Thật ra những giọt nước mắt này không chỉ vì những tao ngộ gian nan của Lục Tiệm mà còn vì sự cô đơn, vất vả, oán hận, khổ đau của cô trong suốt ba năm đó. Ngàn vạn chân tình đều theo dòng lệ mà trút cả ra.
Lục Tiệm thấy cô khóc lóc thương tâm đến vậy thì rất ngạc nhiên, luôn miệng nói:
- Sao, sao vậy…
Không ngờ y hỏi thêm mỗi câu thì đau thương trong lòng Diêu Tình lại tăng thêm mấy phần. Mẹ ruột của cô bị Yên Chi Hổ hại, bản thân mình kết đầy cừu địch, cả bước đi cũng phải thận trọng như đi trên làn băng mỏng, thời gian trôi qua bao nhiêu mừng giận yêu ghét đều giấu kín tận sâu tâm hồn, trên đường lưu lạc cũng ít khi chân thật mà giả dối thì nhiều. Thế nhưng không hiểu vì sao, có lẽ tại oan nghiệt kiếp trước mà mỗi lần gặp Lục Tiệm cô đều không thể khống chế nổi tâm tình, điều đó khiến cô lúc thì mê hoặc, lúc thì tức giận, vì vậy cố ra vẻ lạnh nhạt để không cho y nhìn ra tâm tư của mình. Có mấy lần cô cũng muốn chặt đứt tơ tình, nhưng mối chân tình này bảo người ta làm sao mà cắt đứt cho được.
Ngày hôm đó quả thật giống như ác mộng: lửa hồng quỷ nước, còn có người cha cả người bốc cháy lăn lộn kêu la. Đến khi tỉnh lại thì nhà cửa, người thân,… mọi thứ đều biến mất, trước mắt chỉ còn là khói đen đất vàng và bộ mặt thờ ơ của nữ tử Tây Dương kia. Tiên Bích thủy chung vẫn vô cùng lạnh nhạt với cô, còn cô đối với Tiên Bích cũng ôm đầy cừu hận, trên đường đi về phía tây hai người chẳng hề nói chuyện lấy một câu. Cô thì chịu nước độc khắp người, lăn lộn trên giường sống không bằng chết, nhưng cũng chưa từng rên lên một tiếng chỉ vì có Tiên Bích đứng nhìn ở bên, cho dù thế nào cũng không thể để cô ta chê cười.
Đường đi quả thật vừa dài vừa xa, có núi cao sông sâu, lại có đầm lầy sa mạc, cuối cùng cũng đến được cái nơi gọi là “Tây Thành” đó. Tiên Bích tuy rất đáng ghét nhưng mẹ cô thì lại rất tốt bụng, không chỉ giải nước độc mà thấy cô không còn nhà để về thì cho cô làm đệ tử của Địa bộ. Vốn là tình hình như vậy thì thù hận trong lòng cô cũng giảm đi không ít, nhưng trải qua những thảm biến đó tính tình của cô lại càng cô độc, chưa từng mỉm cười mà cũng chẳng thích nói chuyện. Những cô bé đồng môn đều chán ghét cô, gạt bỏ cô, sai bảo quát mắng cô, khi phụ đủ đường. Cô phải chặt gỗ, đun nước, nấu cơm, giặt áo, chẳng khác gì một đứa nô tỳ cực kỳ ti tiện, làm việc suốt ngày không nghỉ. Cô vẫn im lặng nhẫn nhịn, nhưng âm thầm nghiến răng giống như một con rắn ngủ đông, ẩn nấp trong chỗ sâu bùn lầy chờ đợi năm qua xuân đến, băng tan tuyết chảy.
Núi Côn Luân bát ngát vô bờ, gió núi rất to, sao trời rất sáng. Cô thường thường ngồi một mình trên đỉnh núi, nghe tiếng cuồng phong gào thét, nhìn sao phủ kín bầu trời, cảm nhận nỗi cô quạnh vô biên. Có lúc cô nhớ lại ngày trước thì nhận ra từ khi mẹ chết đi bản thân luôn luôn sống trong bóng đêm mịt mùng, cho dù áo gấm cơm ngon, người cha tự phụ, Yên Chi Hổ thâm độc hay đám nô tỳ theo gió xoay chiều cũng đều chẳng khiến cô buông lấy một tiếng thở dài. Cô có lúc cảm thấy chết còn tốt hơn là sống, cũng từng lấy lụa trắng treo lên xà nhà, chỉ vì lúc treo cổ lại nghĩ đến thảm trạng của mẹ mình nên mới bỏ đi ý nghĩ khinh thường mạng sống đó.
Đúng rồi, một mạch trải qua những khốn khó đó, cho đến một ngày Lục Tiệm xuất hiện ở bờ biển, vỗ tay khen hay. Sự chân thật lương thiện của y cô chưa bao giờ được thấy, còn sự nghèo khổ quê mùa của y lại khiến cô rất đỗi khinh thường. Cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến mình có lúc lại thích y, càng không muốn nảy ra ý nghĩ đó. Nhưng ngồi trên núi Côn Luân, nhìn ánh sao nhấp nháy trên đầu, cô lại đột nhiên phát hiện ra người thiếu niên ngốc nghếch kia lại chính là tia sáng duy nhất trong bóng đêm không bờ bến ấy. Chỉ khi ở bên y cô mới có thể vỗ tay cười lớn, mới có thể ríu rít cười nói không ngừng. Mỗi lần nhìn thấy kiếm pháp của y tiến bộ, cô liền vô cùng vui vẻ, còn mừng rỡ hơn là chính bản thân mình tiến bộ. Chỉ cần y không chịu cố gắng là cô liền nổi giận, chỉ có điều lại vạn lần không thể để cho người thiếu niên nghèo khổ tận cùng đó vượt qua được mình.
Ba năm nói dài thì không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn, cô cũng đã mấy lần gần như nhờ nhớ đến Lục Tiệm mà vượt qua được, trừ nhớ đến y thì cô cũng không biết còn có được hồi ức gì đáng kể nữa. Cái chết của cha mẹ, mối thù cần báo, còn có Diêu gia trang bốc cháy ngút trời, đó đều là những thứ ảm đạm biết bao, chỉ có nhớ đến Lục Tiệm thì cô mới không cảm thấy tuyệt vọng. Vì vậy ngày hôm đó khi cô gặp Lục Tiệm tại Tụy Vân lâu thì chút nữa đã kêu toáng lên, sau đó núp ở góc tường ngẩn ngơ cả nửa ngày. Rồi sau Lục Tiệm bị Tả Phi Khanh đánh trọng thương, cô ôm y chạy cuồng trong thành Nam Kinh, hoặc trộm hoặc cướp tìm lấy đủ loại thuốc men, cũng không tị hiềm mà cởi quần áo của y ra sức trị thương. Nhưng cũng lúc đó cô mới phát hiện ra bản thân mình đã không thể rời xa y, chỉ có đi cùng với y, nhìn y, nghe y nói, nghe y cười thì nỗi đau khổ trong lòng cô mới tiêu giảm, mới không cảm thấy cô độc khó chịu. Rồi sau nữa cô bị Tả Phi Khanh bắt sống, Lục Tiệm lại ngốc nghếch đâm đầu vào chỗ chết, điều đó khiến cô gần như phát điên, kêu thét ầm ĩ tự tìm cái chết, Tả Phi Khanh không còn cách nào đành phải nhốt cô lại.
Ở trong thiền phòng, cô không ăn không uống, lòng như tro lạnh quên cả thời gian, cũng quên cả thù hận. Cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ ngồi mà chết như vậy, nhưng vạn lần không ngờ rằng Lục Tiệm lại đến tìm. Thời khắc đó nghe thấy tiếng gọi của y, cô chút nữa đã bật khóc, nếu như Tiên Bích không đến, nếu như y không giúp con tiện nhân đó thì cô nhất định sẽ nhảy xổ vào lòng hắn bộc lộ rõ tâm tình của mình. Vì vậy, cô cố ý lạnh nhạt với y, cố ý thân cận với Trầm Tú chỉ muốn khiến y đau lòng, khiến y phải cầu xin mình. Cô quả thật đã làm hắn đau lòng, nhưng ai hiểu được rằng kẻ càng đau lòng hơn lại chính là cô, chỉ có điều muốn cô tha thứ cho sai lầm của hắn thì điều đó chắc chắn là không thể được.
Sau khi chia tay ở cung thành, thừa lúc hai bên giao chiến cô đã ra khỏi thành, đi trong hoang dã mênh mông mà chẳng biết đi đâu về đâu. Cô cưỡi con ngựa trộm được đi quanh thành Nam Kinh, hết vòng này đến vòng khác mà chẳng hiểu để làm gì. Cho đến khi nhìn thấy Lục Tiệm, cô mới hiểu ra là cô đang đợi y, đợi y từ trong thành đi ra. Chớp mắt ấy như có quỷ thần sai khiến, cô lại xuất hiện trước mặt y, tuy vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng trong lòng lại cực kỳ hoảng loạn, chỉ sợ bị y nhìn ra tâm tư nên liền bịa chuyện để nói dối. Thật ra Phong Quân Hầu thu lấy chỉ là “Nghiệt nhân tử”, còn xá lợi thì vẫn nguyên vẹn trên người cô thôi.
Không biết khóc đã bao lâu, trong lòng Diêu Tình mới từ từ bình phục nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Cô bất giác thầm nghĩ: “Có lẽ những giọt nước mắt này tích lại đã ba năm nên cũng phải mất ba năm mới chảy hết được.” Qua một lúc, cô lại nghĩ: “Nếu có thể khóc trong lòng y như thế này ba năm thì có phải là tốt không…” Vừa nghĩ như vậy, Diêu Tình bất giác hai má đỏ bừng. Bốn bề im ắng, ngoài song cửa trời đã dần sáng lên, chợt vang đến vài tiếng chim kêu, kêu xong thì lại càng vắng lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của Lục Tiệm, từng tiếng từng tiếng mạnh mẽ hùng hồn.
- Trời sáng rồi.
Lục Tiệm chợt thở dài một tiếng. Diêu Tình từ từ thẳng người dậy, nửa thẹn nửa giận im lặng không nói. Lục Tiệm cũng trầm mặc một lúc rồi thở dài khẽ nói:
- A Tình, mấy năm qua cô chịu khổ nhiều rồi phải không?
- Nói nhăng. – Diêu Tình bực tức nói – Có gì khổ chứ?
Lục Tiệm nói:
- Nếu không khổ sở thì tại sao cô lại khóc lóc thương tâm như vậy chứ?
Diêu Tình trong lòng tức giận, lạnh nhạt nói:
- Tôi khóc hay không thì liên quan gì đến anh?
Nói xong dừng lại một chút rồi lại tiếp:
- Việc tôi khóc chỉ có anh biết, tôi biết, không được có người thứ ba biết đến, càng không được nói cho xú hồ ly, nếu hắn chê cười là tôi sẽ tìm anh hỏi tội đấy.
Lục Tiệm là người rất lương thiện nhưng tuyệt đối cũng không phải ngu đần, y biết rõ Diêu Tình kiêu ngạo tự phụ, việc gì cũng muốn hơn người khác, nhưng ngay cả việc khóc hay không khóc mà cũng muốn tranh hơn thua thì thật khiến y phải lắc đầu cười khổ.
Trầm mặc hồi lâu, Diêu Tình bỗng nói:
- Anh nói trên họa tượng tổ sư có ẩn chữ viết, có phải thật thế không?
Lục Tiệm nói:
- Là thật.
Diêu Tình nói:
- Những chữ đó anh còn nhớ không?
Lục Tiệm nói:
- Nhớ chứ.
Diêu Tình đứng dậy ra khỏi cửa, không bao lâu đã lại đẩy cửa đi vào, tay trái cầm một chén nước trong, tay phải cầm một cái đèn dầu, sau đó lấy từ trên lưng xuống một cái gói màu xanh. Cái gói này cô chôn trong rừng ngoài thành Nam Kinh, sau khi rời thành mới đào lên, lúc mở ra thì ngoài ba quyển họa tượng tổ sư còn có một cái thước ngọc sáng bóng trong suốt như bị ánh đèn xuyên qua.
Diêu Tình khêu ngọn đèn dầu, y theo cách của Lục Tiệm tẩm ướt rồi hơ lửa, trên họa tượng của Địa bộ liền hiện lên chữ: “Trì cộng hòa nhược ủng hạ vu bạch.” Trên họa tượng của Lôi bộ là: “Hoàn điên hữu phỉ bính nhật tự chu.” Còn trên họa tượng của Phong bộ lại là: “Chu bạch hưởng chất ngâm tích chi căn.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK