Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Doanh Vạn Thành cười đắc ý, nói:
- Chỗ sơ hở đầu tiên chính là Cốc Bình Nhi thực lòng yêu Cốc Chẩn. Điều đó bà cũng biết rõ, nên bà mới tương kế tựu kế lừa Bình Nhi, nói là chỉ cần khiến Cốc Chẩn uống rượu say rồi tạo hiện trường như vợ chồng thì có thể được gả cho Cốc Chẩn. Bình nha đầu mắc sâu vào lưới tình nên nào biết bà có lòng hiểm độc mà lập tức làm y theo, không ngờ lại trở thành đồng bọn của bà, đẩy Cốc Chẩn vào chỗ chết. Nó vốn yêu Cốc Chẩn nên lúc đó vừa kinh hãi vừa hối hận, lòng rối bời bời còn để ý đến “Thiên Hồ tâm pháp” gì nữa. Lão phu tuy không đọc được ý nghĩ của bà nhưng vào lúc đó muốn đọc được ý nghĩ của Bình nha đầu thì lại hết sức dễ dàng.

Mặt Bạch Tương Dao không còn chút máu, tay trái bấu chặt vào khuôn cửa, ngón tay biến thành trắng bệch nhưng ngoài mặt vẫn cố cười, nói:
- Đã như vậy thì sao lúc đó ông không nói ra, bây giờ đã qua lâu rồi thì còn ai tin ông nữa?

- Lão phu không nói tất nhiên là có lý do của lão phu. - Doanh Vạn Thành cười nói - Bình nha đầu rất hiếu thảo với bà, tuy hối hận đau lòng những cũng chưa từng tố cáo bà. Điều đó tuy rằng hiếm thấy, chỉ có điều dù sao nó cũng là đứa con gái ít tuổi, không phải loại phong lưu đa tình như phu nhân. Theo ta biết thì, ha ha, lúc ấy con bé này chưa từng không giữ được trinh tiết với Cốc Chẩn. Những điểm máu ở đó chỉ là vết máu nó cắn đầu ngón tay ra thôi…

Thân mình Bạch Tương Dao rung lên, mặt tái lại quát lớn:
- Ông nói nhảm nhí…

- Phu nhân không tin ư? - Doanh Vạn Thành trong lòng đắc ý, a a cười nói - Ngày đó bà để Cốc Chẩn, Bình Nhi lại trong phòng rồi dạy Bình Nhi cách nam nữ hợp hoan, nhưng lại không nghĩ rằng Bình Nhi chỗ nào cũng thẹn thùng, cho dù nó rất yêu Cốc Chẩn nhưng cũng chưa từng làm theo cách của bà, thật sự kết hợp với Cốc Chẩn, vì vậy cho đến bây giờ nó vẫn là gái còn trinh. Như vậy nếu Cốc Chẩn chưa từng cưỡng hiếp em gái thì làm sao bị bà bắt gặp để vung kiếm giết mẹ được. Nếu chưa từng giết mẹ hiếp em thì những việc thông đồng với Oa khấu sau đó cũng có thể lật lại được.

Lục Tiệm ở trên cây nghe những lời này thì bất giác trong lòng nổi sóng, liên tục gật đầu.

Bạch Tương Dao nghiến răng, cười nhạt nói:
- Nhảm nhí, ai tin được ông?

- Nhảm nhí ư? - Doanh Vạn Thành tiến tới một bước, mắt phát ra ánh sáng khiếp người - Vậy nếu phu nhân có gan thì để ta kiểm tra xem.

- Láo xược. - Bạch Tương Dao rít lên - Nam nhân thối tha như ông sao có thể động đến thân thể con gái ta được?

Doanh Vạn Thành ha ha cười lớn rồi chợt quát lên:
- Vương ma ma…

Bà lão kia run run vâng lời tiến tới. Doanh Vạn Thành lạnh nhạt nói:
- Bà lão nay nhiều năm đỡ đẻ, lần nay đến đây là để kiểm tra xem Bình Nhi có còn trinh hay không. Nếu phu nhân sợ Doanh mỗ giở trò thì lão phu có thể gọi Diệu Diệu tới…

Lão nói rồi vẫy tay, Vương ma ma liền đi vào trong phòng.

Bạch Tương Dao chặn cửa, đưa tay hung dữ đẩy ra, bà lão kia kêu ối một tiếng rồi ngã lăn ra. Doanh Vạn Thành khà khà cười nói:
- Sao thế, phu nhân chột dạ rồi ư?

Lồng ngực Bạch Tương Dao phập phồng gấp gáp, bà ta gằn giọng nói:
- Bà đỡ này ta không tin. Ông, ông gọi Diệu Diệu đến đây.

Doanh Vạn Thành cười nói:
- Bà bắt ta đi gọi Diệu Diệu để bà thừa cơ ra tay chứ gì? Ha ha, Cốc Chẩn chết đi, Bình nha đầu bị chấn động mạnh trở nên nửa điên nửa cuồng, quên hết những việc trước đây, tâm trí chỉ còn khoảng sáu, bảy tuổi, tất nhiên là bà muốn gì được vậy rồi.

Bạch Tương Dao trầm giọng quát:
- Bớt nói lời thừa, đi gọi Diệu Diệu lại đây.

Doanh Vạn Thành cười nhạt rồi chợt quay đầu nói:
- Lục Tiệm, ngươi bảo vệ Bình nhi, trước khi lão phu quay lại thì dù là bất kỳ ai cũng không được đến gần nó.

Lục Tiệm cao giọng nói:
- Được, ông cứ đi đi.

Bạch Tương Dao biến hẳn sắc mặt, biết rõ Lục Tiệm mà ở đây thì mình đừng mong giở trò gì. Doanh Vạn Thành chằm chằm nhìn bà ta, cười hi hi nói:
- Phu nhân, vậy thì ta đi gọi Diệu Diệu nhé…

Bạch Tương Dao còn chưa kịp trả lời thì bỗng nghe một giọng hờ hững nói:
- Không cần đâu.

Mắt mọi người hoa lên rồi Cốc Thần Thông đã đứng ở trong viện, ông ta nhìn Bạch Tương Dao vẻ mặt hết sức lạnh lẽo. Bạch Tương Dao mặt hoa thảm biến, gằn giọng nói:
- Thần Thông, ông, ông đến đây lúc nào?

Cốc Thần Thông thở dài:
- Không sớm không muốn, những lời vừa rồi ta đã nghe hết cả.

Thân hình xinh đẹp của Bạch Tương Dao khe khẽ rung lên, bà ta hít sâu một hơi rồi chậm chạp nói:
- Chẳng lẽ mười ba năm vợ chồng của chúng ta lại không bằng một lời nói của lão già khốn kiếp này.

- Mười ba năm? - Cốc Thần Thông ngẩng đầu nhìn trời, cười khổ nói - Mười ba năm thì sao? Dù thêm mười ba năm nữa ta cũng không hiểu được cách nghĩ của bà.

Nói rồi ông ta nhìn Vương ma ma nói:
- Ông già này gọi bà đến đây là đã cho bà bao nhiêu ngân lượng?

Vương ma ma nói:
- Năm lượng.

Cốc Thần Thông lấy trong tay áo ra một khối bạc lớn, giao vào tay bà lão:
- Ta cho bà năm mươi lượng bạc, bà kiểm tra xem thiếu nữ trong phòng có phải còn trình không, không được dối trá chút nào, nếu không sẽ như cái cây này…

Rồi phất tay áo phát ra một tiếng ầm, cây hòe cổ thụ dưới chân Lục Tiệm đã gãy đôi, y lập tức lộn người nhảy xuống.

Cốc Thần Thông lạnh nhạt nhìn y rồi quay sang nói với bà lão mặt tái mét kia:
- Còn không đi mau đi.

Bà lão đã bị một phen khiếp sợ liền cúi đầu định tiến vào phòng, nhưng Bạch Tương Dao đưa tay ra cản lại rồi rít lên:
- Cút đi.

Mặt Cốc Thần Thông trầm lại, mày dài giương lên. Bạch Tương Dao nhìn ông ta cười thê thảm, mặt lộ chút vẻ âm độc, chậm rãi nói:
- Bà lão nhơ bẩn này mà cũng xứng đáng đánh giá thân thể Bình Nhi của ta ư?

Cốc Thần Thông lắc đầu nói:
- Bà đừng bắt ta phải ra tay.

Bạch Tương Dao xì một tiếng, cười nhạt nói:
- Ông chẳng phải là vua của Đông Đảo ư? Có gì mà ghê gớm chứ. Người ta nói ông thiên hạ vô địch, nhưng trong mắt tôi ông chỉ là một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ yếu hèn độc ác, từ đầu đến chân còn không bằng một bãi cứt chó.

Câu này vô cùng ghê gớm, mà nói ra từ miệng Bạch Tương Dao vốn ẻo lả thì lại càng khiến người ta kinh hãi. Bạch Tương Dao chửi xong một câu cảm thấy rất hứng chí, liền lấy hai tay che mặt cười lên khanh khách, cười xong một trận thì chợt buông tay xuống cười nhạt nói:
- Cốc Thần Thông, tôi chửi ông là kẻ tiểu nhân yếu hèn độc ác, ông có phục không.

Cốc Thần Thông nói:
- Bà muốn nói như vậy ta cũng chẳng còn cách nào.

Bạch Tương Dao nghiến răng nói:
- Ông không phục ư? Được, tôi hỏi ông. Vợ thứ nhất của ông trốn đi mà ông không dám nói tiếng nào, như thế có gọi là hèn yếu không?

Cốc Thần Thông trầm mặc không nói gì. Bạch Tương Dao lại tiếp:
- Còn nữa, vợ thứ hai của ông cưới về, nhưng ông lại buộc người ta phòng không chiếc bóng, đó có gọi là độc ác không. Đã hèn nhát lại còn độc ác, vậy ông có phải là kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ không?

Cốc Thần Thông thở dài nói:
- Những năm qua ta thật sự có lỗi với bà. Lúc đó bà là quả phụ mới mất chồng, một lòng muốn lấy ta. Khi đó ta cũng tưởng sau khi lấy bà thì có lẽ quên được Thanh Ảnh, có điều, ôi, có điều ta làm thế nào cũng không quên được cô ấy, lam hại đến bà, còn làm hại đến con nữa. Bà nói đúng lắm, Cốc Thần Thông ta chỉ có danh hão, thật ra đúng là một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ.

Bạch Tương Dao giật mình sững sờ hồi lâu rồi chợt lảm nhảm nói:
- Làm thế nào cũng không quên được cô ấy… làm thế nào cũng không quên được cô ấy…

Bà ta nói nói rồi cười thảm thiết, lúc nói lúc cười rồi chớp mắt hóa thành tiếng khóc ấm ức. Khóc một hồi lâu, Bạch Tương Dao chợt ngừng lại, tay ôm ngực thở hổn hển nói:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ ông không biết rằng từ nhỏ tôi đã yêu ông, chỉ mong sau khi lớn lên sẽ làm vợ ông, yêu thương xum vầy vĩnh viễn không lìa xa. Tôi, tôi gả cho thằng ngu Đồng Khiếu đó chỉ vì Vạn Quy Tàng đánh tới, Đông Đảo mất rồi, tôi cũng cho, cũng cho rằng ông đã chết, đã không thể trở về nữa. Lúc đó tôi cô đơn, không có nam nhân thì làm sao sống tiếp được…

Nói đến đó, bà ta cười thảm thiết:
- Nhưng ông, ông lại nghiễm nhiên quay về, không chỉ quay về mà còn đem theo một con đàn bà vừa xấu xí vừa thấp hèn. Trong lòng tôi có một vết đao đã không nói, lại còn bị xát thêm muối. Hừ, lúc đó tôi thật hận ông muốn chết. Vì sao ông lại trở về. Nếu ông chết rồi thì tôi có thể cùng thằng khờ đó sống đến đầu bạc răng long, sung sướng biết bao.

Cốc Thần Thông nói:
- Đồng lão đệ không phải là người yếu kém…

- Phì. - Bạch Tương Dao xì một tiếng - Hắn là một thằng ngu, còn thua cả ông. Bảo hắn đi về phía nam thì hắn không dám đi về phía bắc. Bảo hắn đi về phía đông thì hắn không dám đi về phía tây. Nếu hắn có chút khí phách thì tôi đã không đánh độc chết hắn rồi…

Thân mình Cốc Thần Thông run lên, thất thanh nói:
- Bà nói cái gì?

Bạch Tương Dao cười khanh khách nói:
- Tôi hạ độc chết hắn, ông không nghe thấy ư?

Cốc Thần Thông giật mình, lắc đầu nói:
- Không đúng. Lúc Đồng Khiếu chết ta đã kiểm tra, đúng là chết vì bệnh chứ không phải trúng độc.

- Nếu để ông phát hiện ra thì còn gọi là bản lĩnh gì nữa? - Bạch Tương Dao khẽ cười nhạt - Cho ông biết cũng được. Thằng ngu đó thích uống trà, thích nhất là trà Phổ Nhị ở Điền Nam. Mỗi ngày trước khi đi nghủ tôi liền pha cho hắn một bình, trong trà lại cho thêm “Hồ Đồ tán”. Ông cũng biết đấy, loại “Hồ Đồ tán” đó vốn không có độc, nhưng nếu uống xong mà lại hợp hoan động phòng thì sẽ dần dần bào mòn dương khí của nam tử, tổn thương vào tâm mạch, ngày tháng dài tích lại nhất định sẽ phải chết, mà khi chết chẳng phát hiện ra điều gì. Cứ như thế mỗi ngày một bình, uống trà xong tôi lại cùng hắn vui vẻ, không ngày nào nghỉ, hừ, đúng là lợi cho hắn. Sau khoảng ba tháng thì thằng ngu đó liền chết một cách hồ đồ, trước lúc chết còn khóc lóc cám ơn tôi đã gả cho hắn, ha ha, ông nói xem có đáng cười hay không.

Mặt Cốc Thần Thông tái mét, hồi lâu mới nói:
- Bà hạ độc lúc nào?

Nhưng Bạch Tương Dao hỏi ngược lại:
- Thương Thanh Ảnh bỏ đi lúc nào?

Cốc Thần Thông ngửa mặt nhìn trời lộ vẻ đau khổ rồi chậm chạp nói:
Là ta hại Đồng lão đệ rồi. Càng đáng hận là ta lại bị ma quỷ mê hoặc mà cưới bà.

Bạch Tương Dao cười nhạt, nói:
- Ông cưới tôi, đối xử tốt với tôi cũng được. Nhưng ông chỉ ở với tôi hai ngày, trong hai ngày đấy mỗi khí đến lúc sung sướng nhất ông đều kêu gọi tên con đàn bà đó. Hừ, ông chỉ mong sướng bản thân mình, có biết đâu tôi nghe được thì lòng tan nát… Vậy cũng được đi, tuy tôi tức giận nhưng cũng không thật lòng trách ông, chỉ mong thời gian lâu dài, tôi đối xử dịu dàng với ông thì ông rốt cuộc sẽ quên đi con đĩ đó. Không ngờ rằng, không ngờ rằng sau hai ngày ong mượn cớ luyện công rồi đột ngột bỏ đi, lần đi đó… chẳng thèm quay về. Hừ, đám nam nhân thối tha các người, tôi hiểu rõ lắm mà…

Cốc Thần Thông nói:
- Đó đúng là sai lầm của ta, nhưng bà có thể báo thù ta, sao lại hại đến Chẩn nhi?

Bạch Tương Dao lộ vẻ cổ quái rồi chợt cười phá lên:
- Võ công ông cao như vậy, ngày thường lại không động phòng với tôi, tôi có muốn hại ông cũng không đủ sức mà. Thằng tiểu tử Cốc Chẩn đó tự cho là thông minh, võ công lại bình thường, xử lý nó chẳng phải dễ dàng hơn ư. Hơn nữa tôi có hận ông oán ông thế nào thì cũng không ra tay hại ông được. Nhưng nếu có thể làm cho con của đứa tiện nhân đó thân bại danh liệt thì cũng có thể khiến người ta hết sức hài lòng.

Cốc Thần Thông lắc đầu nói:
- Bà hại Chẩn nhi thì thôi, nhưng như vậy còn hại cả Bình nhi nữa.

- Không sai. Bạch Tương Dao cười nhạt nói - Tôi làm con gái phát điên nên tôi có chết cũng đáng. Nhưng ông làm chết con trai thì tương lai có gặp con đi đó, để xem ông nói với nó thế nào…

Nói đến đó, bà ta chợt ngừng lại, mặt lộ ra vẻ quyến rũ khiến người ta nhìn mà động lòng.

- Doanh Vạn Thành. - Bạch Tương Dao khanh khách cười nói - Không ngờ ta tính toán nghìn vạn lần mà vẫn rơi vào tay ngươi. Chỉ có điều ngươi tưởng rằng nội gian của Đông Đảo chỉ có một mình ta sao?

Nói đến đó, thân mình bà ta run lên, khóe miệng chảy ra một dòng máu đen.

Cốc Thần Thông biến hẳn sắc mặt, thất thanh kêu lên:
- Tương Dao…

Loáng một cái đã nhảy tới đỡ lấy bà ta rồi vận chưởng đẩy chân khí vào. Bạch Tương Dao cười, ra sức đưa tay lên nhè nhẹ vuốt mặt ông ta, thở dài nói:
- Ca ca ngốc, không kịp nữa rồi. Đó là “Diêm Vương hoàn”, vừa rồi lúc ôm mặt đã nuốt vào, qua một lúc lâu chẳng còn ai cứu được nữa. Ha ha, cho dù chết muội cũng vui lòng, con, con tiện nhân họ Thương đó cướp người đàn ông của muội, muội, muội lại hại con trai nó, mọi người hòa nhau, chẳng, chẳng ai thua ai…

Môi Cốc Thần Thông run run không sao phát ra tiếng được. “Diêm Vương hoàn” sức thuốc phát ra rất nhanh, chân tay thân thể Bạch Tương Dao dần cứng lạnh như sắt đá, một nét cười quỷ dị ngưng đọng trên khóe miệng nhìn mà lạnh người.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK