• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 3
Arc 5: Nhân Mã Kỵ Sĩ
Chap 19: Náo Động Ở Học Viện Phi Công Laihiala




Chuyện xảy ra vào một ngày trời đẹp, mùa đông.

“A, ‘Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc’ đã trở lại Laihiala chưa?”

Làm vị vua thứ 10 của ‘Vương Quốc Fremmevira’ —‘Ambrosius Tahvo Fremmevira’—tay chống đầu, khủy tay thì chống ngay trên ngai vàng nhẹ giọng lẩm bẩm. Ông hiện tại đã 57 tuổi rồi, đã là một người đàn ông rất già ở trong thế giới này, nhưng tinh thần vẫn rất sôi nổi và lối cư xử đầy tính trẻ trung. Tuy nhiên, giờ này ông đang buồn bực.

“Vâng, đoàn xe ngựa chở bọn họ đã rời đi vào sáng nay, thế nên chắc bọn họ sẽ tới được Học Viện Thành Phố vào khoảng chiều tối.”

Người trò chuyện với Ambrose tất nhiên sẽ là Công Tước Knut rồi, hoặc nói đúng hơn là ‘Knut Dixgard’. Trong căn phòng tiếp kiến của Lâu Đài Shreiber nằm ở trong thủ đô của Fremmevira, đã có thêm một vài người khác đứng ở ngay bên cạnh của họ.

“Chúng ta cần bọn họ phát huy ra năng lực của chính mình a; chúng ta đã có khá nhiều vấn đề rắc rối trong khoảng thời gian gần đây.”

Điều khiến cho Ambrosius lại phiền muộn là một loạt sự cố xảy ra ở trong Vương Quốc of Fremmevira. ‘C.E. 1277’, là năm đầy vụ lộn xộn ít có ở trong lịch sử thành lập Vương Quốc Fremmevira đến nay.

Dẫn đầu ngòi nổ là vào mùa xuân, Ác Quỷ Thú cấp bậc tiểu đoàn, ‘Behemoth’đã tạo nên một tràng tai họa ở quy mô lớn – còn biết đến với cái tên ‘Tai Nạn Behemoth’. Vụ việc này đã dẫn đến sự hy sinh một lượng lớn ‘Hình Bóng Kỵ Sĩ’ và các phi công và hủy diệt đi một phần của tuyến đường phòng thủ chống lại ‘Biển Cây Bocuse’ của Vương Quốc.

Rồi lại chỉ nửa năm sau, trước khi Vương Quốc có thể kịp phục hồi từ tràng thảm họa trước, thì lại phải gánh chịu lấy đòn tấn công khác.

Đơn vị trú đóng nằm ở gần phía Bắc của Vương Quốc, ở trong lãnh địa của Dixgard, Pháo Đài Casadesus đã bị tấn công bởi không rõ danh tính bọn cướp. Nó xảy ra đúng vào lúc các cỗ máy Kỵ Sĩ kiểu mới phát triển ra sau trận ‘Tai Nạn Behemoth’, ‘Hình Bóng Kỵ Sĩ Tellestarle’, cũng nằm ở trong pháo đài này, và các thành viên trú đóng của ‘Đoàn Kỵ Sĩ Thỏ Đỏ’đỏ đã toàn lực ứng chiến. Sau một loạt trận chiến dữ dội, pháo đài đã bốc cháy lên và các Kỵ Sĩ bị thương vong nặng nề, bao gồm cả loạt cỗ máy kiểu mới.

Sự việc này được xem như là một cái gì đó xảy ra do Tai Nạn Behemoth, và cũng được gọi bằng ‘Sự Kiện Casadesus’.

“… Còn đối với ‘bọn trộm’, ta không biết bọn ngu chúng đến từ nơi nào chui ra, nhưng bọn chúng đã để lại vô số điều phiền phức cho chúng ta. Làm ta không thể nghĩ ra được rằng, vẫn được coi là hàng rào của ‘quốc gia phía Tây’, bây giờ thế nào đây. Xem ra bọn họ đã quên rằng bọn họ đến bây giờ vẫn an toàn tránh được sự uy hiếp của Ác Quỷ Thú là nhờ ai, đúng là bọn vô ơn.”

Ambrosius không có cố giấu giếm vẻ mặt không hài lòng của chính mình, bởi vì Sự Kiện Casadesus để lại nhiều vấn đề khó có thể giải quyết hơn vụ ‘Sự Kiện Behemoth’.

Thủ phạm đằng sau ‘Sự Kiện Behemoth’ là một con ‘Ác Quỷ Thú’ – mà đã là thú hoang thì lại không có đầy đủ lý trí nên nó được xem như là hơi giống như là thiên tai thôi. Trái ngược hẳn lại, người vạch chuỗi sự việc đằng sau ở trong vụ Sự Kiện Casadesus lại là ‘con người’ có lý trí.

Vương Quốc Fremmevira là quốc gia duy nhất nằm ở mặt phía Đông của ‘lục địa Zetterlund’. Đất nước này đã đóng vai trò làm một tấm chắn cho các quốc gia ở phương Tây, giữ cho họ được an toàn khỏi sự xâm nhận của thiên tai còn được biết vơi các tên Ác Quỷ Thú. Đó là lý do tại sao trong nhiều thế kỷ qua lại không có dính dáng đến sự chiến tranh với nhau giữa các quốc gia của con người. Nhưng lần này Sự Kiện Casadesus đã kéo bọn họ vào tràng xung đột của các nước, có thể nói là tạo thành lớn nhất nghi ngờ chất vấn cho sự tồn tại của Vương Quốc Fremmevira.

“Nếu như sự việc đã đến nước này thì, chúng ta không thể cứ mãi ngồi yên mà chờ đợi được. Bên cạnh đó, một cỗ máy nguyên mẫu cũng bị trộm mất đi.”

Mục tiêu của bọn trộm tấn công vào Casadesus là để nắm bắt lấy các cỗ máy kiểu mới. Vì không rõ lý do, nhóm người bọn chúng lại nhìn chằm chằm vào hơn Hình Bóng Kỵ Sĩ có động lực mạnh mẽ hơn so với các cỗ máy đời trước. Và trải qua một trận chiến ác liệt, bọn chúng đã thành công cướp lấy một cỗ máy.

“Đây đúng là một điều đáng tiếc, nhưng bây giờ đã quá trễ để bắt lấy lại cỗ máy. Bây giờ cái chúng ta cần phải làm là đem ánh mắt thả ở phía trước xa hơn, và tiến bước. Tuy nhiên, có thứ gì đó chúng ta cần phải làm trước khi thực hiện chuyện đó.”

Ambrosius nhìn xuống phía dưới kia đang đứng đợi lợi Knut.

“Chúng ta cần phải đem con ‘sâu’ ở trong chúng ta bắt được. ‘Điệp Viên của kẻ thù’, những kẻ đã ăn cắp lấy thông tin tình báo có liên quan đến cỗ máy kiểu mới có lẽ đang ẩn nấp ở đâu đó, ngay lúc này, ở ngay tại trong đất nước này… Bây giờ là thời gian để ngươi lại tỏa sáng, ‘Mắt Diều Hâu Xanh Biển Đoàn Kỵ Sĩ’.”
(Tran: Phải thế chứ, đúng là Vua, quan tâm đúng ngay trọng điểm mà bọn Eru chẳng thèm nghĩ tới)
Khi nghe đến được điều này, người đang đứng ở phía sau Knut liền ngẩng đầu lên. Nhóm người này được biết đến với cái tên là ‘Mắt Diều Hâu Xanh Biển Đoàn Kỵ Sĩ’không có mang trong mình bộ áo giáp hoặc là giáp da nào đầy ấn tượng cả. Bọn họ mặc quần áo trông giống như là một người dân bình thường. Thật là kỳ lạ khi một nhóm người như thế này lại được gọi là một ‘Đoàn Kỵ Sĩ’.

“Vâng! Cho dù chỉ phải đối mặc với bọn thú trong một khoảng thời gian dài, nhưng ‘những kỹ năng’ của bọn thần sẽ không bị thời gian mài mòn đi. Chúng thần sẽ sớm trình lên kết quả một cách sớm nhất có thể.”

Một người đàn ông đứng ở giữa các Kỵ Sĩ thay mặt cho cả nhóm trả lời.

Dáng vẻ của người đàn ông này rất là bình thường không có đặc điểm nổ bật nào cả. Trong nhóm này còn có cả những phụ nữ trẻ, người già; tất cả bọn họ đều rất là ‘bình thường’ giống như hành khác qua đường vậy có thể dễ dàng lẫn vào trong đám đông. Bọn họ chỉ có một nét đặc điểm chung đó là đôi mắt của bọn họ đôi lúc lấp lóe lên, giống như là một ánh mắt đầy sắc bén có thể nhìn xuyên qua bất cứ thứ gì.

Ambrosius, cản thấy rất hài lòng về câu trả lời này, ông gật gật đầu và quay sang phía Knut.

“Tốt lắm. Vậy thì, Knut, ta sẽ trao quyền chỉ huy của Mắt Diều Hâu Xanh Biển Đoàn Kỵ Sĩ cho ngươi. Đừng có quên sự việc vừa thất bại và lần này hãy thành công cho ta xem.”

“…Cảm ơn ân đức của Ngài, Đức Vua, thần chắc chắn sẽ một lưới bắt hết tất cả bọn trộm.”

Knut cúi người lại thật sâu; một ánh sáng thình lình ngờ ngợ có thể thấy được khi ánh mắt của ông hạ xuống. Dù sao đi nữa vụ việc này vẫn mang tên là Sự Kiện Casadesus, và Pháo Đài Casadesus lại ở trong lãnh địa của ông. Hơn nữa, cái thứ mà ông kỳ vọng rất lớn về cỗ máy nguyên mẫu đã bị phá hủy. Sự Kiện Casadesus như là một cái tát vỗ mạnh vào mặt ông, sẽ không có gì là lạ khi ông gét cay gét đắng và hận bọn trộm này đến tận xương.

Giống như Ambrosius đã nói, nhiệm vụ lần này không chỉ là để cho ông một cơ hội để khôi phục lại danh dự của mình, nó cùng là nơi để cho ông có thể trút xuống cơn giận và ông cũng cho bọn trộm xem thử danh tiếng tàn nhẫn của ông ở Fremmevira là như thế nào.

Ambrose rất hài lòng với đáp án mà Knut mang lại và sau đó khuôn mặt biến đổi trở nên thanh tĩnh lại.

“Ta rất chờ mong vào sự biểu hiện của các ngươi. Giờ việc này tạm thời không nói tới; vụ việc dính dáng đến ‘cậu nhóc tinh nghịch’ khi ta đã trao cho nhóc ta một Đoàn Kỵ Sĩ, thì sớm muộn gì nhóc ta cũng sẽ phải bộc lộ bản tính thực sự của mình. Để sự việc tiến triển thuận lợi, chúng ta cần phải gửi tới một vài người biết được chuyện gì đang xảy ra đi theo nhóc ta… đúng không, Knut?”

Knut người vốn mà lửa giận đầy mình đều không biểu hiện ra nhưng bây giờ trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ cứng ngắc. Ông không có biết được rằng cái tên kia ‘điên cuồng ảo tưởng’ sẽ làm ra sự việc tới đâu; ở phương diện này nhóc ta nguy hiểm nhiều hơn so với bọn trộm.

“…Vâng, vụ việc liên quan đến bọn họ xin cũng giao cho thần. Thần sẽ chuẩn bị cho bọn họ có thể làm việc dưới điều kiện hoàn hảo.”

Mặc dù điều này có chút nguy hiểm, nhưng bọn họ phải làm điều này. Để xóa sạch để sự sỉ nhục ở Casadesus, liền cần phải cùng với Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc làm ra ‘thành quả’.

Cỗ máy nguyên mẫu chỉ lén chuyển ra ngoài đất nước, ở trong nước thì vẫn còn lưu lại thành phần nguy hiểm; Fremmevira đang ở trong một tình thế bấp bênh. Bọn họ cần phải cùng nhau hợp tác lại để đối mặt với thử thách lớn nhất kể từ khi đất nước được thành lập mấy trăm năm đến nay.

--------------------------------------------------------------------

Trong khi ở thủ đô đang có một cuộc bàn bạc định hướng cho tương lai của đất nước, thì Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc đang —

“Hey—Mình đã nhìn thấy Laihiala rồi. Chúng ta cuối cùng cũng đã trở lại.”

Người đàn ông ngồi ở trên ngựa nhàn nhã mà nói. Chính xác mà nói, mọi người ngồi trên xe ngựa mà đi. Đoàn xe trực tiếp hướng tới thị trấn ở dưới chân dãy núi Aubigne—bức tường bao quanh ‘Học Viện Thành Phố Laihiala’ dần dần hiện ra trong mắt họ. Đó là nơi ở của viện giáo dục lớn nhất trong Vương Quóc Fremmevira – ‘Học Viện Phi Công Laihiala’ – cũng là nhà, căn cứ của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, bao gồm lấy các học sinh.

Họ cuối cùng cũng đi đến thành phố, bọn họ chợt thở phào nhẹ nhõm khi băng qua cánh cổng chính. Sau khi trải qua vụ việc chế tạo cỗ máy nguyên mẫu, rồi lại bị kéo vào Sự Kiện Casadesus, và sự thành lập của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, tinh thần của mọi người đều rất căng thẳng. Đối với các học sinh, thì đó là một gánh nặng rất lớn.

Đoàn xe ngựa hướng đến Học Viện Phi Công Laihiala, và sau đó ngay tại nơi này giải tán nhau ra. Hầu hết các học sinh đều ở lại ký túc xá ở trong trường, nhưng các học sinh địa phương giống như là Ernesti và động bọn của cậu – cặp sinh đôi Archid và Adeltrud thì đều không ở ký túc xá. Ba người bọn họ bước đi cùng nhau cùng hướng tới về phía nhà Echevarria.

“Ô — thật là lâu rồi chúng ta mới có thể nhìn thấy được nhà của Eru! A ~ thật là mệt mỏi mà!”

“Chẹp, mình muốn nghỉ ngơi thật thỏa đáng trong nhà một thời gian.”

Khi bước đến gần của nhà bọn họ không khỏi hoan hô to lên. Mẹ của Eru, ‘Celestina Echevarria’, chạy vội mà ra khi cô nghe được giọng nói của con trai mình và ôm chồm lấy Eru. Eru cùng nhẹ nhàng ôm đáp lại mẹ mình.

“Con đã về nhà rồi mẹ.”

“Chào mừng con trở về Eru. Con có bị thường gì không? Không ư? Vậy là mẹ yên tâm rồi. Chuyện thế nào? Có chuyện gì xảy ra Hình Bóng Kỵ Sĩ mà bọn con đã làm thế?”

“Vâng, bọn họ rất thích nó! Mặc dù có một chút ‘thất bại nhỏ’, nên chúng đã bị hư hỏng đi, nhưng bọn con sẽ làm lại nhiều cái hơn nữa.”

“A nha, thế thì rất tuyệt vời nha. Đã thế tối nay mẹ sẽ trổ tài cho mà xem, để cho mấy đứa ăn thật ngon mà làm việc thật chăm chỉ.”

“Tuyệt vời, con rất chờ mong về nó.”

Trong khi hai mẹ con đang ôm chặt nhau và trò chuyện một đống chuyện lặt vặt với nhau, thì cha của Eru chứng kiến thấy cảnh tượng này vẻ mặt trở nên thoải mái, nhưng không thể nhịn được thở dài một tiếng.

Mặt trời đã lặn ở đằng sau dãy núi Aubigne và màn đêm đã buông xuống bao phủ lấy Học Viện Thành Phố Laihiala.

Bữa cơm tối diễn ra giữa sự tham gia với gia đình hàng xóm lân cận, đó là bữa tối của gia đình Echevarria và Olter. Hai bà nội trợ của 2 gia đình đều trình bày rõ ra kỹ năng bếp núc thành thạo của mình, lấp đầy bàn tiệc bằng các món ăn hấp dẫn trông cứ như là một ngày hội. Chỉ trong chốc lát thôi, bàn ăn tối đã tỏa ra bầu không khí ồn ào và vui vẻ.

Mọi người râm ran trò chuyện với nhau về mọi thứ, hầu hết các món ăn đều được nhét vào trong bụng của bọn trẻ hết chỉ trong thời gian ngắn mà thôi. Bọn trẻ giống như là một ‘Kỵ Sĩ’ chính thức ăn phi thường mạnh. Cả hai người mẹ nhìn thấy vậy đều lấy làm vui vẻ khi nhìn thấy bọn trẻ có khuôn mặt đầy hài lòng, và bắt đầu dọn dẹp bài bát đĩa sạch sẽ.

Sau khi kết thúc bữa ăn, mọi người đều đi nghỉ ngơi. Eru đi tới trước cha của mình Mathias và ông ngoại của mình Lauri.

“Con có vài điều muốn nói cho cha và ông ngoại. Đức Vua đã bổ nhiệm con trở thành chỉ Đoàn Trưởng Đoàn Kỵ Sĩ.”

Với câu mở đầu đầy đột ngột không có tý lời dạo đầu; những lời của Eru đã khiến cho cha cậu và ông ngoại của cậu đồng thời phun ra ngụm nước trà nà bọn họ vừa mới uống, còn lượng trà không kịp phun ra thì cũng bị nghẹn trong cổ họng họ. Mấy đứa trẻ dường như đã dự đoán được việc này, nên đều đứng ra khỏi phạm vi dính đạn cả.

“Khụ! Khụ, E-eru….Con có thể nói lại một lần nữa được không!?”

“Đoàn Trưởng Đoàn Kỵ Sĩ. Để con nói cho rõ ràng hơn, con sẽ làm Đoàn Trưởng của một Đoàn Kỵ Sĩ mới tên là Đoàn Kỵ SĨ Phượng Hoàng Bạc.”

Eru nở nụ cười nhìn về phía khuôn mặt cứng ngắc Marthias và chết lặng cả người lấy tay che trán Lauri. Chid và Ady như người ngoài cuộc đứng xem toàn bộ khung cảnh này.

“…Thật, thật là vậy ư? Đây đúng là tin tức tuyệt vời, đúng không? Nhưng thế còn phía bên học viện thì sao đây!? Nếu như con được bổ nhiệm thành Đoàn Trưởng của một Đoàn Kỵ Sĩ, thế thì con sẽ từ bỏ việc học ư!?”

Mathias phải mất một khoảng thời gian mới giũ người ra khỏi tình trạng cứng ngắc và chợt nghĩ đến điểm này. ‘Rời khỏi học viện’ không có quá đáng ngạc nhiên. Mặc dù mọi người ở trong đất nước này đều có có thể được đi học, nhưng không phải ai cũng hoàn thành hết toàn bộ chương trình học được.

Các học sinh đều có thể tự quyết định được độ dài và hình thức học tập của họ tùy theo hoàn cảnh gia đình, có rất nhiều người chỉ có học đến tiểu học và không thể tiến triển tới mức độ trung học.

Có một số người bỏ học giữa chừng bởi vì công việc được xem như là may mắn. Mặc dù việc bỏ học bởi vì được bổ nhiệm làm Đoàn Trưởng của một Đoàn Kỵ Sĩ là một điều không mấy được bình thường cho lắm.

“Không, nởi vì ân đức của Đức Vua, Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc của con sẽ có căn cứ ở trong Laihiala. Bởi vì Đoàn Kỵ Sĩ này có chút đặc thù, nên cho dù con có là hiện tại là Đoàn Trưởng, thì con vẫn cứ là học sinh ở trường cho đến khi con đã tốt nghiệp.”

“Eru… Tuy rằng cha có nói rằng cha sẽ hỗ trợ con về mọi thứ, nhưng như thế là quá…”

‘Một học sinh Đoàn Trưởng Kỵ Sĩ đang học tập ở Học Viện’ — Điều này chắc chắn hầu như là độc nhất vô nhị chưa từng có tiền lệ trước đây bao giờ. Mathias tuy rằng không có uống rượu nhưng bắt đầucảm thấy đau đầu rồi.

“Như thế, con sẽ không cần phải chuyển dời đi đâu cả khi con là Đoàn Trưởng. Tuy có chút xấu hổ khi nói điều này, nhưng Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc sẽ sử dụng các trang thiết bị của khoa Phi Công để làm căn cứ. Con nghĩ rằng Đức Vua sẽ đưa ra mệnh lệnh chính thức vào một vài ngày tới đây.”

“Cái… cái gì… Eru, cháu thậm chỉ ngay cả học viện cũng chiếm nốt…”

Lauri ngửa mặt lên nhìn lên trời; như thể như ông có thể nhìn thấy được nụ cười rạng rỡ của ông bạn cũ của ông đang ở trên những đám mây đó. Nhìn tình huống có vẻ như là ông ta đã trở lại bản tính cũ thích đùa dai sau khi gặp được cháu trai của ông. Hai người này trụ đầu lại vào nhau mang lại kết quả ngoài sức tưởng tượng của ông. Tuy rằng ông sớm đã sẵn sàng tinh thần rằng một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra, nhưng ông không có nghĩ đến rằng nó lại đến nhanh như vậy.

Lauri cuối cùng cũng hồi phục lại sau cơn sốc này. Khuôn mặt ông khôi phục lại như cũ, chuyển thành vẻ mặt đáng tự hào khi làm hiệu trưởng của một viện và với tư cách là một nhà giáo dục.

“…Cho dù có phải phối hợp với cháu, thì vấn đề này ông sẽ không có nhượng bộ cháu đâu với tư cách là hiệu trưởng của Laihiala. Eru, sẽ có các học sinh mới gia nhập vào khoa Phi Công vào năm tới đó. Nếu như Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc sử dụng thiết bị vật tư của trường, thì các học sinh mới sẽ phải làm thế nào đây? Ông không thể chấp nhận điều này cho dù đó có là lệnh của Đức Vua đi chăng nữa.”

Lauri nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào, người đang ngồi đó một cách nghiêm chỉnh và gật đầu đáp lại:

“Dĩ nhiên rồi, Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc sẽ không có cướp đi nơi học tập của các senpai đâu. Thành thật mà nói, mục đích của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc là ‘chế tạo ra những chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ chưa từng được thấy bao giờ ở trên thế giới này’, giống như là chiếc Tellestarle. Mà để làm được việc đó, bọn cháu sẽ tiếp tục khai phát ra kỹ thuật mới ở trong tương lai.”

Khi nghe đến vẻ mặt đầy mỉm cười Eru lời trả lời đáp lại, Lauri không khỏi sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Nhóm của đứa cháu ông sớm đã tạo ra bước đột phá về công nghệ của thời đại, Tellestarle. Nếu như giờ bọn họ được thành lập thành một Đoàn Kỵ Sĩ và chính thức hoạt động nghiên cứu, thế thì bọn họ sẽ bay xa đến cỡ nào? Đây là một điều mà Lauri không thể tưởng tượng ra được.

“Vì thế bọn cháu muốn mang những kỹ thuật này truyền lại cho các học đệ và học trưởng ở trong khoa Phi Công. Hiện nay bọn cháu đã xác định được cỗ máy của bọn cháu Tellestarle đã có tầm ảnh hưởng như thế nào về việc phát triển tương lai của cỗ máy như thế nào, nên, các học đệ sẽ không có thua thiệt tý nào khi có thể học được những kỹ thuật công nghệ đó từ bọn cháu.”

Lấy Eru và Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc làm trung tâm, nó đã phát sinh biến hóa rất lớn. Này dòng lũ lịch sử quá mức to lớn này làm cho Lauri cảm thấy sợ hãi, nhưng khuôn mặt của ông vẫn bình tĩnh và khuôn mặt lại rất tươi tắn như thể như sự cay đắng trước đó đều không có thật.

“A, nếu như mọi người có thể làm việc cùng nhau thì đây không hẳn là một điều tệ hại.”

“Đúng, cùng nhau làm việc thật chăm chỉ! Như thế thì chắc chắn sẽ rất là thú vị rồi!”

Eru nở nụ cười rực rỡ sáng lạn đến nỗi làm người khác không thể mở mắt to ra được. Một vài ngày sau, sự tồn tại của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc chính thức được biết đến khi sắc lệnh của Đức Vua Ambrosius được đưa đến học viện. Việc này bắt đầu dẫn đến làn sóng thay đổi khổng lồ của cuộc sống trong khuôn viên trường học.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc thành lập căn cứ tại Học Viện Phi Công Laihiala.

Các học sinh của khoa Phi Công tụ tập nhau lại ở phân xưởng quen thuộc ở trong trường học. Bọn họ đã nhận được sự bổ nhiệm chính thức của Đức Vua, và bây giờ đã trở thành thành viên chính thức của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc. Tuy nhiên, việc này chỉ là việc thay đổi tên gọi của họ mà thôi.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK