Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trầm Tú nghe câu đó thì như được đại xá, chạy tới bên mình Trầm Chu Hư rồi chợt khẽ giọng nói:
- Tên họ Địch này một mình đến trước, giết hắn chính là lúc này.

Trầm Chu Hư cười nhạt rồi nói:
- Cửu Biến long vương là loại nhân vật nào chứ? Cho dù là một mình đến thì ngươi có thể giết được chắc?

Lão ngang nhiên nói ra, Địch Hy hơi ngẩn người mà Trầm Tú thì cả mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng hổ thẹn tức giận. Trầm Chu Hư phất tay áo, lạnh nhạt nói:
- Cốc Thần Thông cố làm ra vẻ hào hiệp, khác gì chửi Trầm mỗ âm hiểm nhỏ nhen. Cũng được, hắn trả con cho ta thì ta cũng đem thằng hề con hắn trả lại. Vị Quy, đưa tiểu tử họ Cốc này cho hắn.

Yến Vị Quy vâng một tiếng rồi nhấc Cốc Chẩn lên chạy tới, lúc đến gần thì chợt nói:
- Đón lấy.

Rồi ném Cốc Chẩn lên ra, sau đó giơ chân ra hất như đá cầu, đẩy Cốc Chẩn bay qua.

Địch Hy thấy thế bay tới của Cốc Chẩn mạnh mẽ, rõ ràng có ẩn chứa cước lực ghê người của “Vô Lượng túc” thì lập tức khẽ cười rồi chân trái cũng hất ra cho Cốc Chẩn ngồi thẳng lên rồi lại đưa chân phải hất Cốc Chẩn lên ba lần, sau đó mới hi hi cười mà đặt hắn xuống đất.

Cốc Chẩn nổi giận, chửi lớn trong lòng: “Phản rồi, phản rồi, hai con rùa đen lại dám đem ông nội các ngươi làm quả cầu đá? Sau này cái chân chó của các ngươi nhất định sẽ thối rữa ra đến tận dạ dày…” Đáng tiếc là hắn chỉ có thể chửi thầm chứ không lên tiếng được.

Địch Hy thấy vẻ mặt của hắn quái dị, cả người cứng đờ thì bất giác sinh ra ngạc nhiên, ấn chưởng vào sau gáy Cốc Chẩn dùng nội lực đảo một vòng qua kinh mạch mà không phát hiện thấy trạng thái huyệt đạo bị khống chế. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi chợt cười nói:
- Trầm Chu Hư, ngươi làm trò gì vậy? Xin cho biết một chút để Địch mỗ mở mang kiến thức.

Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
- Mọi người chỉ đổi người, một mạng đổi một mạng, người còn sống là được, còn những cái khác không phải là việc của Trầm mỗ.

Địch Hy nheo cặp lông mày đen, ánh mắt lưu chuyển rồi chợt cười nói:
- Lão Trầm què khá lắm, cũng chỉ có ngươi không những không chịu thua thiệt lấy một chút mà còn đòi chiếm phần hơn. Không chỉ đòi chiếm phần hơn mà còn đòi phải có lý, khà khà, làm người như vậy thật đáng khinh bỉ.

Nói rồi đặt Cốc Chẩn xuống một bên, sau đó ngồi xuống im lặng dưỡng thần.

Trầm Tú hiểu rõ các thủ đoạn của Trầm Chu Hư, trông thấy tình hình của Cốc, Diêu hai người thì đã đoán ra nguyên nhân bên trong. Hắn thấy Diêu Tình ở ngay bên cạnh mà lại không thể đưa tay ra được thì trong lòng bừng bừng tức giận, mạch máu căng lên, nếu không có cha già trước mặt thì nhất định đã ôm lấy cô gần gũi để thỏa lòng hiếu sắc.

Hắn đang nhìn người đẹp lòng hươu ý vượn triền miên, thần trí ở tận đâu đâu thì bỗng nghe một tràng tiếng đàn êm tai từ xa truyền tới. Đưa mắt nhìn qua thì trong rừng rậm bỗng có một người tung mình lên cao hơn cả cánh rừng, áo xanh lấp lánh, tóc dài phấp phới, không phải Diệp Phạm thì là ai. Lại thấy sau khi hắn tung mình lên thì lại không hề rơi xuống mà ngồi ổn định giữa không trung, chân tay không động đậy nhưng thân mình thì như gió giật điện chớp bay thẳng về phía này.

Trầm Tú nhìn mà trợn mắt há miệng. Phải biết rằng trong các cao thủ hiện nay trừ Tả Phi Khanh thì không ai có thể bay trên không mà không rơi xuống. Cho dù là thần thông của Phong bộ cũng phải kết tóc thành dù để dựa vào sức gió. Như Diệp Phạm bây giừo không có chỗ nào để dựa mà bay thẳng trên không thì thật là quá đáng sợ, giống như người trời vậy.

Diệp Phạm tiến tới rất nhanh, chốc lát đã ra khỏi rừng, hiện rõ cả người. Trầm Tú vừa nhìn rõ thì bất giác bừng tỉnh, thầm mắng bản thân ngu xuẩn. Thì ra phía dưới Diệp Phạm lại có bốn thiếu niên nam tử cùng đi cà kheo, cà kheo đi rất nhịp nhàng, cùng lên cùng xuống, mỗi bước đi được mấy trượng. Bốn người chân đi cà kheo, vai khiêng một cái xe kéo đỏ chót. Diệp Phạm ngồi trên xe ngó nghiêng trái phải vênh vang đắc ý. Bốn thiếu nữ còn lại cưỡi ngựa theo sau, đánh đàn dập phách, tấu nhạc để giúp oai. Chỉ vì có rừng cây che tầm mắt nên vừa rồi mọi người không thấy người khiêng kiệu mà chỉ thấy Diệp Phạm, nhìn lướt qua thì cho rằng hắn quả thật bay trên không mà tới nên đều cả kinh. Lúc này họ biết rõ nguyên nhân thì đều cười phá lên. Lại thấy bốn thiếu niên khiêng xe bước chân đồng thời như một, đi lại rất vững vàng, cho dù là nhảy nhót thì cái xe trên vai cũng không nghiêng ngả, Diệp Phạm ngồi ngay ngắn trên đó hoàn toàn không nhấp nhô lên xuống gì cả. Đủ thấy chỉ một mánh khóe nhỏ xíu này nhưng cả chủ nhân lẫn tùy tùng đã phải phí vô số tâm tư.

Trông thấy Trầm Chu Hư, Diệp Phạm cười nhạt rồi cao giọng nói:
- Lão Trầm què, lá gan của ngươi không nhỏ, không những đến mà còn đến sớm cơ đấy.

Trầm Chu Hư thản nhiên nói:
- Trầm mỗ tuy là kẻ tàn phế yếu đuối nhưng cũng không phải là kẻ vô học hèn nhát. Cốc Thần Thông võ công tuy cao nhưng cũng chỉ là một người trần mắt thịt bình thường, như vậy thì có gì mà không dám đến chứ?

Diệp Phạm tính tình cuồng ngạo, chỉ coi Cốc Thần Thông như thần linh nên nghe vậy thì sầm mặt hét lên:
- Dừng lại.

Bốn người phía dưới đột nhiên dừng bước. Diệp Phạm ngầm vận nội kình truyền tới đầu dưới của cà kheo, sụt sụt mấy tiếng, tám cây cà kheo đã đồng thời cắm xuống đất như tám cái cọc gỗ dài nhỏ, đỡ năm người ổn định đứng yên.

Diệp Phạm thấy mọi người đều có vẻ khiếp sợ thì trong lòng đắc ý, ha ha cười nói:
- Lão Trầm què ngươi có gan hay không có gan thì đảo vương đến là sẽ biết ngay. Ha ha, chỉ có điều Vạn Quy Tàng vừa chết là Tây Thành chẳng còn ai nữa. Tám bộ mười bộ gì chứ, đều là một đám ăn hại không đáng bỏ vào trong mắt. Chẳng hạn như lão Trầm què ngươi, nếu không có xe lăn là chẳng thể đi đường, ngay cả đứa trẻ lên ba cũng chẳng đến thế. Ngu Chiếu danh hiệu là Đế Tử nhưng chẳng giống con trai hoàng đế gì mà chỉ như một thằng ăn mày, ngay cả quần áo cũng chẳng có chút nào giống. Tả Phi Khanh cũng có chút đáng kể, chỉ đáng tiếc là cô độc một mình hết sức thê lương. Còn con mu Tiên Bích đó lại càng không đáng nhắc đến. Cả người toàn áo đỏ quê mùa cũ kỹ, giống như một con nha đầu ngu ngốc ở nông thôn vậy. Đâu có như quần hùng Đông Đảo của ta thần thông hơn người, oai phong tám hướng. Ngươi nhìn cái kiệu này xem, ha ha, từ xưa đến nay ngay cả hoàng đế lão tử cũng chưa bao giờ được ngồi.

Trước hết hắn đem các cao thủ nghênh chiến của Tây Thành mặc sức chế giễu một lượt, vòng vo một hồi lâu rồi cuối cùng vẫn là tự thổi phòng chính mình. Còn đang chửi mắng đến tung bọt mép thì trong cánh rừng phía Tay bỗng ào ra một dải trắng xóa như mây, lướt đến gần thì chính là trăm ngàn con bướm giấy.

Diệp Phạm cười hăng hắc vung chưởng quét ra, trước hết dùng “Hãm Không lực” rồi lại một chiêu “Qua Toàn kìng”, bầy bướm đó bị chân khí của hắn lôi kéo quay tròn quanh người hắn. Diệp Phạm lại quát một tiếng, đang định phát ra “Thao Thiên công” đập nát đám bướm giấy đó thì không ngờ đàn bướm bỗng từ một bầy chia thành hai, một bầy đảo quanh Diệp Phạm, còn một bầy lại lao tới hướng bốn tên thiếu niên khiêng kiệu. Diệp Phạm vội dùng chưởng lực chặn lại, không ngờ những con bướm giấy đó lúc đông lúc tây, chưởng lực của Diệp Phạm vừa đến thì liền chạy tản ra, khi chưởng lực đi qua thì lại thừa cơ xông vào, nhưng tuyệt không cắt vào bốn tên thiếu niên cho bị thương mà chỉ cào vào những chỗ ngứa ngáy như sau gáy hay dưới nách.

Bốn người đó để tránh cỗ kiệu lắc lư nên phải đứng thẳng người, khí dồn vào hai chân không dám động đậy chút nào. Lúc này bọn chúng cảm thấy ngứa ngáy khó mà chịu được nên tên nào cũng trợn mắt méo miệng, nghoẹo đầu nghoẹo cổ khổ sở chống đỡ. Chống đỡ được một lúc thì một người trong đó dẫn đầu không chống đỡ được, mũi phì ra một hơi rồi chân khí tiết hết ra. Một người nữa cũng theo sát ngay sau cười lên ha ha. Hai người còn lại bị nhiễm bệnh luôn, tuy không đến mức hắt xì hay phát cười nhưng cũng co chân giật tay làm cho cái kiệu đó nghiêng đông ngả tây, lắc lư lên xuống như thuyền trên biển vậy.

Mọi người vốn cho rằng chỗ ngồi của Diệp Phạm không ổn thì chắc sẽ nhả xuống kiệu. Không ngờ hắn lại như đóng đinh trên kiệu, cho dù cái kiệu đó dập dềnh thế nào thì trước sau vẫn không hề chuyển động. Người không biết nguồn cơn tất nhiên kinh hãi ngạc nhiên, nhưng người có chút kiến thức sẽ nhận ra Diệp Phạm đang dùng “Hãm Không lực” hút chặt cái kiệu, chỉ cần cái kiệu còn ở trên không trung thì hắn sẽ không rơi xuống phía dưới.

Bỗng nghe vù một tiếng rồi một viên đá trong rừng bắn ra còn nhanh hơn tên bay, thẳng tới Diệp Phạm. Địch Hy thấy vậy liền phất tay áo dài đẩy khối đá đó ra. Ai ngờ hắn vừa phất tay áo thì trong rừng bóng đen loáng lên rồi một cục bùn bắn ra sau mà đến trước, đập vào viên đá.

Địch Hy không ngờ rằng viên đá đó chỉ để dụ địch, còn cục bùn mới là sát chiêu nên bất giác biến sắc mặt, tay áo trái vội phóng ra. Ai ngờ tay áo còn chưa đến nơi thì trong cục bùn lại như có dấu sẵn chất nổ, bộp một tiếng liền nổ tung ra. Địch Hy quét vào khoảng không, chỉ thấy vụn bùn như những mũi tên như mưa bắn thẳng tới mấy cây cà kheo. Trong chớp mắt, tiếng cà kheo gỗ vỡ vụn vang lên liên tục rồi tám cây cà kheo đều gãy gục. Bốn tên thiếu niên cũng không thể duy trì được nữa, liền vứt kiệu hét lớn nhảy đi.

Diệp Phạm rất trọng thể diện, cho dù rơi vào tình cảnh khốn khổ thế này rồi mà vẫn không chịu để mất phong độ, lại dựa vào một hơi chân khí để ra sức hút chặt cái kiệu để nó không đến nỗi rơi rầm xuống đất mà không ngừng biến hóa vị trí trên không trung, lơ lơ lửng lửng như một cái lá khô nhẹ nhàng hạ xuống.

Tuy không lộ ra vẻ xấu xí nhưng ý tưởng sáng tạo cực hay là đi cà kheo khênh kiệu đã bị khá phỏng. Diệp Phạm cực kỳ tức giận, trợn mắt lên gân cổ hú dài làm vang lên âm thanh u u oang oang quái dị, khác hẳn tiếng nhạc tiếng người, tiếng chim tiếng thú. Âm thanh đó cũng không lớn lắm nhưng truyền ra xung quanh rất ra, núi non bốn phía oong oong dội lại rồi như cũng theo đó mà lung lay.

Không bao lâu, những người tu vi thấp kém liền cảm thấy âm thanh quái dị đó càng lúc càng cao rồi trở nên sắc nhọn như cương trùy đâm thẳng vào đầu, liền không nhịn được bịt chặt hai tai rên rỉ, mặt lộ vẻ đau khổ. Trong đó Cốc Chẩn là khó chịu nhất, nội công của hắn vốn tầm thường khó mà chống cự âm thanh quái dị đó, hơn nữa nhận thức về thân thể đã bị khóa chặt không thể đưa tay bịt tai nên chỉ cảm thấy âm thanh đó xuyên phá màng tai đập thẳng vào óc, quả thật là đau đớn không muốn sống nữa.

Lúc này bỗng nghe một tiếng quát chợt vang lên giống như sấm nổ giữa trời quang vang vọng khắp núi non. Tiếng quát này nhằm thời cơ rất chính xác đúng vào lúc Diệp Phạm đổi hơi nên âm thanh quái dị kia liền bị đánh tan ra, ngắt mất một lúc. Đầu óc Cốc Chẩn lập tức tỉnh lại, cảm giác khó chịu cũng nhẹ bớt quá nửa. Bỗng nghe Trầm Chu Hư khẽ thở dài rồi nói:
- Kình ca, Thiên lôi cùng nguồn mà khác nhánh. Tổ sư “Tây Côn Luân” ở dưới đất mà có biết, trông thấy màn tranh đấu này thì chẳng biết sẽ nghĩ gì?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK