Cứ như vậy, Tiên Bích liên tục chấn động làm lá rơi xuống, Lục Tiệm cũng liên tục dùng tay bắt lá, cảm thấy tri giác trên hai tay dần dần mẫn tiệp, có thể cảm nhận rõ ràng quỹ tích rơi xuống của từng phiến lá. Lúc đầu vẫn còn bối rối hoảng loạn, luyện một lúc thì tay bắt mắt nhìn, dần dần quen đi.
Luyện được một lúc, đến giữa trưa Lục Tiệm vội vã ăn cơm rồi lại tiếp tục khổ luyện. Luyện đến về sau, chỉ cảm thấy cử động dần thư thái, rồi không phải là thân tâm điều khiển hai tay nữa mà trở thành hai tay điều khiển thân mình tâm trí, thân mình tùy theo tay mà chuyển, kình lực theo ý mình, thường thì tâm niệm chưa động, tay đã vươn ra bắt được mấy phiến lá cây, trong lòng bây giờ mới hiểu ý Tiên Bích nói lúc trước.
Lại luyện một lúc, chợt nghe Tiên Bích cười nói:
- Chậm đã.
Lục Tiệm ứng tiếng dừng tay, Tiên Bích gọi Yến Thiền đến quét hết lá cây trên mặt đất, rồi bỏ hết lá cây trong giỏ tre ra, nói:
- Lần này ta sẽ chấn rụng toàn bộ lá trên cây, xem đệ có thể một lần bắt hết bỏ vào giỏ tre không, nếu làm được thì coi như đệ lợi hại.
Lục Tiệm ngẩng đầu nhìn lên, thấy cành cây xơ xác, lá xanh thưa thớt, qua một lúc tu luyện lá trên cây đã rụng mất quá nửa.
Tiên Bích nghiêm mặt, cánh tay vận thế, xương khuỷu tay khẽ kêu, ngưng thần một chút rồi đột nhiên cánh tay vung tròn, đánh ra như gió, kình lực truyền ra bốn phía lên tận ngọn cây, chỉ nghe chấn động rào một cái, toàn bộ lá cây không phân trước sau đã thi nhau rơi xuống.
Tay vừa đánh vào cây, Lục Tiệm trong lòng liền sinh dị cảm, thời điểm mỗi phiến lá rời khỏi cây đều hiện rõ trong lòng bàn tay, bay lượn thế nào đều nắm rõ trong lòng. Trong nháy mắt, thời gian như ngưng đọng, lá cây đầy trời như bị một lực lượng vô hình treo giữa không trung, chậm rãi rơi xuống để cho y nhất nhất bắt lấy.
Trong chớp mắt Lục Tiệm đã bắt lấy hầu hết lá cây, bỗng thấy trước mặt có bảy phiến lá cách mặt đất không xa, đúng lúc định cúi người lao xuống thì không ngờ một trận gió mạnh thổi tới, lá cây theo gió rơi xuống đất, Lục Tiệm vội vã bắt được hai lá, quay đầu nhìn lại thấy Tiên Bích đang cười cười thu chưởng lại.
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Tiên Bích tỷ tỷ, làm vậy là…
Tiên Bích thu lại nét cười, nghiêm mặt nói:
- Hảo đệ đệ, đệ phải nhớ rõ, lá cây đó là chết, nhưng địch nhân là sống, nhất định sẽ không giống đám lá cây đó, lờ đờ một chỗ cho người ta đến bắt đâu.
Lục Tiệm nói:
- Tỷ tỷ nói đúng lắm, đệ xin thụ giáo.
Tiên Bích nhìn y, thầm khen ngợi: “Đệ đệ này của ta trung thực, độ lượng cũng không nhỏ.” Liền cười nói:
- Đệ xem, trên mặt đất rơi bao nhiêu phiến lá?
Lục Tiệm cúi đầu nhìn, chỉ thấy có tám điểm màu xanh, không tới mười lá, trong lòng tức thì vừa kinh hãi vừa vui mừng, bỗng nghe một tràng vỗ tay truyền lại, quay đầu nhìn ra thì là Ngu Chiếu và Cốc Chẩn đang đi tới.
Ngu Chiếu cười nói:
- “Bổ Thiên Kiếp Thủ” quả nhiên ghê gớm, chuyển động như điện, lấy vạn vật như lấy đồ trong túi, không chỉ cực nhanh mà còn cực chuẩn.
Lục Tiệm vốn chỉ chuyên tâm luyện tập, còn nhanh hay chậm thì hoàn toàn không tự biết, nghe vậy ngạc nhiên nói:
- Thật chứ?
Cốc Chẩn cười nói:
- Lời bình luận của Lôi Đế Tử tất nhiên là không sai rồi.
Tiên Bích cười nhạt, nói:
- Bắt được một hai trăm phiến lá cây thì đã đáng gì? Huống gì còn bỏ sót nhiều lắm. Lục Tiệm, đệ còn phải khổ luyện, theo ta thấy, luyện đến khi nào hết sạch lá của ba trăm cây cổ thụ thì “Bổ Thiên Kiếp Thủ” mới tính là được tiểu thành.
Ngu Chiếu xì một tiếng, nói:
- Nói phóng đại quá.
Tiên Bích lườm y một cái, nói:
- Còn hơn là anh nói nhăng nói càn, làm người ta tự mãn quá đà.
Ngu Chiếu cười nhạt nói:
- Ta nói nhăng nói càn thế nào?
Tiên Bích hừ nhẹ một tiếng, đang định phản bác thì chợt nghe Lục Tiệm nói:
- Tiên Bích tỷ tỷ, tỉ biết nhiều về vận dụng kiếp lực, trước đây đã từng luyện kiếp nô chưa?
Tiên Bích cười cười, hỏi ngược lại:
- Đệ xem ta có phải là loại người luyện kiếp nô không?
Lục Tiệm nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:
- Không giống, tỷ đối với bọn Yến Thiền đều rất ôn hòa, theo đệ thấy thì người luyện nô hầu hết đều lòng dạ độc ác.
- Coi như đệ biết nói chuyện – Tiên Bích cười nói – cũng không lạ là đệ nghi ngờ, ta tuy không luyện kiếp nô nhưng bản thân một nửa là kiếp nô.
Lục Tiệm, Cốc Chẩn đều cả kinh, Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:
- Đã là kiếp nô, tại sao lại còn một nửa?
Tiên Bích cười nói:
- Các ngươi có biết luật thứ tư trong “Hữu Vô Tứ Luật” không?...
Chưa dứt lời, Ngu Chiếu bỗng nói:
- Tiên Bích, dừng đi.
Tiên Bích lườm y một cái, hơi nhíu mày, đúng lúc định lên tiếng thì Ngu Chiếu lại nói:
- Dông dài, bên ngoài còn có người tới tìm cô đấy!
Tiên Bích ngạc nhiên nói:
- Ai đến tìm tôi?
Ngu Chiếu nói:
- Là một tiểu ni cô, muốn gặp cô.
Tiên Bích cười nói:
- Vậy thì lạ thật, bản cô nương trước nay không giao thiệp với người trong cửa thiền, tại sao lại có ni cô đến tìm?
Lập tức đi nghe ngóng, chưa ra tới cửa trước đã nghe tiếng khóc oang oang.
Tiên Bích cảm thấy kỳ quái, lúc bước qua cửa đã thấy một đám nữ đệ tử cười hi hi nhìn một tiểu ni cô béo múp, tiểu ni cô đó một tay lau mũi một tay lau nước mắt, đang khóc lóc rất thương tâm.
Tiên Bích hừ nhẹ một tiếng, mắng mỏ:
- Yến Thiền, ngươi lại chọc người ta đấy à?
Yến Thiền oan ức nói:
- Không có đâu, là Ngu sư huynh dọa cô ta khóc đấy.
Ngu Chiếu hừ lên tức giận, gầm gừ nói:
- Tiểu nha đầu, nói năng cẩn thận.
Tiên Bích thấy Yến Thiền mặt trắng bệch, bất giác trừng mắt nhìn Ngu Chiếu nói:
- Yến Thiền, không cần sợ y, cứ nói thật cho ta.
Yến Thiền mới dám nói:
- Muội cũng không biết tại sao, chỉ thấy Ngu sư huynh vội vàng chạy vào, gọi bọn muội ra tiếp vị tiểu sư phụ này, lúc bọn muộ đến thì cô ta đang khóc rồi, đúng là Ngu sư huynh dọa cô ta đấy.
Tiên Bích trầm mặt, lạnh nhạt nhìn Ngu Chiếu, Ngu Chiếu nhíu mày nhưng không nói gì.
- Tiên Bích cô nương hiểu nhầm rồi – Cốc Chẩn đột nhiên cười hi hi nói – Ta và Ngu sư huynh vốn uống rượu hạt sen trước cửa, bỗng thấy tiểu ni cô này rón rén chạy tới, thừa lúc người ta không phòng bị định đi vào thủy tạ này. Ngu Chiếu tiện tay chặn cô ta lại nói: “Giữa ban ngày ban mặt, sấn vào nhà dân làm gì?” Tiểu ni cô liền nói: “Ta đến tìm người.” Ngu huynh hỏi: “Tìm ai?” Tiểu ni cô tức giận nói: “Chắc chắn không phải tìm ông, ta tìm một nữ thí chủ tóc đen xanh đen, mắt màu xanh, vừa xinh đẹp vừa gọn gàng chứ không giống bộ dạng bẩn thỉu của ông. Sư phụ nói xú nam nhân, nhất định là nói về bộ dạng của ông…”
Nói tới đó, đám nữ nhân thi nhau bịt miệng cười, Ngu Chiếu thẹn quá hóa giận, mắt lóe lên, đám thiếu nữ Địa bộ bị ánh mắt của y quét qua, người nào cũng mặt hoa thất sắc, sợ hãi im lặng.
Tiên Bích cũng cười, hỏi:
- Ngu Chiếu này nói thế nào?
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Ngu huynh không nói gì, chỉ dùng bộ dạng vừa nhìn các vị tỷ tỷ đây để nhìn tiểu ni cô này một cái, không ngờ khiến cô ta khóc ầm lên, vừa khóc vừa ai oán: “Vốn đến tìm nữ thí chủ, không ngờ gặp phải hai tên xú nam nhân.” Nói xong liên tục gọi sư phụ. Ngu huynh không còn cách nào, toàn là ta hết lời khuyên nhủ mới đem được tiểu sư phụ này đến phòng khách đấy.
Tiên Bích nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, bực tức nói:
- Ngu Chiếu, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Anh nhãn thần lăng lệ, người bình thường chịu sao nổi.
Ngu Chiếu tức giận nói:
- Ta sinh ra đã như vậy rồi, biết làm cách nào được. Chẳng lẽ phải móc mắt ra?
Tiên Bích mắng:
- Lại nói lung tung.
Nói xong liền đến bên tiểu ni cô, ôn tồn nói:
- Tiểu sư phụ, cô tìm ta ư?
Tiểu ni cô đó ngẩng đầu, mắt đầy lệ nhìn cô, tinh thần liền phấn chấn, gạt lệ nói:
- Đầu tóc cô đúng là xanh đen, mắt đúng là xanh, nhất định là Tiên Bích nữ thí chủ rồi.
Tiên Bích mỉm cười nói:
- Đúng là ta.
Tiểu ni cô đó lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gỗ, nói:
- Bần tăng là Tịnh Tu ở Vô Lậu am, cái này là một vị thần tiên đại ca nhờ bần tăng chuyển giao cho thí chủ.
Đám nữ nhân thấy cô ta còn nhỏ tuổi mà không ngừng tự xung bần tăng, đúng là không ra bộ dạng gì, không kìm được cười phá lên một lúc. Ngu Chiếu ngược lại ánh mắt biến thành lạnh lùng, ngưng thần nhìn lên cái hộp gỗ đó, mặt xuất hiện thần sắc khẩn trương chưa từng nhìn thấy.
Tiên Bích mắt đẹp nheo lại, nhận lấy cái hộp gỗ, hỏi:
- Vị thần tiên đại ca đó có phải là áo trắng tóc trắng, còn cầm một cái dù trắng.
- Đúng rồi đúng rồi – Tịnh Tu lộ ra thần sắc ái mộ, vui mừng nói – Ông ấy không nhiễm bụi trần, từ trên trời bay xuống, đưa cho bần tăng cái hộp này, nhờ bần tăng chuyển cho nữ thí chủ, sau đó rung dù một cái bay đi mất.
Tiên Bích hỏi:
- Y đi một mình ư?
Tinh Tu lắc đầu nói:
- Không phải, còn có một vị nữ thần tiên xinh đẹp nữa, bĩu môi bĩu miệng, chắc là rất không cao hứng.
Lời đó vừa nói ra, sắc mặt Ngu Chiếu đột nhiên trắng bệch. Tiên Bích hơi trầm ngâm, đột nhiên nói với Yến Thiền:
- Ngươi chuẩn bị cơm chay cho vị tiểu sư phụ này, dùng xong cơm thì đưa cho cô ấy mười lượng bạc rồi chuẩn bị xe đưa về.
Tịnh Tu chắp tay nói:
- Cơm chay thì bần tăng có thể ăn, còn ngân lượng thì thần tiên đại ca đã bố thí rồi.
Bỗng nghe Ngu Chiếu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tên giả thần tiên không ra nam không ra nữ đó lại tìm ni cô nhờ đưa tin? Đúng là khó hiểu.
Tịnh Tu chằm chằm nhìn y, ngoài khiếp sợ còn có mấy phần tức giận, dẩu miệng ra nói:
- Thần tiên đại ca đã nói, Tiên Bích nữ thí chủ vốn tính thích trong sạch, nếu phái nam tử đưa tin, mở miệng ra là có trọc khí của nam nhân thì sẽ xúc phạm tới cô, còn nếu phái nữ tử đến thì chỉ sợ Tiên Bích thí chủ sẽ hiểu nhầm thần tiên đại ca, còn bần tăng là người xuất gia, tuy là như nhân nhưng không xúc phạm, cũng không gây hiểu nhầm, thần tiên đại ca đã nói, nhất định không sai.
Cô vừa nói vừa nhìn Ngu Chiếu, ý tứ nghiễm nhiên lộ rõ, thần tiên đại ca không sai thì tự nhiên toàn là ngươi sai lầm rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK