Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Các kiếp nô đều tức giận, Trầm Chu Hư lại tỏ vẻ thản nhiên, mỉm cười nói:
- Trầm mỗ bẩm sinh không thể uống rượu, vậy cũng tính là có lỗi sao ?

Ngu Chiếu cười hi hi nói:
- Cái đó không phải là Ngu mỗ nói mà là cái bình rượu này nói đấy chứ.

Trầm Chu Hư chưa kịp trả lời, Yến Vị Quy đã không nhẫn nại được nữa, cao giọng nói:
- Họ Ngu kia, ngươi rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt phải không ? Chủ nhân hảo tâm đối đãi với ngươi, ngươi lại dám phỉ báng người.

Ngu Chiếu cười ha hả nói:
- Tuyệt lắm, Ngu mỗ rượu gì cũng đã uống qua, chỉ chưa từng uống rượu phạt. Lại đây lại đây, ngươi có bản sự gì, để ta uống thử một chén xem sao?

Ánh mắt Yến Vị Quy lóe lên dưới mũ tre, đột nhiên nhảy vọt lên, chân trái đá nhanh ra, trong lầu như có gió bão quét qua, chén bát va đập kêu long cong.

Mọi người còn chưa kịp định thần thì gió đã ngừng lại, chỉ còn chén bát, cửa sổ vẫn còn rung động không ngừng. Định thần nhìn lại thì chân trái của Yến Vị Quy đã bị Ngu Chiếu dùng tay giữ chặt lại.

Lục Tiệm đã cùng Yến Vị Quy giao đấu, biết rõ một cước đó uy lực cực kì to lớn, không ngờ lại bị Ngu Chiếu dùng tay đỡ được. Đột nhiên Yến Vị Quy lại kêu lên một tiếng quái gở, chân phải bỗng vung lên cao, thế như một chiếc búa lớn dũng mãnh chém thẳng xuống.

Lúc này trong tai mọi người chỉ nghe một tiếng xoẹt như tiếng xé lụa, cái mũ tre của Yến Vị Quy đã văng đi, lộ ra màu da trắng bệch, một vết sẹo dài từ trán tới cổ, da thịt rách toạc sâu tới xương, giống như một con quái xà đeo trên mặt.

Yến Vị Quy dừng giữa không trung, một chân bị giữ chặt, một chân giơ cao, thân hình như đông cứng lại. Hai mắt trợn to, cơ mặt co giật, tóc trên đầu trùng trùng như cương ti dựng đứng cả lên trời.

- Về đi

Ngu Chiếu cười dài, thân mình Yến Vị Quy liền như con quay, xoay tròn bay trở về. Mạc Ất, Tiết Nhĩ cả kinh biến sắc, song song tiến lên.

- Không được tiếp lấy.

Trầm Chu Hư vội kêu lên một tiếng, ngón tay Tiết Nhĩ đã tiếp xúc với y phục Yến Vị Quy, cảm giác tê dại lập tức theo đầu ngón tay truyền vào. Nói thì lâu nhưng thực tế diễn ra rất nhanh, chỉ nghe hai tiếng xuy xuy, trên người ông ta liền bị một cỗ đại lực tràn vào, Tiết Nhĩ lảo đảo ngã xuống, đảo mắt nhìn sang thì thấy Mạc Ất cũng đồng thời ngã ra, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.

Còn chưa kịp tỉnh lại, thân mình Tiết, Mạc hai người đột nhiên vô cớ run lên rồi nhào lộn một cái đứng lên, như tượng gỗ lùi lại ba xích, hai người đều cúi đầu nhìn, chỉ thấy vùng thắt lưng đều cuốn một sợi tơ nối tới Trầm Chu Hư đằng xa.

Trầm Chu Hư mười đầu ngón tay đều có kén tằm, chưởng pháp phiêu phiêu, quần áo tung bay, sử ra chính là “Tinh La Tán Thủ” cực kì thần ảo vô phương, biến hóa kì diệu, hơn Trầm Tú không chỉ mười lần. Kén tằm trong tay ông ta tuy theo chưởng thế lúc phải lúc trái mà xuất ra sợi tơ, giống như Thiên Tôn dệt gấm, Ngọc Nữ xuyên thoi, trong nháy mắt dựa vào xà nhà cột gỗ đã dệt thành bốn cái lưới lớn phía sau lưng Yến Vị Quy, đồng thời xạ ra hai sợi tơ, thoảng như khói chiều hướng tới Ngu Chiếu.

Mọi người tuy biết những người đứng đầu Tây Thành bát bộ không có ai yếu nhưng lúc này đều vô cùng kinh hãi. Trầm Chu Hư dùng “Tinh La Tán Thủ” thi triển thần thông “Thiên La”, trong nháy mắt đã kéo Mạc Ất, đỡ Tiết Nhĩ, dệt lưới rồi phản kích Ngu Chiếu, nhất tâm tứ dụng, biến hóa vô cùng.

Tiếng băng băng không ngừng vọng vào tai, Yến Vị Quy xuyên rách ba tấm lưới, cuối cùng bị tấm lưới thứ tư giữ lại, toàn thân co giật như đang cực kì thống khổ.

Ngu Chiếu tay phải cầm chén uống rượu, tay trái phiêu nhiên xuất chưởng, bức cho hai sợi tơ kia không cách nào tiếp cận, mỉm cười nói:
- Trầm Chu Hư bản lĩnh hay lắm, đã luyện thành “Thiên La Nhiễu Chỉ Kiếm”, khiến Ngu mỗ vô cùng ngứa ngáy, thật muốn lĩnh giáo, lĩnh giáo.

Vừa đặt chén xuống định đứng lên, đột nhiên hơi biến sắc mặt, run lên một cái, bỗng tránh qua sợi tơ, thân mình như một con chim lớn nhảy vọt tới trên đầu Ninh Ngưng.

- Thủ hạ lưu tình.

Trầm Chu Hư đã dùng hết sợi tơ, không kịp cứu viện, bất giác buột miệng kêu lên.

Tiếng kêu chưa dứt đã thấy bóng người chớp lên, một người đã ôm lấy Ninh Ngưng lăn một vòng trên mặt đất.

Trong nháy mắt, một vật dài dài màu trắng từ chưởng tâm của Ngu Chiếu xạ ra, như ánh sáng lại như không khí, uốn lượn trên không rồi rơi xuống chỗ Ninh Ngưng đứng lúc nãy, xùy một cái, trong vòng một xích xung quanh đều cháy đen.

- Lôi Âm Điện Long?

Trầm Chu Hư lộ ra thần sắc ngờ vực. Ngu Chiếu phất tay áo một cái, tro bụi tứ tán, sàn lầu liền lộ ra một lỗ thủng lớn.

- “Đồng Trung kiếm” hay lắm, Trầm sư huynh, huynh dạy được kiếp nô giỏi lắm.

Ngu Chiếu cười nhạt hai tiếng, đầu vai từ từ thấm đỏ, lúc đầu chỉ như đầu mũi kim, nháy mắt đã loang ra to như đồng xu. Mọi người đột nhiên tỉnh ngộ: “Y bị thương thế nào vậy?”

Ngu Chiếu bỗng nheo mắt nhìn trên mặt đất, cười nói:
- Tiểu tử này, ôm đã ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, còn không buông ra, chờ đến lúc nào nữa!

Mọi người nhìn theo ánh mắt của y, thấy một nam tử vẫn đang ôm Ninh Ngưng, bị chưởng lực vừa rồi chấn nhiếp đang thừ người ra. Ninh Ngưng giật mình tỉnh lại, vừa thẹn vừa giận, vung tay tát cho y một cái, không ngờ cái tát đó lại giật da mặt người này rơi xuống đất.


Ninh Ngưng nhìn rõ người đó, cả kinh nói:
- Tại sao, tại sao lại là ngươi?

Nam tử đó chính là Lục Tiệm, y bị đánh rơi mất mặt nạ, trong lòng hoảng loạn, vội vã nhặt lên định đeo lại vào mặt. Mọi người thấy vậy cười ẩm lên. Ngu Chiếu thóa mạ:
- Tiểu tử ngốc, ai cũng nhìn thấy cả rồi, đeo cái của nợ đó vào còn có tác dụng gì nữa?

Lục Tiệm mặt đỏ bừng, định thần rồi cao giọng nói:
- Lôi Đế Tử, ông là người nói mà không giữ lời.

Ngu Chiếu ngạc nhiên nhíu mày nói:
- Ta không giữ lời thế nào?

Lục Tiệm chỉ Ninh Ngưng, nói:
- Ông nói bình sinh không đánh nữ nhân, một chưởng vừa rồi của ông không phải là muốn lấy tính mạng cô ấy sao?

Ngu Chiếu cau mày, không thấy y chuyển mình thế nào, duỗi tay một cái đã chụp cứng đầu vai Lục Tiệm kéo lại. Lục Tiệm có “Thập lục thân tướng”, lại có thần thông của kiếp nô mà không cách nào tránh né được, bất giác cả kinh thất sắc. Ngu Chiếu cười nói:
- Ta không đánh nữ nhân, nhưng đánh nam nhân. Ngươi nếu muốn làm hảo hán thì thay cô ta tiếp ta ba chưởng, được chứ?

Lời đó vừa nói ra, Ninh Ngưng mặt hoa thảm biến, huyền quang trong đồng tử lại chuyển động, Ngu Chiếu cười nhẹ một tiếng, tay trái che người, tay phải múa loạn, thị tuyến Ninh Ngưng liền bị che hết. Chỉ nghe tiếng phách phách, giữa hai người có tia lửa bắn tung tóe, “Đồng Trung kiếm” chạm phải chưởng lực của Ngu Chiếu liền tiêu biến. Ninh Ngưng liên tục phát kiếm, thân mình run lên, mặt không còn chút huyết sắc.

Trầm Chu Hư đẩy xe đến trước mặt cô, đỡ cô rồi thở dài nói:
- Ngưng nhi, “Đồng Trung kiếm” của ngươi có thể thể đả thương y đều là vì y không phòng bị, giờ đã có phòng bị thì người đâu thể là đối thủ?

Trong lúc ông ta nói, sắc mặt Ninh Ngưng từ từ hồng nhuận trở lại, hít một hơi dài rồi nói:
- Có thể, y, y,…

Cô nhìn sang Lục Tiệm, hai má đột nhiên đỏ bừng, diễm lệ mê người.

Trầm Chu Hư không ngớt nhíu mày, từ từ nói:
- Ngu sư đệ, đệ tuy ghét ác như cừu nhưng chưa từng hiếp đáp kẻ yếu. “Lôi Âm Điện Long” đó có thể ngồi yêu mà giết người ngoài mười bước, nếu đệ thực sự muốn giết y thì cần gì phải chờ tới bây giờ, một kích lúc nãy cả Ngưng nhi và thiếu niên này đều đã phải chết. Đệ cố ý dọa bọn chúng, không có mục tiêu nào khác mà chính là muốn hiển lộ uy phong với ta mà thôi.

Ngu Chiếu vừa rồi quả không có ý giết người, chưởng lực đánh xuống một nửa là muốn dọa Ninh Ngưng, một nửa hướng tới Trầm Chu Hư thị uy, nghe Trầm Chu Hư nói vậy liền cười nhạt một hồi, thầm nghĩ: “Trầm qua tử ngươi quả là tinh quái, đoán được tâm tư của lão tử!” Lập tức sắc mặt trầm xuống, cao giọng nói:
- Trầm sư huynh, mọi việc đều dựa trên hai chữ đạo lý, ta đang ngồi uống rượu vui vẻ, kiếp nô thủ hạ của huynh là “Vô Lượng túc” rồi “Đồng Trung kiếm” cứ đấm đá đâm chém, đó là đạo lý gì?

Trầm Chu Hư nói:
- Ta quản giáo không tốt, lỗi tại Trầm mỗ.

Ngu Chiếu cười nói:
- Huynh là sư huynh bản môn, ta không tiện cùng huynh động thủ. Vậy đi, thiếu niên này rõ ràng vô can, ta không đánh y, huynh để Ninh Ngưng ra đây, sống hay chết cũng đỡ một chưởng của ta là xong việc.

Trầm Chu Hư cười khổ, Ninh Ngưng mày liễu nhíu lại, lớn tiếng nói:
- Tốt lắm, ta đỡ ngươi một chưởng, nhưng, nhưng ngươi phải thả y ra đã.

Ngu Chiếu ha hả cười lớn, đang cười bỗng phát giác da thịt Lục Tiệm co rút lại, trơn không nắm được, nháy mắt đã bị y thoát khỏi tay. Ngu Chiếu ý lên một tiếng, vòng tay một cái phiên nhiên trảo ra, định bắt y lại. Không ngờ Lục Tiệm lăn một cái trên mặt đất, như tên ra khỏi cung, theo mặt đất thoát ra. Ngu Chiếu bất giác kêu lên một tiếng hay.

Lục Tiệm dùng “Đại tự tại tướng” thoát khỏi tay Ngu Chiếu, lại dùng “Tước mẫu tướng” thoát ra tới trước mặt Ninh Ngưng, Ninh Ngưng vừa kinh hãi vừa vui mừng không kìm chế được, cúi người định đỡ y đứng dậy, không ngờ ngực bụng đều tê bại, cả người mềm nhũn ra.

Lục Tiệm đỡ Ninh Ngưng rồi dìu cô ngồi xuống một bên, Ninh Ngưng vừa tức giận vừa nóng nảy, nói:
- Ngươi, ngươi… định làm gì?

Lục Tiệm thấp giọng nói:
- Ninh cô nương, đắc tội.

Nói xong quay người, lớn giọng nói với Ngu Chiếu:
- Ta đỡ ông một chưởng.

Ngu Chiếu nhìn y cười cười, lắc đầu nói:
- Không được, ngươi là nam nhân, nữ nhân chỉ một chưởng, nam nhân phải ba chưởng.

Lục Tiệm ngẩn người ra, nghĩ đến uy lực một chưởng vừa rồi, đừng nói ba chưởng, một chưởng chưa chắc mình đã tiếp nổi. Ngu Chiếu thấy y trầm mặc không nói, bất giác cười nói:
- Thế nào, sợ rồi ư? Sự thì đừng làm hảo hán.

Lục Tiệm nghiến răng nói:
- Được, vậy thì ba chưởng.

Ngu Chiếu nói:
- Hay lắm, vậy thì nói rõ trước, chịu ba chưởng đó không được hoàn thủ, nếu không thì không tính.

Ninh Ngưng vội nói:
- Không được…

Cổ họng bỗng nghẹn lại, hai mắt đầy lệ thi nhau chảy xuống.

Lục Tiệm nhìn Cốc Chẩn, thấy hắn đang nhìn mình liền nhíu mày, bất giác than thầm: “Ta sợ rằng không thể giúp ngươi bắt Oa khấu rửa oan nữa rồi.” Bỗng nghe Ngu Chiếu nói:
- Chuẩn bị rồi chứ?

Lập tức gật đầu nói:
- Chuẩn bị rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK