Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lục Tiệm còn đang ngơ ngác thì bỗng nghe Tính Giác nói:
- Lục đạo hữu, vị thí chủ này có lẽ muốn báo cho đạo hữu một số sự việc.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Miệng hắn không thể nói chuyện thì làm sao có thể báo cho ta việc gì được?

Tính Giác cười nói:
- Miệng không nói ra nhưng mắt cũng có thể nói chuyện được.

Lục Tiệm nói:
- Mắt chỉ dùng để nhìn chứ đâu phải để nói.

Tính Giác mỉm cười nói:
- Mắt không thể nói nhưng có thể viết được. Lúc còn nhỏ tiểu tăng ngồi thiền lòng không ổn định nhưng vì có lão sư phụ trước mặt nên không dám nói năng cử động. Sau một thời gian liền nghĩ ra cách, dùng chuyển động của mắt để viết ra từng chữ, nói chuyện với đồng bọn. Cách đó ta và các bạn đều biết, chỉ có lão sư phụ trông coi là không biết gì. Không ngờ ngẫu nhiên vị thí chủ này lại cũng biết thuật “chữ mắt” này. Đạo hữu xem, tròng mắt hắn sang ngang chính là một nét ngang, tròng mắt đi xuống chính là một nét dọc, chuyển sang trái là nét phẩy, chuyển sang phải rồi xuống dưới là nét móc…

Cốc Chẩn nghe vậy thì hai mắt chuyển động lại càng nhanh. Lục Tiệm nhìn kỹ thì quả nhiên đúng như Tính Giác nói, liền hỏi:
- Tính Giác sư phụ, ông có thể hiểu được hắn viết chữ gì không?

Tính Giác nói:
- Xin cho tiểu tăng thử xem.

Dứt lời liền nhặt một cành trúc chăm chú nhìn vào hai mắt Cốc Chẩn, dựa vào chuyển động của mắt hắn mà dùng cành trúc viết ra một hàng chữ trên mặt đất. Lục Tiệm thấy viết rằng: “Lục Tiệm thối tha, võ công giỏi thì có gì ghê gớm chứ, còn đẩy loạn chân khí vào người lão tử nữa thì cẩn thận ta sẽ cạo trọc đầu ngươi tống vào chùa Tam Tổ làm con lừa ngốc đấy.”

Tính Giác viết đến đó thì mặt đỏ lên hết sức ngượng ngập. Lục Tiệm thì lại bật cười, thầm nghĩ: “Đó đúng là giọng điệu của Cốc Chẩn, không thể giả được.” Y liền cười nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, vậy ngươi nói xem, vì sao lại biến thành bộ dạng như khúc gỗ ngớ ngẩn vậy?

Cốc Chẩn lại viết: “Ta và đại mỹ nhân bị trúng kế của lão Trầm.” Lòng Lục Tiệm trầm xuống, quay đầu trông thấy Diêu Tình cũng ngồi như khúc gỗ giống hết Cốc Chẩn thì bất giác gằn giọng nói:
- Trầm Chu Hư, người đã làm gì hai người bọn họ?

Trầm Chu Hư cười cười không nói. Lục Tiệm giương mày đi về phía lão, bỗng thấy bóng xám loáng lên rồi Yến Vị Quy phi thân xông tới, giơ chân định đá. Lục Tiệm giơ tay ra liền bắt ngay được gót chân hắn, Yến Vị Quy chưa kịp đá nốt chân phải thì thân thể đã nhẹ bỗng rồi bị ném ra xa. Thân pháp hắn linh hoạt, lắc người hạ xuống định xông lên tiếp thì bỗng cảm thấy một luồng kình lực hùng mạnh từ gót chân bùng lên thẳng tới lồng ngực, lập tức hai chân nhũn ra không đứng dậy nổi. Thì ra lúc Lục Tiệm nắm chân hắn thì “Đại Kim Cương thần lực” trong tay tự nhiên tràn ra, chỉ có điều hai người giao tranh quá nhanh nên bây giờ mới phát hiện được.

Lúc này Mạc Ất song song tiến ra chặn đường của Lục Tiệm. Lục Tiệm cao giọng nói:
- Hai người các ngươi cũng muốn cản đường ta ư?

Mạc Ất lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn hại chủ nhân thì họ Mạc này chết cũng không chịu.

Tiết Nhĩ cả người rung rẩy, nước mắt chảy ròng ròng nhưng miệng cũng nói:
- Đúng vậy, đúng vậy.

Lục Tiệm vốn có quan hệ cùng chung hoạn nạn với hai người bọn họ nên không nỡ ra tay, có điều trong lòng y Diêu Tình nặng như trời biển, trong chớp mắt trời và người đem so, Lục Tiệm đành thở dài một tiếng:
- Đắc tội rồi.

Rồi song chưởng chia ra ấn trên đầu vai hai người. Vai hai người như có trời sập xuống, hai chân mềm nhũn rồi cũng ngã lăn ra đất.

Lục Tiệm mượn cái ấn đó tung người lướt tới phía Diêu Tình. Đệ tử Thiên bộ đều nghĩ nếu bị y dễ dàng cướp người đi như vậy tất sẽ bị người trong thiên hạ chê cười nên lập tức thi nhau xông tới. Lục Tiệm trợn mắt quát lớn, chụp một tên đệ tử quét một vòng, đệ tử Thiên bộ liền có sáu người ngã lăn. Các đệ tử đồng loạt kêu lên rồi thi nhau lùi lại. Tô Văn Hương thấy vậy thì đốt lên một cây “Tán Hồn hương”, loại mê hương này một khi hít phải, nặng thì sẽ ngủ mất mấy, nhẹ thì cũng tâm thần hoảng hốt. Tô Văn Hương dùng thủ pháp tay phải cầm hương, tay trái phe phẩy, khói mờ từ đầu cây hương hóa thành một sợi trôi về phía Lục Tiệm. Ai ngờ Lục Tiệm như sau lưng có mắt, liền xoay chưởng đánh ngược lại, đám khói đó chưa kịp đến gần đã bị đánh tán loạn rồi bay ngược lại về phía Tô Văn Hương.

Tô Văn Hương thể chất kỳ lạ nên hít phải khói đó thì cũng chỉ đầu váng mắt hoa, nhưng Tần Tri Vị đứng bên cạnh không kịp phòng bị đã hít vào một hơi lớn, lập tức trời đất quay cuồng ngất xỉu đi. Lục Tiệm lại phất tay áo, mùi hương còn lại tản ra tràn tới đệ tử Thiên bộ xung quanh, nhất thời tiếng lịch bịch vang lên không ngớt, hơn chục tên đệ tử hít phải mê hương lăn ra ngất. Tô Văn Hương cả kinh biến sắc, vội tắt cây hương. Những tên đệ tử còn lại tuy đã thoát khỏi kiếp nạn nhưng người nào cũng bó tay nhìn Lục Tiệm ôm Diêu Tình lên mà không ai dám cản trở. Trầm Tú bất giác oán hận đầy lòng, thầm nghĩ: “Tiểu tử này gặp được may mắn gì mà vài ngày không gặp đã biến thành lợi hại như vậy. Từ giờ về sau chẳng phải ta sẽ thua xa y sao?”

Lục Tiệm quay người lại, vang giọng nói:
- Trầm tiên sinh, ông vì dân mà ra sức, tiêu diệt Oa khấu, tiểu tử vốn hết sức khâm phục.

Trầm Chu Hư cười nói:
- Được ngài khen ngợi, Trầm mỗ rất vinh hạnh.

Lục Tiệm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhưng ông vì thù riêng mà đem Ninh cô nương luyện thành kiếp nô, cái đó lại vô cùng đáng ghét.

Trầm Chu Hư bất giác im lặng, Ninh Bất Không thì giương mày rít giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi gặp Ngưng nhi ư?

Lục Tiệm nói:
- Có gặp, cô ấy vẫn khỏe.

Ninh Bất Không nói:
- Nó đang ở đâu?

Lục Tiệm nói:
- Tôi cũng không biết.

Ninh Bất Không lộ vẻ giận dữ, hét lên:
- Nô tài chó má, ngươi không sợ Hắc Thiên kiếp ư?

Lão không nhắc đến “Hắc Thiên kiếp” còn tốt, vừa đề cập đến chuyện đó Lục Tiệm lập tức nhớ đến vô số đau khổ dằn vặt ngày trước, y bất giác cao giọng nói:
- Sợ thì sao, không sợ thì sao?

Mặt Ninh Bất Không căng lên rồi chợt giơ tay bắn ra một cành cây khô. Lục Tiệm chân không cất bước, đợi cành cây đó đến gần thì tiện tay phất một cái, cái phất đó đã dùng đến “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” khéo léo vô cùng, “Chu Lưu Hỏa kình” trong cành cây khô chưa kịp phát động đã chợt quay đầu bắn ngược lại về phía Ninh Bất Không. Ninh Bất Không ra tay rất nhanh, vừa phát ra “Mộc Phích Lịch” thì lại phát thêm một cây nữa. Hai cành cây khô va vào nhau trên không trung nổ ầm ầm. Ninh Bất Không cực kỳ kinh ngạc lùi lại nửa bước rồi quát khẽ, hai tay cùng vung lên vù vù bắn ra hai cành cây khô, nhưng lại bị Lục Tiệm phất một cái tiếp tục đẩy ngược lại. Ninh Bất Không nghe tiếng gió liền vội phát ra cành khô cản lại, bốn cành cây khô nổ tung trước mặt lão, sóng khí cuồn cuộn, gỗ vụn tứ tung bắn vào người đau đớn vô cùng.

Ninh Bất Không tính nết ngoan cố, hai mắt lại mù nên càng không cam chịu thua tên kiếp nô ngày trước, trong lúc kinh hãi tức giận lão liên tục gào thét, “Mộc Phích Lịch” bắn ra vù vù. Nhưng “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” của Lục Tiệm thần kỳ ảo diệu, lại thêm cả “Đại Kim Cương thần lực” có thể lấy địch để đánh địch, không gì không thắng được. Thần thông của Ninh Bất Không càng mạnh thì phải chịu phản ngược lại cũng càng mạnh, nhất thời đúng vào câu cổ ngữ “châm lửa tự đốt mình”. Xung quanh tiếng nổ ầm ầm, quần áo của Ninh Bất Không rách tứ tung, vỡ đầu chảy máu, phải tránh đông né tây nhếch nhác vô cùng.

Lục Tiệm phải chịu kiếp nạn Hắc Thiên nên vốn đã muốn cho người này một bài học nặng nề để phát tiết oán hận trong lòng, nhưng y thấy bộ dạng đó của Ninh Bất Không thì lòng lại hơi mềm đi: “Lão dù sao cũng là cha của Ninh cô nương. Ta chịu ơn huệ của Ninh cô nương mà lại đánh cha cô ấy thì thật không ổn.” Y liền đưa tay ra bắt gọn một cây “Mộc Phích Lịch” rồi đẩy kiếp lực vào. Y đã biết tính chất mạnh yếu của hỏa kình nên “Đại Kim Cương thần lực” theo đó dồn tới, đem hỏa kình trong đó dập tắt ngúm.

Chiêu này ngày trước Ngư hòa thượng đã từng dùng ra. Thần thông của Lục Tiệm lúc này giống như Ngư hòa thượng lúc mạnh nhất, thậm chí so về ra tay nặng nhẹ khéo léo thì còn vượt hơn. Ninh Bất Không liên tục phát ra mấy cây “Mộc Phích Lịch” đều như đá ném xuống biển chẳng thấy tăm tích gì, bất giác trong lòng chấn động khiếp hãi, lão ngừng thế tấn công để lắng tai nghe ngóng nhằm tìm ra nguyên nhân bên trong. Nhưng Lục Tiệm không thèm để ý, y ném cành cây khô xuống rồi cao giọng nói:
- Ninh Bất Không, nể mặt Ninh cô nương nên hôm nay dừng lại ở đây.

Nói rồi cũng không nhìn vẻ mặt của Ninh Bất Không mà quay sang Trầm Chu Hư nói:
- Cốc Chẩn có mối thù cướp mẹ với ông, ông ra tay trước để chiếm lợi thế cũng được.

Trầm Chu Hư cười nhạt, nói:
- Mối thù cướp mẹ? Hừ, ngươi thì biết gì chứ?

Lục Tiệm nói:
- Coi như tôi không biết cũng được, nhưng A Tình có thù oán gì với ông mà ông phải đối xử như vậy với cô ấy?

Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
- Trầm mỗ trước nay vẫn làm theo ý mình, không hỏi nguyên nhân.

Lục Tiệm tức giận nói:
- Ông không chịu nói lý ư?

Trầm Chu Hư cười nói:
- Thì ra túc hạ đến để nói lý chứ không phải đến để đánh nhau.

Lục Tiệm ngẩn ra rồi quát lên:
- Vậy thì đắc tội rồi.

Rồi tay phải vẫn ôm Diêu Tình, tay trái giờ hờ lên đánh tới Trầm Chu Hư. Tay áo Trầm Chu Hư phồng lên, bắn ra một chùm tơ bạc như mây khói bao phủ bắn thẳng tới những chỗ yếu hại khắp người Lục Tiệm. Lục Tiệm co tay trái lại, năm ngón tay xòe ra rồi chợt quét một vòng, còn chưa quét xong thì tơ bạc xung quanh đã nhập lại, đều bị y cuốn lấy trên tay.

Trầm Chu Hư cả kinh, quát khẽ một tiếng rồi tơ bạc trong tay áo lúc thẳng lúc vòng liên miên không ngớt, lách tránh hai tay Lục Tiệm mà đâm vào yếu huyệt khắp người y. Không ngờ “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” của Lục Tiệm chính là khắc tinh của “Thiên La nhiễu chỉ kiếm”, vừa phát động ra thì tay trái giống như một cái sào không ngừng vẽ thành vòng tròn, tơ bạc bất kể đã đến gần người hay chưa đều bị cuốn lấy cả. Lúc đầu Trầm Chu Hư còn có thể khống chế tơ tằm, nhưng tay trái Lục Tiệm càng quét càng nhanh, càng lúc càng lớn, những kén tằm trong tay áo vù vù hóa hết thành tơ tằm nhanh chóng bị cuốn đi. Trầm Chu Hư dùng kình lực cản trở thì ngược lại bị “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” xô đẩy, song chưởng lắc lư không thể điều khiển được nữa. Trong nháy mắt tơ tằm đã cuốn trên tay Lục Tiệm thành một cục to tướng, phát ra ánh sáng lấp lánh. Lục Tiệm chợt vung tay, tơ bạc đứt rời rồi nhẹ nhàng chụp tới Trầm Chu Hư.

Tơ loạn rối mắt, trước mặt Trầm Chu Hư vừa hoa lên thì kình lực mạnh mẽ của Lục Tiệm đã tràn tới. Trầm Chu Hư đưa tay lên chống đỡ, chỉ nghe tiếng răng rắc rồi cái xe lăn đã gãy vụn, Trầm Chu Hư ngồi phệt xuống đất. Lục Tiệm rảo bước tới thì bỗng thấy bóng người loáng lên, Yến Vị Quy đã lại lao tới. Lục Tiệm quát lớn:
- Tránh ra.

Đôi mắt của Yến Vị Quy không hề chớp dưới cái mũ tre, bộ dạng coi chết như về. Lục Tiệm thấy hắn trung thành như vậy thì cũng cảm thấy bội phục, không nỡ ra tay đánh hắn, đang định tìm cách trọn vẹn cả đôi đường thì bỗng nghe Trầm Chu Hư khẽ thở hắt ra một tiếng rồi chậm rãi nói:
- Vị Quy, ngươi tránh ra, để xem hắn làm sao giết được ta.

Yến Vị Quy ngần ngừ một chút rồi từ từ tránh ra. Trầm Chu Hư nhìn Lục Tiệm miệng cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.

Lục Tiệm thấy vẻ mặt lão thì lại càng tức giận, thù cũ thù mới tràn lên trong đầu, chân khí bất giác cũng dồn lên hai tay. Y vừa định ra tay thì bỗng nghe Tính Giác nói:
- Lục đạo hữu, xin dừng tay.

Lục Tiệm nói:
- Sao vậy?

Tính Giá nói:
- Xin đạo hữu xem này.

Lục Tiệm cúi đầu nhìn xuống thì trên mặt đất viết: “Ta và Diêu Tình trúng phải cấm chế chỉ có Trầm Chu Hư mới giải được. Nếu lão chết thì hai người chúng ta cũng không thể sống.” Lục Tiệm buồn bực nói:
- Vậy phải làm sao?

Cốc Chẩn lại viết: “Tám bức tranh hợp lại, thiên hạ vô địch. Diêu Tình bị khổ sở toàn là vì điều đó.” Lục Tiệm nhìn những chữ đó liền cười khổ lắc đầu:
- Sớm biết như vậy thì ta đã không cho cô ấy biết những câu bí ẩn trên bốn bức họa tượng rồi.

Mắt Cốc Chẩn đảo liên tục, lại viết: “Ngươi cũng biết những câu bí ẩn trên họa tượng ư?” Lục Tiệm nói:
- Biết được một ít.

Cốc Chẩn viết: “Tốt lắm, nếu Trầm Chu Hư không giải cấm chế thì ngươi công khai đọc những câu đó ra.” Lục Tiệm hơi trầm ngâm rồi gật đầu nói:
- Được…

Câu phía sau còn chưa kịp nói ra thì Trầm Chu Hư đột ngột kêu lên:
- Chậm đã.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK