• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 3
Arc 6: Thành Phố Rừng Rậm Khủng Hoảng
Chap 24: Người Thừa Kế Của Sư Tử


Vương Đô Känkänen rộn ràng dòng người. Âm thanh chuông lớn vang lên ở ngay trên đường phố chính đông đúc. Âm thanh đó đến từ một kỵ binh cầm một cái chuông chạy xuyên qua đường phố. Khi mọi người nghe thấy âm thanh ầm ĩ này, đám đông liền phân tán ra hai bên mặt đường. Đây là một người lính loan báo thông tin đang có Hình Bóng Kỵ Sĩ sắp tới vào trong Vương Thành.

Để cung cấp cho vũ khí khổng lồ cao mười mét đi lại, một khoảng đường rộng rãi là điều cần thiết – như là tuyến đường chính này. Con đường này cũng được mở cho người dân sử dụng, nên trước khi có Hình Bóng Kỵ Sĩ bước vào thành sẽ có người đi báo tin đã trở thành một thông lệ. Tiện thể mà nói, sử dụng tuyến đường trung ương cũng nhằm mục đích phô diễn sức mạnh của Hình Bóng Kỵ Sĩ cho người dân biết.

Một thời gian ngắn sau khi người cưỡi ngựa loan báo tin qua đi, nửa người nửa ngựa Hình Bóng Kỵ Sĩ Tzendorg liền xuất hiện. Mọi người dân ở Vương Đô mới đầu còn khiếp sợ nhưng sau đã dần quen thuộc lên. Tuy rằng vũ khí đã được tháo bỏ ra khi đi vào Vương Đô, nhưng thân hình khổng lồ to lớn hơn các Hình Bóng Kỵ Sĩ cỡ tiêu chuẩn vẫn để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người dân.

Tzendorg chạy băng băng qua tuyến đường trung ương nguy nga và liền đi đến Lâu Đài Schriber. Rồi tiếp đó nó rất nhanh được dẫn tiến tới thẳng kho chứa cỗ máy mới dựng lên cho Nhân Mã Kỵ Sĩ. Khi cỗ máy đã chuyển sang chế độ chờ, phi công trong đó liền hiện ra. Đó chính là Eru và Ady.

“Chúng ta đã đi đến Lâu Đài —!”

“Đúng vậy, khổ cực cậu – Ady. Nhưng mà mình cũng có thể lái Tzendrinble mà, nên không cần cậu phải đi cùng đâu.”

“Không, đây là Tzen-chan của mình, coi như là Eru cũng không thể cho mượn đâu!”

“Nói thì nói thế, nhưng thực chất cậu chỉ muốn bỏ trốn khỏi việc huấn luyện Đội 3 thôi đúng không?”

“Không, làm gì có điều đó… Đúng không nhỉ?”

Eru chỉ đành cười khổ đối với Ady không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Đây chỉ là ngoại lệ duy nhất, ngày mai mong cậu kế tục cố gắng.”

Sau khi nghe được điều này, Ady liền cao hứng vồ tới ôm. Eru liền cứ như vậy mà kéo lê cô đi vào trong Lâu Đài.

“Đoàn Trưởng Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc đã có mặt ở đây sau khi nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp.”

“Đoàn Trưởng phụ tá Ady Olter tham kiến.”

Hai người bọn họ sau khi đi đến Lâu Đài liền đi tới một nơi khác đại sảnh hội trường. Đó là bởi vì người triệu tập bọn họ không phải là vị Vua đương nhiệm, mà là vị Vua đã thoái vị Ambrosius.

“Ưm, đã đến rồi à, Ernesti, Adeltrud, hãy thư giản đi.”

Sau khi thi lễ xong rồi ngồi xuống chợt liền có một cái bóng che lên phía bọn họ. Nhìn lên, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông đứng thẳng với bàn tay gập lại. Anh ta có một thân hình rắn chắc và vạm vỡ đến kinh khủng, mà mái tóc lộn xộn của anh lại làm cho người ta có cảm giác như là một con sư tử.

Eru cảm thấy người đàn ông này có gì đó giống giống với Ambrosius, người đang ngồi ở phía sau.

“… Vậy ngươi chính là Đoàn Trưởng Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, Ernesti Echevarria. Ta có nghe đồn về ngươi, nhưng ngươi đúng là thật lùn a.”

“Ngài nói đúng, Hoàng Tử Emrys.
(Tran: Giờ này nó lên chức hoàng tử rồi) Vương Quốc Fremmevira nhị Hoàng Tử , Emrys Geijer Fremmevira liền mỉm cười vui vẻ với khuôn mặt rám nắng khi nói chuyện. Đối với vóc người nhỏ nhắn Eru mà nói, muốn đối mắt trực diện với Emrys không phải là một nhiệm vụ đơn giản chỉ ngẩng đầu lên là xong, mà cần phải đưa nửa người về phía sau mới có thể được. Ambrosius không chịu được tình cảnh như vậy nữa chỉ có thể nở nụ cười khổ nói:

“Emrys, cháu qua đó ngồi đi, cứ đứng như thế khó mà nói chuyện được.”

Đức Vua đã thoái vị có ba đứa con, là hai người con trai và một người con gái. Khi người con trai cả của ông là Riothamus lên ngôi Vua, con của Riothamus, cũng là cháu của Ambrosius, liền trở thành người thứ hai hợp pháp kế vị ngai Vàng. Mặc dù có địa vị rất cao, nhưng anh chỉ mới trở về Vương Quốc khoảng có một tháng thôi.

“Thần nghe nói Hoàng Tử trước đó vẫn còn đang du học ở Kuscheperca, chào mừng ngài quay trở lại.”

“Cha của ta muốn lên ngôi Vua, nên ta phải quay trở lại.”

Eru cũng đã nghe được tin tức về việc Emrys quay trở về. Bởi vì có rất nhiều việc lặt vặt khác cần phải chú ý trong suốt buổi lễ đăng quang, nên bọn họ không có cơ hội để gặp nhau. Đây chính là lần chính thức bọn họ thực sự có một cuộc gặp gỡ.

“Không nghĩ đến khi ta không có ở trong nước, chỉ trong một quãng thời gian ngắn thôi, một Hình Bóng Kỵ Sĩ mới đã được chế tạo ra! Và cỗ máy kiểu mới kia, Karrdetolle!? Thật là rất lợi hại? Ta đã thử lái nó rồi; nó chuyển động rất là trôi chảy và mạnh mẽ, đúng như là sự mong đợi về Kỵ Sĩ của vương quốc chúng ta!”

“Vâng, đó là tất nhiên rồi! Đó chính là công việc của của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc chúng thần!”

“Ta cũng nghĩ là như vậy, một công việc tuyệt vời!”

Emrys vui vẻ đồng ý với ý kiến của Eru, và sau đó liền ‘độp’ một cái vỗ lên đầu gối của mình.

“Nói tới chuyện này, còn có lấy con ngựa kia! Trông rất là thú vị. Lần sau cho ta mượn thử đi, ta muốn cầm nó chạy một vòng chơi.”

“Ể? Ai -- ừm -- Tzen-chan rất là khó để có thể điều khiển, hay đúng hơn là, nó không tiện để cho mượn được, nên…”

“Chỉ cần ngồi lên nó, liền sẽ có cách để làm cho nó di chuyển, nó chỉ giống như là cưỡi ngựa mà thôi, có khí thế liền lái được nó thôi!”

“Ưmmm…”

“Nó hoàn toàn khác con ngựa và không thể lại nó được thôi chỉ bằng khí thế đâu.”

Chẳng biết vì lý do gì, Ambrosius cũng không có nhiệt tình tham gia vào cuộc thảo luận này. Cái kia ánh mắt không giống như là ánh mắt ủng hộ ấm áp, mà gần giống như là đang quan sát Eru đối phó thế nào với khí thế bức người Emrys. Bằng chứng là Ambrosius vẻ mặt rất là vui vẻ và lấy làm vui khi nhìn thấy việc này. Eru tình cờ chuyển tầm nhìn sang phía Ambrosius khi cậu đang ứng phó với Emrys. Trong khi đó, Ady thì đang lo lắng cho Tzendorg bị lấy đi. Emrys vẫn duy trì thái độ mạnh mẽ và ngày càng trở nên phấn khích hơn.

“Chuyện này hãy thảo luận sau, thần nghe nói triệu tập ta đến đây vì có chuyện gì đó khẩn cấp.”

Eru cảm thấy đây chính là lúc để kết thúc cuộc thảo luận chủ đề này. Nếu như cậu cứ để Emrys nói tiếp, e sợ là sẽ nói nguyên cả ngày luôn chứ ít.

“Ồ, đúng rồi, ta yêu cầu ngươi đến đây để làm cho ta một Hình Bóng Kỵ Sĩ.”

Ambrosius liền cắt trực tiếp vào chủ đề chính, điều này làm cho Eru bối rồi mà hỏi:

“Nhưng là, thưa Tiên Vương, không phải là Ngài đã có một cỗ máy nổi bật ‘Raids of Valor’ sao?”

“Cái này là khác nhau; nó cỗ máy riêng biệt cho nhà Vua. Ta đã đưa nó về nguyên chủ cho Riothamus khi ta thoái vị rồi, và ta cũng không thể tùy tiện lái nó được. Ta muốn cỗ máy mới, và ta cảm thấy sẽ là một ý tưởng tốt khi ủy thác nó cho ngươi.”

“Cuộc sống nhàm chán sau khi thoái vị” – Ambrosius nhẹ nhàng lẩm bẩm. Eru suýt nữa là hỏi ông là muốn làm thế nào mới để cuộc sống sau khi thoái vị trở nên thú vị hơn, nhưng cậu đã kiềm chế lại bản thân mình lại.

“Thần hiểu rồi, nếu là như vậy, thần sẽ làm hết sức.”

“Thế thuận tiện cũng làm cho ta một cỗ máy đi! Thật là không công bình khi chỉ làm cho ông nội.”

"Ưmmm, thấy thế nào, Eru? Ngươi có thể không chuẩn bị luôn hai cỗ máy?”

“Tuân lệnh, chỉ một hoặc hai cỗ máy thì không thành vấn đề. Ừm, thế còn chủng loại cỗ máy thì muốn như thế nào đây? Thần sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn nhu cầu của cả hai người.”

Ambrosius liền muốn nói gì đó khi nghe được Eru nói vậy, nhưng Emrys lại nhanh miệng hơn ông. Anh mạnh mẽ đứng lên và đá bay chiếc ghế ra.

“Được rồi, điều quan trọng nhất là ‘sức mạnh’.”

Anh liền hô to tuyên bố. Eru liền lấy ra quyển sổ tay nhỏ, bút và mực từ trong chiếc túi bên hông đeo ở bên eo. Đây là dụng cụ văn phòng cậu đã chuẩn bị sẵn để tiện cho việc ghi chép. Lúc cậu đang viết lên, Emrys liền liệt kê ra các yêu cầu của mình.

“Điều quan trọng kế tiếp là ‘sức mạnh’.”

Eru khuôn mặt nghiêm túc gật đầu và tiếp tục ghi chép.

“Điều cuối cùng quan trọng nhất, cũng chính là ‘sức mạnh’.”

Eru chỉ viết lên giấy là ‘Đầu óc toàn bắp thịt’ sau đó lật lên giấy ghi chép hỏi:

“Được rồi, thần đã hiểu được Hoàng Tử muốn cỗ máy kiểu gì. A, về ngoại hình của cỗ máy có yêu cầu gì khác nữa không?”

“Ưm… Phải là một cái gì đó rất mạnh mẽ… Đúng rồi, giống như là ‘sư tử’ của ông nội, trông rất bảnh a!!”

Eru vẽ phác thảo ra những lời này ở bằng một phác họa đường viền hoa ở chỗ ‘Đầu óc toàn bắp thịt’, rồi lại vẽ thêm một vòng tròn nữa, trông rất mạnh mẽ và đầy lực lượng.

“Phương diện chi tiết cụ thể ta sẽ để cho ngươi làm, không muốn quá mức vượt mức là được rồi, cái khác liền tự do phát huy đi.”

“Tuân lệnh, thần sẽ chuẩn bị cỗ máy phù hợp Tiên Vương và Hoàng Tử.”

Yêu cầu này quá mức là lạ lùng, ngay cả Ady đang đứng ở một bên mà nghe suýt nữa bật thốt lên: “Đây là yêu cầu cái quỷ gì đây?” Cho dù là vậy, Eru vẫn mỉm cười vui vẻ.

-----------------------------------------------------
Khoảng một tháng sau cuộc trò chuyện đó, một chiếc Tzendrinble kéo một toa hàng tiến tới Vương Đô. Trong toa xe hàng này có hai gã khổng lồ được lớp vải bao bọc lại, chúng chính là cỗ máy cá nhân chuẩn bị cho Ambrosius và Emrys.

Khi nghe được tin tức bọn họ đã đến, Emrys liền vội vàng cấp tốc chạy hết tốc độ, cho dù là Ambrosius cũng không kìm nén nổi sự tò mò mà mà đi theo tới. Khán giả không chỉ là có bọn họ không thôi, các lính gác ở Lâu Đài Shreiber vừa tới nơi xem, cũng dùng ánh mắt đầy tò mò nhìn vào trong toa xe. Khi lớp vải trên toa xe được kéo xuống để lộ thứ ở trong nó ra trước con mắt của bao người, đó chính là hai chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ. Khi chúng vừa lộ ra phía bên ngoài liền phản chiếu lại tia sáng đầy lộng lẫy dưới ánh sáng mặt trời.

“Đây là thực sự ư… Ernesti, người tâm hồn trêu chọc lại nổi lên a.”
(Tran: Hình như tiên vương vẫn chưa nói yêu cầu mà?) Ambrosius nín nhịn lại cảm giác muốn cười. Chính như ông đã nói, bản thiết kế của hai chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ này quá mức là phóng đại quá đi.

— Một chiếc trông giống như là một con sư tử. Phần ngực giáp và phần thân tạo thành khuôn mặt của một con sư tử (Tran: Chắc là giống robot trong siêu nhân gao?), áo giáp cũng chuyển theo phong cách uốn và xoắn vặn lại tạo thành bờm sư tử. Nó có màu sắc màu vàng và trông rất là nổi bật.

— Cỗ máy khác lại có ngoại hình là một con hổ. Phần thân của nó cũng mô phỏng theo khuôn mặt của con hổ, mặc dù các bộ phận linh kiện khác trông rất đơn giản, nhưng phần thân hình màu bạc với sọc đen bao quanh nó khiến cho nó nổi bật hơn cả cỗ máy màu vàng.

Eru bỏ qua đám đông bị chấn động bởi sự đột kích của vẻ ngoài của hai chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ, đắc ý dùng động tác khoa trương cả hai tay đầy vui sướng khi giải thích:

“Các Ngài nghĩ như thế nào, thưa Tiên Vương và Hoàng Tử Emrys. Chúng nó lần lượt là ‘Sư Tử Vàng’ và ‘Hổ Bạc’. Theo như yêu cầu của Hoàng Tử, cả hai cỗ máy này đều sở hữu một sức mạnh rất lớn, tính năng tuyệt hảo và khả năng phòng thủ tuyệt vời.”

Emrys đứng im như một bức tượng miệng há hốc ra. Ambrosius thì chậm rãi vuốt lấy bộ râu của mình và hỏi:

“Ồ, động lực mạnh mẽ là thằng cháu trai ngu ngốc của ta hét ầm lên muốn, nhưng về mặt phòng thủ? Tại sao ngươi lại muốn tập trung vào nó?”

“Đây là ý tưởng của thần… An toàn của Ngài so với những thứ gì khác đều quan trọng hơn.”

“Ta hiểu được, đúng là như vậy. Các Kỵ Sĩ của nhà Vua cũng tăng lên khả năng phòng thủ, đây là lo lắng chung của các tướng lĩnh.”

Ambrosius gật đầu đầy hài lòng. Một lúc sau, Emrys cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần. Anh liền nâng lên cánh tay đầy bắp thịt của mình và hướng về phía hai cỗ máy dã thú rống lên:

“Woah, tất cả thật là tuyệt vời!! Hahaha, làm rất tốt, màu bạc Đoàn Trưởng! Ta rất là thích nó!”

Emrys giống như là đứa trẻ chỉ vào một chiêc trong hai cỗ máy mà ngây ngất cười. Đồng thời, Ambrosius so sánh hai cỗ máy sau cũng trầm ngâm gật đầu rồi chỉ vào một chiếc.

“Ông nội, cháu muốn chiếc Sư Tử Vàng.”

“Vậy thì Emrys, ông sẽ lấy chiếc Sư Tử Vàng.”

Cả hai người họ ngay lập tức dừng lại và liếc nhìn lẫn nhau. Một bầu không khí im lặng bao quanh lấy họ.

“Ông nội… Ông hãy nghĩ về tuổi của ông đi, một cỗ máy thanh lịch như thế này không có phù hợp với ông đâu.”

“Nói nhảm gì thế hả, Emrys? Một thằng nhóc thiếu kinh nghiệm như cháu, thì vẫn còn là quá sớm để lái cỗ máy sư tử rống rào này. Ông cháu đây được người ta gọi là ‘Vua Sư Tử’, thì cỗ máy này đúng là giống như được chế tạo riêng cho ông vậy.”

Những tia lửa vô hình chóe hiện ra giữa hai người bọn họ và không có ai chịu nhường ai cả, khí thế của bọn họ khiến cho không khí cũng phải run rẩy lên. Các lính canh ở xung quanh không nghĩ tới, coi như hai ông cháu đánh nhau lên bọn họ cũng không biết nên làm thế nào, cũng không nên mong chờ rằng sẽ có người đứng ra khuyên giải.

“Đúng rồi, ông nội, có thể giúp cháu một buổi huấn luyện sao? Cháu muốn cho ông thấy thành quả học tập của cháu.”

“Ồ? Thằng nhóc này muốn giành nó bằng vũ lực sao? Cháu thật là can đảm! Đến đấu trường đi, lính đâu, mang kiếm của ta tới!”

Trước khi mọi người ở xung quanh có thể ngăn cản lại bọn họ, cả hai người bọn họ đã lao vào đấu trường huấn luyện. Chỉ để lại một mặt kinh ngạc Eru và các lính canh gác ở lại phía sau.

“Ta có nghe đến là Hoàng Tử rất là giống Tiên Vương Ambrosius… Nhưng là cũng là quá giống đi.”
(Tran: Thoái vị rồi, ông vua tính cách giống cháu trai đã lộ ra =)) )
Rất rõ ràng, đây là suy nghĩ chung của mọi người có mặt ở đây.

Chỉ chốc lát sau, cảnh tượng chuyển về sân đấu trường huấn luyện thường được các lính gác sử dụng, nó nằm gần ngay cạnh Pháo Đài Hoàng Gia.

Không khí nóng quét thổi qua sân đấu trường màu nâu khi hai chiếc Karrdator đang đối mặt lẫn nhau với vũ khí cầm trong tay mỗi thứ khác nhau.

“Ta muốn hỏi là, rõ ràng là kêu mang kiếm tới giờ sao lại lôi Hình Bóng Kỵ Sĩ ra…?”

Phi công lái hai cỗ máy này tự nhiên chính là Ambrosius và Emrys. Tin tức về vị Vua thoái vị và Hoàng Tử có một trận chiến đã lan tỏa ra khắp cả pháo đài chỉ trong thời gian ngắn, và dường như có gì đó sai sai, ở hoảng loảng bên trong các người lính còn chuẩn bị sẵn sàng Hình Bóng Kỵ Sĩ. Hiệu suất làm việc của họ đến Eru mặc cảm cũng cảm thấy không bằng.

“Ông nội… Xin lỗi, nhưng cháu sẽ không nhường đâu.”

“Bớt chém gió đi. Ông đây vẫn dặn mi rằng lo học tập đàng hoàng đi, nhưng mi xem mi có thay đổi tý nào không vẫn sống phóng túng như thường… Lần nãy phải để ta sửa chữa lại cháu mới được! Lo mà cắn chặt răng đi!”

“Tiên Vương – thần nghĩ rằng mục tiêu thực sự của ngài tổng có gì đó sai sai —”

Tiếng đáp lại của Eru không có truyền đạt tới tinh thần phấn khởi của hai người đàn ông này. Hình Bóng Kỵ Sĩ có thể chỉ là cỗ máy, nhưng chúng là đại diện cho trái tim của người phi công. Mặc dù không thể nhìn thấy bọn họ ở trong buồng lái, nhưng từ tiếng kêu động cơ vẫn có thể dễ dàng tưởng tượng được sự vui sướng ở trên khuôn mặt của họ và niềm háo hức cho trận chiến sắp tới. Khi mà tiếng động cơ đạt đến đỉnh điểm, một âm thanh tù và vang lên khắp cả sân đấu. Hai cỗ máy lao đến tấn công lẫn nhau khi tín hiệu vừa vang lên.

Ở trong kia một góc là một con sư tử trẻ vẫn còn đang phát triển, ở góc khác là một con sư tử già nhưng là kỹ năng lại khéo léo. Phương thức chiến đấu của cả hai đúng là phân thành hai cực.

Emrys lợi dụng tốc độ và sức mạnh như một vũ khí và từ chính diện mà xông tới; Ambrosius thì động tác lại rất khéo léo bằng vào kỹ xảo của mình khi thì né tránh khi thì tấn công, một bước không lùi mà nghênh chiến. Mỗi bước chân của gã khổng lồ làm cho mặt đất rung lên, làm âm thanh điếc tai vang lên mỗi khi thanh vũ khí khổng lồ va chạm vào nhau. Cả hai bên đều không có tìm cách để bảo tồn lấy năng lượng, mà lại dốc hết toàn lực cho trận chiến.
Ày đầu thì ngang tay nhau, nhưng dần dần lợi thế dần nghiêng về phía Ambrosius. Ambrosius cầm một cây giáo cao hơn hẳn Hình Bóng Kỵ Sĩ với mũi thương cùn dùng trong việc đánh trận tập luyện. Có người nói rằng trong trận chiến đấu, thì người cầm kiếm cần phải có gấp ba lần kỹ xảo chiến đấu mới có thể chống lại người cầm giáo. Lý thuyết này cũng được áp dụng lên Hình Bóng Kỵ Sĩ. Từ động tác chân, cách di chuyển của đôi tay và cách nhanh chóng điều chỉnh lại vị trí của cây giáo. Ambrosius nhanh nhẹn kiểm soát khoảng cách của hai bên, rồi đùa giỡn Emrys, người đang sử dụng kiếm.

Emrys muốn thu hẹp lại khoảng cách mà lao bổ tới, nhưng thanh kiếm đã bị ngọn giáo gạt bay ra. Ngay khi Emrys đan mất đi thăng bằng, ngọn giáo không chút do dự tý nào mà đâm vào. Emrys xoay vặn cỗ máy lại, dùng bộ giáp dày mà làm lệch đi cỗ máy, nhưng Ambrosius đã nhanh chóng dùng phản lực để kéo xa ra khoảng cách, chặn lại cơ hội phản công của Emrys. Sau khi xoay tròn vòng lại ngọn giáo, rồi Ambrosius tàn nhẫn mà tung ra một loạt đòn mưa giáo. Đối mặt với đòn mưa giáo này, Emrys không có lựa chọn nào khác ngoài việc phòng thủ cả.

“Không hổ danh là ông nội! Đúng là bảo đao vẫn chưa cùn mà!”

“Đó là thứ mà một vị Vua nên có.”

“Ai, thần lại không nghĩ vậy.”

Bọn họ không thể nghe đến lời nói của Eru từ phía đằng xa, nhưng Eru vẫn không nhịn được càm ràm lên.

“Tiên Vương phương pháp sử dụng giáo thật là điêu luyện, thật không nghĩ đến rằng Ngài ấy đã 60 tuổi rồi.”

“Khi Tiên Vương còn đang đảm nhiệm chức vụ tướng quân, lúc ấy nên nói thế nào nhỉ… Ngài ấy luôn thích dẫn đầu tiên phong về phía trước. Tôi còn nghe đến Ngài ấy còn hỗn trong tiểu binh lúc đó chiến đấu đã dùng giáo. Nếu như đến tuổi này vẫn là bảo đao vẫn chưa cùn, thì thật khó là để tưởng tượng năm đó phong độ của Ngài ấy như thế nào.”

“Không phải là có một không hai võ tướng sao?”

Ngoài Eru ra, ở xung quanh đây có rất nhiều lính gác khác làm khán giả. Bọn họ vui vẻ sôi nổi cỗ vũ trận chiến đang diễn ra. Mặc dù tinh thần thượng võ rất được ư chuộng ở trong ‘kỵ sĩ quốc gia’, nhưng vẫn không đến nỗi cần hoàng gia tự mình lấy thân ra làm mẫu. Nhưng thực sự thực lực của hai người bọn họ đã vượt qua hơn hẳn các Kỵ Sĩ thông thường, đặc biệt là Ambrosius danh tiếng võ tướng cực thịnh toàn quốc ‘Vịa vua Sử Tử’. Thật khó để có thể tin được rằng đến độ tuổi này mà kỹ năng của ông vẫn điêu luyện như vậy.

Và cháu trai của ông, người kế thừa lấy dòng máu của ông đã biến sức mạnh vô tận của mình thành tốc độ mà khiêu chiến sống sờ sờ huyền thoại đó. Khi các người lính nhìn thấy chủ nhân mà mình đang ủng hộ chiến đấu nhiệt tình, thì trong lòng bọn họ ngày càng kính trọng sâu sắc hơn.

Ở lúc các lính gác đang thật lòng khâm phục, thì trận chiến vẫn diễn ra rất kịch liệt. Emrys đã đánh mất thế chủ động và không thể thích tấn công theo kiểu anh mong muốn được. Không phải là anh yếu, mà là vũ khí khắc chế và sự thiếu thốn kinh nghiệm thực chiến là quá lớn.

“Động tác của cháu thật là quá tệ, cháu nghĩ quá ngây thơ rồi. Thậm chí còn không chạm một xíu xiu nào đến ông nữa.”

“Không phải ông nội bắt đầu thở dốc rồi sao! Sẽ không phải vì tuổi tác mà thua trận chứ?”

“Chỉ biết cái nói bậy! Nhìn xem! Mở to mắt ra mà nhìn xuống dưới chân đi!!”

Ambrosius bắn vũ khí sau lưng ra một cách bình tĩnh. Viên đạn huấn luyện không có đầy sức lực mạnh mẽ, nhưng khi nó bắn lao vào dưới chân Emrys vẫn khiến anh ta lùi lại về sau. Nhân cơ hội này, Ambrosius liền đuổi theo và đâm mạnh ngọn giáo của mình.

“Không có dễ ăn như vậy đâu!”

Bản năng của Emrys mách bảo cho anh rằng không thể né tránh ra khỏi đòn này được và vì thế anh có bước hành động kế tiếp gây sốc cho mọi người. Anh lợi dụng tư thế mất cân bằng của cỗ máy là lấy bả vai lao đến tấn công về phía trước. Đỉnh ngọn giáo đã quẹt lên trên tấm giáp tạo thành các đốm tia lửa. Emrys bước vào trong phạm vi tấn công của ngọn giáo sau đó liền vững vàng chộp lấy chuôi ngọn giáo. Cần phải tự do vung vẫy mới có thể khiến cho ngọn giáo phát huy ra sức mạnh tận cùng được, vậy nên Emrys chỉ cần cản trụ nó khỏi chuyển động là ổn rồi.

“Làm sao có thể!?”

“Thật là can đảm…”

Emrys đã tiến vào phạm vi tấn công của thanh kiếm đó là lợi thế mà anh có – anh không phải là người duy nhất nghĩ đến điều đó. Tuy nhiên, dường như muốn lột đổ lại sự phán xét của mọi người, Ambrosius quyết đoán đột nhiên thả ngọn giáo ra. Giành lại được tự do Tiên Vương quyết đoán bước lên phía trước, rút ngắn lại khoảng cách so với phạm vi tấn công của kiếm còn ngắn hơn. Emrys bị động tác làm cho sợ hết hồn và không biết nên phản ứng lại nhưu thế nào.

Ambrosius hạ thấp người xuống và dùng trượt tư thế đá qua chân của cỗ máy của Emrys. Rồi sau đó ông tóm lấy lại ngọn giáo, bởi vì ôm lấy ngọn giáo chuyển động của Emrys đã bị hạn chế lại và mất đi thăng bằng.

“… Ông đã nói rồi, dưới chân cháu có kẽ hở.”

Ambrosius nhân lúc Emrys té ngã mà lấy lại ngọn giáo, và phản công lại bằng một loạt mưa giáo đột kích. Emrys buộc phải lăn tròn để lảng tránh, hấp tấp liều lĩnh mà bắn ra vũ khí ở sau lưng. Ambrosius bình tĩnh mà đánh lệch hết các đòn tấn công. Emrys nhờ vậy kéo xa được khoảng cách và chậm rãi đứng lên. Trận chiến đã quay trở lại tình huống lúc ban đầu.

“… Thật là tệ, ông nội quá lợi hại, thật là đã nghiền a.”

Cỗ máy của Emrys bị bao phủ tràn đầy vết xước, và một vài bộ phận bị lõm vào sau khi lăn né đòn. Vũ khí sau lưng của cỗ máy vẫn còn có thể xài được, nhưng mà bộ phậm ngắm do lăn né đã bị rơi nghiêng ra. Chuỗi dây tinh thể không có bị thiệt hại, đây đúng là điều may mắn. Mặc dù phần ngoài rìa mép có chút rách nát, cỗ máy của Emrys vẫn còn có thể hoạt động được như thường. Sau khi đã xác nhận được lực truyền đến từ cần điều khiển, anh liền cười to lên và nói:

“Tuyệt vời, đúng là một cỗ máy tốt; vẫn còn cỏ thể chơi tiếp rồi…”

Mặc dù đã lệch đi mục tiêu ban đầu của mình, nhưng anh không có mất đi tinh thần, và thậm chí ngày càng phấn khởi hơn nữa. Ambrosius có thể đã cảm nhận được ý chí chiến đấu tràn ra từ phía cỗ myas đằng trước, và liền ngồi trên ghế phi công mỉm cười xấu xa.

“Ưmm, ý chí của nó thật là đáng khen ngợi, nhưng sẽ là vô nghĩa nếu như không có kết quả.”

Khi nghe được tiếng của ông truyền tới từ loa, Emrys liều mạng mà đè xuống trái tim đang kinh hoàng. Anh không biết mình nên phản ứng gì lại với lời chế nhạo của ông nội. Nếu như anh không có tìm thấy phương pháp để đối phó với ngọn giáo của Ambrosius, anh sẽ không thể giành được thắng lợi. Đối thủ của anh không chỉ mạnh mẽ về phạm vi tấn công, ông có thể bảo vệ được mình khỏi bất cứ đòn tấn công nào ở trong phạm vi của ngọn giáo. Thật sự là không có kẽ hở ư? Không có phương pháp nào tốt sao? Emrys không khỏi suy nghĩ và cuối cùng đã quyết định.

“… A – quên nó đi, không thèm nghĩ nữa! Câu trả lời không thể tìm thấy trong suy nghĩ được, nó sẽ tìm thấy được trong thanh kiếm này!”

Anh đã quyết định tìm câu trả lời thông qua hành động; đây là phong cách của Emrys. Anh lao đến tấn công mà không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng lại không biết được đối với hành động của cháu trai, Ambrosius chỉ biết cười khổ. Trong con mắt của người ngoài cuộc, hành động này của anh sẽ lại giẫm lên vết xe đỗ lúc nãy, mọi người đều chắc chắn rằng kỹ năng ngọn giáo tuyệt vời của Ambrosius sẽ lại cản đuổi được Emrys.

Nhưng thực tế lại lần nữa lật đổ suy nghĩ của mọi người.

Ambrosius đâm ra ngọn giáo của mình, nghênh đón đang lao tới Emrys. Bây giờ vẫn chưa tiến tới phạm vi tấn công của thanh kiếm, nên chỉ có thể có ngọn giáo mới đâm tới. Tuy nhiên, Emrys không có ngoan ngoãn mà tuân theo kế hoạch của ông mà ăn đòn.

Giơ lên thanh kiếm của mình bằng cả hai tay, anh vung lên, khiến cho xung quanh vang lên âm thanh ầm ĩ của sự va chạm và các tia lửa. Vẫn còn chưa tới phạm vi tấn công của kiếm, nhưng Emrys liền nhắm đến ‘ngọn giáo’—vũ khí của Ambrosius.

Thanh kiếm gạt ngọn giáo sang một bên, nhân cơ hội này Emrys liền trượt vào phạm vi tấn công. Ambrosius cũng kịp thời phản ứng lại chẳng kém, lấy tốc độ quay tròn lại khó có thể tin và dùng chính ngay cán giáo làm vũ khí tấn công. Emrys tiếp tục tiến lên khi anh gạt ngọn giáo ra một lần nữa, suy nghĩ của anh vẫn là vững chắc lao lên về phía trước.

Nếu như nói điểm mạnh của ngọn giáo là phạm vi tấn công, thì điểm mạnh của kiếm chính là sự khéo léo. Người kiếm sĩ có thể chỉ cần chuyển động nhỏ và tốn ít thời gian mà tung ra đòn tấn công nhanh và mạnh mẽ. Emrys bướng bỉnh đến khó tin mà cứ lao lên về phía trước, và không chịu nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Đối mặt với các đòn tấn công không có bất kỳ chiêu thức khuôn sáo nào cả như thế này, cho dù là Ambrosius thì đối phó với nó cũng có chút áp lực.

“Waaarrggghhh!”

“Huh!?”

Ngay tại lúc này, vũ khí của Emrys không phải là kiếm nữa, mà chính là bản thân cỗ máy. Đòn nặng nề này của anh đã bị Ambrosius chặn lại – Emrys người đang giơ hai tay chặt chém xuống đụng độ với Ambrosius người đang khóa chặn đòn lại bằng toàn bộ ngọn giáo.

Lò Chuyển Đổi Mana đang kêu rú lên khi đang chạy ở mức độ cao, âm thanh không khí hút vào thổi ra vang văng vẳng. Chuỗi dây tinh thể rên rỉ mà co rút lại khi đang chuyển đổi mana thành động lực để đẩy đối thủ xuống.

Khi cả hai phi công đều điều khiển cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ chủng loại giống nhau, thì yếu tố quyết định thắng bại sẽ là ‘ý chí của phi công’. Nếu như một người bị mất đi ý chí, người đó sẽ bị đẩy lùi lại và mất đi tư cách chiến thắng. Cuối cùng, chính là dựa vào phương pháp ngu xuẩn như thế mà quyết định thắng bại. Cả hai đều tập trung hết động lực của cỗ máy vào một chỗ, cố gắng để chế ngự đối thủ, mặt đất đã bị lún xuống ngay dưới bàn chân của hai gã khổng lồ.

“Wooaarrgghh!”

Emrys rống lên khi bước lên về phía trước một bước bằng hết tất cả sức mạnh của mình. Một lượng lớn sức mạnh đã được đẩy ngay vào nơi mà vũ khí của bọn họ va chạm nhau, rồi liền nguồn sức mạnh này như được báo phát ra khi then chốt đã được tháo bỏ—

Ngọn giáo bị đánh bay lên trên trời.

Kết quả là trong trận đấu này Ambrosius đã thua về khoản sức mạnh. Emrys liền đặt thanh kiếm vào cổ họng cỗ máy không có vũ khí của Ambrosius, trận chiến tới đây là kết thúc.

“Ưmmm, đánh rất tốt, cháu được huấn luyện rất tốt đó.”

“… Ông nội, lúc nãy ông nhường cháu phải không?”

Emrys hỏi câu này không phải là nghi vấn, mà là với giọng điệu chắc chắn. Bởi vì anh đã chiến đấu trực diện với Ambrosius, nên anh biết rõ rằng ông nội anh không phải là đối thủ mà anh có thể đánh bại được một cách dễ dàng. Nên sẽ là rất là tự nhiên khi Emrys nghĩ ra rằng Ambrosius đã nhường anh.

“Bị hâm à, tại sao ông phải nhường cháu chứ… Không nghĩ tới bộ xương già này của ta không thể chống lại cháu được. Quên nó đi, cháu thắng, hãy đi lấy cỗ máy của mình đi.”

Sau khi nói xong, Ambrosius liền quay người lại và rời đi. Thân hình oai phong của ông không có dấu hiệu nào biểu hiện của người thua cuộc. Emrys yêu lặng mà cúi chào thật sâu trong khi đó các lính gác cũng đứng trang nghiêm và chào.

Ambrosius duỗi căng ra thân thể căng cứng của mình sau khi rời khỏi sân đấu, và bước xuống chiếc Karrdator.
(Tran: Giờ mới để ý Karrdator sao lại có vũ khí sau lưng nhỉ?)
“Ai chà, lâu lắm rồi mới có trận đấu tranh tài thế này, bả vai của ta đã cứng ngắc cả lên rồi. Kỹ năng của ta đã bị hoen rỉ rồi; ta cần phải rèn luyện lại một chút. Thằng cháu ngốc nghếch này thậm chí không có chút giữ lại nào đối với một ông già cả, tính cách không biết biến báo đó không hiểu là di truyền từ ai?”

“Chắc chắn là từ Ngài rồi, Tiên Vương.”

“Liền ngươi đều nói vậy ư … Ernesti, tuy rằng ta đã đem Sư Tử Vàng nhường đi, nhưng Hổ Bạc liệu có tốt không?”

“Ngài đừng có quá lo lắng. Thành thật mà nói, cả hai cỗ máy đều giống nhau ngoại trừ phần ngoại hình ra.”

“Như vậy thì ta yên tâm rồi.” Sau khi nói xong Ambrosius liền cười ha ha, và sau đó là một cảnh tượng rất hiếm thấy là Eru đứng ở sau thở dài.

“Ồ….”

Sau khi trận đấu kết thúc, Emrys liền đi tới biểu tượng của sự thắng lợi – Sư Tử Vàng. Nó có bề ngoài như là một con dã thú, là sự tổ hợp của sự hoa lệ, mạnh mẽ và thô lỗ, ẩn chứa đẳng cấp và phong cách đặt biệt. Bộ áo giáp nặng nề tăng lên sức phòng thủ và tăng nặng lên phần địa vị.

Ngoài ra, Sư Tử Vàng không chỉ là Hình Bóng Kỵ Sĩ đối với Emrys; nó là một chiến lợi phẩm chứng minh sức mạnh của anh thứ mà anh đã giành được từ ông nội của mình. Khi anh nghĩ đến điều này, sự mệt mỏi của Emrys liền không cánh mà bay và lại tràn đầy năng lượng.

“Mình đều cướp nó từ trên tay của ông nội, thế nên mình cũng không thể để mất mặt ông được; mình phải rèn luyện chăm chỉ lên…”

Ý đồ của Tiên Vương đã đi tới mức này sao? Thắng hoặc thua, thì Ngài ấy vẫn là khiến cho Hoàng Tử học được thứ gì đó.


Eru chợt nghĩ đến điều này khi thấy Emrys cảm xúc đến run rẩy toàn thân. Mặc dù giữa bọn họ không có trao đổi nhiều, nhưng Eru cảm thấy Emrys quá mức ngay thẳng. Anh nói chuyện mặt dù không lớn không nhỏ, nhưng sự kính trọng của Emrys đối với Ambrosius có thể cảm nhận ra được từ hành động của anh. Một người như vậy mà giành được cỗ máy từ tay của Ambrosius—

Ngạo khí của Hoàng Tử sẽ khiến anh ta sẽ phải làm tốt hơn nữa… Có chuyện như vậy ư. Mình không biết có phải Ngài ấy đã an bài cả hay không, nhưng miễn là họ thích là mình vui rồi.



Eru liền gật đầu và yên lặng rời đi. Tuy rằng có một vài sự việc bất ngờ, nhưng mục đích của cậu trong chuyến đi này là giao chuyển cỗ máy chuyên chúc. Sau đó, Emrys giành được Sư Tử Vàng liền lâu lâu lại tới ghé thăm Pháo Đài Olvecius, nhưng cái đó lại một chuyện khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK