Giấc ngủ đó không lo không nghĩ, lúc tỉnh lại Cốc Chẩn cảm thấy đầu óc thoải mái, liền lập tức đứng dậy đi lại mấy bước, bỗng cảm thấy miệng vết thương đau nhói. Cúi đầu xuống nhìn thì không biết vì sao vết thương trên người đều đã khép miệng, chỉ còn lại vệt máu mờ mờ.
Cốc Chẩn kinh ngạc rồi hiểu rõ đó là công hiệu của cây linh chi màu tím kia, lập tức vô cùng mừng rõ, kêu lên:
- Miêu huynh, miêu huynh.
Rồi chạy ra khỏi động. Bước chân còn chưa kịp dừng lại thì cây cối rung lên xào xạc rồi hai con sói lớn chui ra, nhe nanh múa vuốt nhào tới.
Lòng vui sướng tràn ngập của Cốc Chẩn hóa thành một cục tức giận, không còn cách nào đành phải thi triển “Miêu Vương bộ” chống đỡ. Nhưng lần này có thêm một con sói nữa nên ứng phó nguy hiểm hơn nhiều. Khổ sở chiến đấu một hồi rồi cũng khống chế được hai con sói, ai ngờ Bắc Lạp Sư Môn không cho hắn kịp thở đã lại lần lượt đem đến ngày càng nhiều sói hoang, chó hoang, thậm chí cả báo đốm lớn để đánh với Cốc Chẩn. Cốc Chẩn nếu bị thương thì nó lại ngậm linh chi màu tím đến. Cốc Chẩn ăn xong liền ngủ lăn ra như chết, chỉ là mỗi lần tỉnh lại thì vết thương đã lặn, thể lực cũng hồi phục hơn xa trước đó.
Trong rừng kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, vốn là đua tranh võ lực để giành thắng lợi. Cốc Chẩn bình thường thông minh xảo trá nhưng đối mặt với đám mãnh thú này lại chẳng dùng được chỗ nào, chỉ còn cách đem hết dũng khí, sức lực ra để mong toàn mạng. May mà tính hắn thích khiêu chiến, ưu mạo hiểm nên càng đến lúc sống chết thì lại càng kích phát được tiềm lực của bản thân, vì vậy lúc đầu thì tức giận nhưng đánh giết vài lần rồi ngược lại sinh ra vô cùng hứng thú, nhịp điệu thần kỳ trong “Miêu Vương bộ” nắm được cũng ngày càng sâu, chế phục ác thú xong vẫn còn dư sức. Đặc biệt là sau khi ăn linh chi màu tím xong thì ngày càng cảm thấy người khỏe thân nhẹ, tinh lực dâng tràn, nhảy cao hơn, chạy nhanh hơn, múa quyền vung cước đều rất mạnh mẽ. Chỉ khổ cho hổ báo lang sói trong núi này chỉ trong vài ngày ngắn ngủi bị chết không ít. Cho dù không chết thì cũng bị Cốc Chẩn đấm đá cho sưng đầu mờ mắt, cụp đuôi bỏ chạy.
Một ngày kia, Cốc Chẩn ra sức hồi lâu rồi cũng đuổi được một con mãnh hổ, thân thể đã cực kỳ mệt mỏi, nhìn quanh không thấy Bắc Lạp Sư Môn đâu thì liền ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngồi được một lúc, bắt đầu buồn ngủ thì trong lòng Cốc Chẩn chợt chấn động. Mấy ngày này hắn phải đối diện tranh đấu với thú hoang nên đã dần dần sinh ra cảm giác linh hoạt khác thường với nguy cơ trong rừng, liền lập tức mở bừng mắt, lại thấy Bắc Lạp Sư Môn đứng cách hơn một trượng, miệng ngậm một cây linh chi màu tím, ánh xanh trong mắt vô cùng âm trầm.
- Mèo quỷ. - Cốc Chẩn thở phào một hơi, cười nói - Lại đem tới để ăn à?
Còn chưa dứt lời thì tim bỗng đập dồn dập, một cơn ớn lạnh chạy khắp toàn thân. Cốc Chẩn vội quay đầu thì liền nghe một tiếng rít dài nghe như gà con mới nở mà cũng như tiếng xé lụa. Chớp mắt từ trong đám cây cỏ cách mười trượng chui ra một cái đầu rắn to như cái đấu, phía sau là thân rắn uốn éo như nước chảy, cả người toàn vảy tím dài tới bảy trượng.
Cốc Chẩn không tin thiện hạ lại có con vật ghê gớm như vậy, cho dù y có trấn tĩnh hơn người cũng không khỏi hai mắt trợn trừng nín thở, mắt thấy con rắn khổng lồ đó thở phì phì, cuộn tròn lại cao tới hai trượng, mắt rắn đỏ ngầu chằm chằm nhìn Bắc Lạp Sư Môn.
Bắc Lạp Sư Môn bỗng há miệng, chân trước móc một cái, cây linh chi tím đó bay vọt ra xa. Xùy một tiếng, cái đầu rắn bỗng chớp lên đớp về phía linh chi.
Bắc Lạp Sư Môn e ngại đầu rắn quá cao không dễ nhảy lên nên ném cây linh chi tím ra để dụ con rắn khổng lồ đó chúc đầu. Đầu rắn vừa cúi xuống thì nó liền dùng thân pháp kia để nhảy lên đầu rắn, vừa định chụp xuống thì cuồng phong chợt rít lên, đuôi rắn to tướng đã quét nhanh tới. Bắc Lạp Sư Môn còn chưa đứng vững, liền bị lực nặng ngàn cân hất văng ra ra. Nó vẫn rất ghê gớm, lộn người giữa không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống, cong mình lên như cây cung cất tiếng gào sắc nhọn, hai mắt lóe lên hung dữ.
Đúng lúc này, con rắn bỗng quay đầu chằm chằm nhìn Cốc Chẩn, lưỡi rắn thò ra thụt vào thở phì phì có vẻ phẫn nộ.
Cốc Chẩn tuy không biết con rắn này vì sao lại tìm đến gây sự nhưng nghĩ trong thoáng chốc đã biết là nhất định có liên quan đến Bắc Lạp Sư Môn và linh chi tím, bất giác liền trừng mắt nhìn con mèo lòng thầm chửi mắng.
Thì ra linh chi tím mà Cốc Chẩn ăn vốn là một vật quý trong trời đất, đón linh khí của sông núi, tinh hoa của mặt trời mặt trăng, trải qua mấy trăm năm mới thành hình, có thể bổ khí lợi người, nâng cao sức lực, trị những bệnh không thể trị được, chữa những vết thương không thể chữa được. Cũng vì nó thần kỳ mà ngày linh chi thành hình có rất nhiều cầm thú muốn chiếm đoạt, sau một hồi tranh đấu cuối cùng bị con rắn khổng lồ này chiếm lấy.
Bắc Lạp Sư Môn cũng là linh thú, vừa đến nơi này liền biết có linh chi tím ở đây, nó liền dựa vào trí khôn tiểu xảo để thừa lúc con rắn này ra ngoài tìm thức ăn để xông vào hái trộm. Con rắn lúc đầu không phát hiện ra, ai ngờ Bắc Lạp Sư Môn tham lam không chán, không chỉ tự mình ăn mà còn lấy về cho người khác. Linh chi tím vốn là vật quý, không đầy mấy ngày đã chẳng còn lại bao nhiêu. Con rắn sau khi biết được thì tức giận vô cùng, không ăn không uống cả ngày ẩn nấp ở gần hang, chờ Bắc Lạp Sư Môn lại đến thì lập tức xông ra.
Con rắn sống đã ngàn năm, thông minh vô cùng. Bắc Lạp Sư Môn dùng hết đủ mọi cách vẫn không thắng được, nhưng con mèo này rất ngang ngược, không giành phần hơn thì quyết không ngừng lại, vì vậy đã không thể thắng được thì liền chui vào hang rắn trộm lấy một cây linh chi tím. Con rắn không chịu buông tha, rời khỏi hang một mạch đuổi tới. Cốc Chẩn cũng đã ăn linh chi tím nên có mùi thơm của nó, con rắn ngửi thấy thì tức giận điên cuồng, cái miệng khổng lồ ngoác to lộ ra đôi nanh nọc lớn như trường kiếm rồi bỗng lắc đầu như điện lao tới.
Cốc Chẩn vội dùng “Miêu Vương bộ” tránh được một đòn, lắc người nhảy lên cổ rắn hét lớn một tiếng vung quyền định đánh xuống, không ngờ đầu rắn chợt vẫy một cái, khắp người Cốc Chẩn tê buốt, mấy trăm khớp xương như muốn rời cả ra, bay vọt lên không ngã ra mấy trượng. May mà hắn trải qua mấy ngày rèn luyện nên đã nhanh nhẹn hơn nhiều, vừa rơi xuống đất liền lăn đi, tránh khỏi đuôi rắn quét đến. Còn chưa kịp đứng dậy thì miệng rắn lại đớp tới, khí độc gió tanh khiến người ta phát nôn.
Trong lúc nguy cấp, Bắc Lạp Sư Môn lắc người nhảy lên lưng rắn, cào mạnh vào người nó, nhưng vảy rắn rất chắc chắn, chỉ lưu lại năm vệt trắng mờ mờ. Có điều so với Cốc Chẩn thì con rắn này e ngại con mèo Ba Tư đó nhiều hơn, lập tức bỏ Cốc Chẩn rồi đầu đuôi cùng quét tới. Bắc Lạp Sư Môn không dám chống đỡ, đành phải nhảy tránh.
Hai bên nhanh như gió giật, tranh qua đấu lại. Con rắn khổng lồ vô cùng mạnh mẽ, công thủ linh động, lấy một chọi hai mà vẫn không rơi vào thế yếu. Còn trong ba kẻ này thì Cốc Chẩn là yếu nhất, liên tiếp bị nguy hiểm, bất giác trong lòng chuyển động, thầm nghĩ: “’Binh pháp Tôn Tử’ có nói: ‘người dẫn quân đội hình phải như con rắn, đầu bị đánh thì đuôi cứu, đuôi bị đánh thì đầu cứu, còn bị đánh ở giữa thì cả đầu lẫn đuôi đều cứu.’ Con rắn này nói chung cũng theo kiểu ‘dẫn quân’ như vậy, hợp với xà trận trong binh pháp, đầu đuôi tiếp ứng lẫn nhau khó mà công phá được. Vì vậy việc trước mắt là phải phá xà trận của nó.” Vừa nghĩ như vậy, lại chợt thấy cây linh chi tím kia vẫn ở một bên, con rắn khổng lồ kia đang tập trung vào đối thủ nên không để ý đến được. Lại đảo mắt thấy đằng xa có một cây cổ thụ chọc trời to ba người ôm, cao vượt lên khỏi cánh rừng, có khí thế xuyên mây.
Cốc Chẩn lập tức phát động, dùng “Miêu Vương bộ” lướt đến nhặt cây linh chi tím lên rồi chạy thẳng tới cây cổ thụ kia. Con rắn phát ra tiếng phì phì giận dữ rồi trườn nhanh như gió đuổi theo. Không ngờ Bắc Lạp Sư Môn từ bên cạnh đánh lén, con rắn khổng lồ vừa đánh vừa đuổi, đuổi đến dưới cây cổ thụ thì Cốc Chẩn sớm đã leo lên giữa cây. Con rắn cuốn vào thân cây nhanh chóng trườn lên, chớp mắt đã đến sau lưng Cốc Chẩn. Cốc Chẩn đang trèo thì tiếng rắn rít phì phì càng lúc càng gần, gất giác tay chân mềm nhũn không có sức leo trèo nữa. Lúc này bỗng nghe tiếng mèo kêu rồi Bắc Lạp Sư Môn nhảy lên đầu rắn, cào một cái mắt trái con rắn liền đổ máu.
Thì ra con rắn này cuốn lấy thân cây, trên thì không tới trời, dưới thì không tới đất nên đầu đuôi không thể giúp đỡ lẫn nhau, xà trận tự nhiên bị phá. Xà trận bị phá thì đã không thể lắc đầu hất rơi đối thủ mà cũng không thể quét đuôi công địch, những chỗ yếu hại đều lộ ra dưới móng vuốt của Bắc Lạp Sư Môn. Lúc này mắt trái của nó bị đánh trúng, nhất thời đau không chịu nổi, đảo ngược thân hình định lùi lại xuống đất thì không ngờ Bắc Lạp Sư Môn bỗng hướng miệng thẳng vào vết thương trên mắt con rắn, thân thể phồng lên to gấp mấy lần, lông dựng đứng lên rồi chuyển về kích cỡ như cũ. Lúc phồng lên lúc thu lại, nó bỗng chốc đã thổi không khí vào trong vết thương của con rắn. Trong nháy mắt trên đầu rắn nổi lên một cái u lớn càng lúc càng phồng to. Con rắn khổng lồ kêu rít không ngừng, thân thể ra sức vặn vẹo có vẻ nhưng đang đau đớn ghê gớm.
Cốc Chẩn trông thấy thì âm thầm khen tuyệt. Thì ra con rắn đó sống đã lâu năm, vảy giáp chắc chắn, Bắc Lạp Sư Môn dù có bản lĩnh dứt gân bẻ xương những cũng khó mà làm nó bị thương được. Lần này nó có thể chọc thủng mắt con rắn toàn là vì xà trận bị phá, trong lúc bất ngờ mà thôi. Nếu con rắn nhắm mắt xuống lại mặt đất thì chắc chắn sẽ khó làm nó bị thương tiếp. Không ngờ Bắc Lạp Sư Môn lại chợt xuất quái chiêu, thổi không khí vào miệng vết thương nhỏ bé, lại có thể khiến con rắn này trong chốc lát da thịt rách nát, bị trọng thương như vậy.
Nhất thời Bắc Lạp Sư Môn như một cái ống bễ đốt lò, không đợi con rắn trườn xuống cây đã thân thể lúc phồng lúc thu, không ngừng thổi khí vào cơ thể con rắn. Mắt con rắn càng lúc càng sưng lên, nháy mắt đã buông khỏi thân cây nặng nề rơi xuống làm bụi đất tung lên mù mịt. Bắc Lạp Sư Môn được thể thì không buông tha, bất kể con rắn có lăn lộn thế nào nó trước sau vẫn bám chặt đầu rắn, ra sức thổi khí. Thân thể con rắn càng lúc càng phồng to lên, cho dù đã rơi xuống đất vẫn không thể uốn lượn trườn bò như trước nữa, trong cơ thể đau đớn không chịu nổi, hận không thể chết quách cho xong, càng nói gì đến xà trận nữa.
Không bao lâu, con rắn đã phồng lên gấp đôi, bụng to như cái trống, mắt muốn lọt ra ngoài. Lúc này Bắc Lạp Sư Môn mới nhảy ra, cuộn lại một bên thở phì phò. Cốc Chẩn lại sợ con rắn trước khi chết cắn lại nên không dám xông tới, qua một giờ không thấy động đây thì mới leo xuống cây, đấm đá thân mình con rắn, nhưng nó chết đã lâu rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK