Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Hai gánh thóc?

Khuôn mặt đen xì của người nông dân bừng lên vẻ giận dữ, trán nổi gân xanh, hai tay bóp chặt vào mép bàn thân thể run lên từng đợt.
- Dịch lão gia, trời đất còn có lương tâm, mười mẫu ruộng nước vào năm được mùa có thể thu được một trăm gánh, một trăm gánh đấy.

Dịch lão gia lộ vẻ đành chịu, hắn co một đốt ngón tay lại lạnh nhạt nói:
- Một gánh rưỡi…

Người nông dân sững lại, nước mắt trào ra nghiến răng nói:
- Họ Dịch kia, ngươi, ngươi thật không có lương tâm, sẽ bị trời trừng phạt…

Y thấy miệng tên béo mấp máy thì chỉ sợ hắn lại giảm giá nữa, đành phải nuốt giận chấm tay vào mực rồi nhấn mạnh lên tờ giấy bán đất. Lúc y nhấc ngón tay ra chỉ cảm thấy tinh thần sức lực kiệt quệ, hự một tiếng rồi ngã lăn ra đất.

- Tốt lắm, tốt lắm. – Dịch lão gia cầm tờ giấy bán đất ha ha cười lớn – Cứ theo giá đó, mười mẫu là một gánh rưỡi, hai mươi mẫu là ba gánh, ai bán đất thì nhanh chân lên, còn chờ nữa thì, ha ha, giá sẽ giảm tiếp đấy…

Hắn nói tới đó thì buông tiếng cười điên cuồng. Nông dân xung quanh vẻ mặt ảm đạm rồi lục tục có người đi tới ấn tay bán đất.

Lục Tiệm có ngốc hơn mười lần thì cũng hiểu rằng tên phú hộ họ Dịch này nhân năm đói kém mà ép mọi người bán đất đai, bất giác lửa giận của y bốc lên bừng bừng, liền gạt mọi người ra đi tới trước bàn. Dịch lão gia thấy y lạ mặt thì kêu lên:
- Tiểu tử, ngươi thuộc nhà nào? Muốn bán đất ư, xếp hàng trước đã…

Lục Tiệm không nói tiếng nào mà cầm những tờ giấy bán đất trên bàn lên, hai tay vung ra, mấy chục tờ giấy bán đất liền hóa thành vô số vụn giấy bị gió thổi bay loạn đầy trời.

Dịch lão gia vừa kinh hãi vừa tức giận kêu lên oa oa:
- Phản rồi, làm phản rồi. Người đâu, đánh chết nó cho ta.

Đám tay sai vâng dạ gầm lên rồi vung thương múa gậy như một đàn ong ùa tới. Lục Tiệm thấy đám tay sai này chẳng có võ nghệ gì thì không muốn làm người khác bị thương, y thi triển “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” ra, hễ đao thương đến gần là đưa tay ra cướp lấy. Đám tay sai chỉ cảm thấy tay hụt đi rồi vũ khí đã đổi chủ. Lục Tiệm lúc cướp lúc ném giống như làm xiếc, đám tay sai chỉ biết trợn mắt há mồm. Dịch lão gia thấy tình hình không ổn liền đứng dậy định chạy trốn, nhưng Lục Tiệm đã tung mình tới nhẹ nhàng nắm lấy ngực áo hắn quát một tiếng: “Lên” rồi giơ cao cái xác to béo đó lên trên miệng nồi cháo, cười nhạt nói:
- Đồ chó má, xuống tắm nhé.

Rồi xoay cổ tay, thân thể của Dịch lão gia hạ xuống cách mặt cháo còn có mấy phân.

Hơi nóng tạt vào mặt đau rát, Dịch lão gia mất cả hồn phách kêu lên như lợn bị chọc tiết rồi bỗng nghe phụt một tiếng, mùi thối dần lan ra. Lục Tiệm đưa mắt nhìn, thì ra thằng cha đó khiếp sợ quá đã vãi cả ra quần. Lục Tiệm chỉ sợ chất bẩn rơi xuống làm hỏng cháo nên vung tay ném hắn sang một bên, quát lớn:
- Cút đi, còn áp bức người lương thiện thì ngươi sẽ biết tay.

Dịch lão gia cả người run bần bạt không nói ra tiếng, được đám tay sai dìu đỡ vắt chân lên cổ chạy mất. Lục Tiệm tiến tới múc một thìa cháo, thổi nguội rồi đưa tới miệng đứa trẻ. Người đàn bà kia kinh hãi ngỡ ngàng cảm ơn không ngớt. Đám nông dân đều đói đã lâu, thấy vậy thì ào tới hỗn loạn giành giật cháo húp, vì tranh giành trước sau nhiều ít mà dẫn tới đánh nhau.

Lục Tiệm nhìn mà giật mình, định ra tay ngăn lại nhưng lại sợ bọn họ không chịu nổi, y nghĩ ngợi rồi đưa hai tay chống eo, dùng ra “Duy Ngã Độc Tôn chi tướng”, trầm giọng quát lên:
- Tất cả lui ra.

Pháp tướng lộ ra liền có bá khí ngang dọc, mọi người bất giác ngừng đánh nhau, nhìn Lục Tiệm với vẻ kinh hoàng. Lục Tiệm lớn tiếng nói:
- Mọi người xếp hàng ăn cháo, trẻ con phụ nữ xếp đầu, người già tiếp theo, còn nam tử khỏe mạnh xếp cuối cùng.

Mọi người bị khí thế của y làm cho khiếp sợ nên không dám trái lời, thi nhau xếp hàng lấy cháo. Chỉ có điều người thì nhiều mà cháo thì ít, mắt thấy cháo trắng đã cạn mà người đói nghe lời đồn đổ tới lại càng lúc càng nhiều, nháy mắt đã không dưới cả ngàn người. Nhiều người chưa được miếng nào, nhìn cái nồi rỗng khóc ầm lên.

Lục Tiệm nhìn đám người lố nhố đen xì cảm thấy bất lực thầm nghĩ: “Một mình ta sức lực có hạn, không thể giúp cho nhiều người. Nếu có Cốc Chẩn ở đây thì tốt rồi.” Y nghĩ đến Cốc Chẩn thì hết sức buồn rầu, trong lúc đau lòng thì bỗng chấn động trong lòng: “Ta hồ đồ thật rồi, tuy Cốc Chẩn không có ở đây nhưng chẳng phải vẫn còn vật đó ư?” Y lấy chiếc nhẫn thần tài ra nắm trong lòng bàn tay, thầm nghĩ: “Chiếc nhẫn tài thần có thể ra lệnh cho thiên hạ. Doanh Vạn Thành từng nói thương gia trong thiên hạ đều phải theo điều khiển của cái nhẫn nhỏ nhoi này. Bây giờ tình thế khẩn cấp, phải thử một phen.” Y liền hỏi một người lớn tuổi:
- Trong vòng trăm dặm quanh đây có thương gia giàu có nào không?

Ông già đó nói:
- Nói đến thương gia giàu có thì không ai hơn người buôn muối. Thành Dương Châu cách đây không tới trăm dặm, thương gia buôn muối vùng Lưỡng Hoài đều ở trong thành.

Lục Tiệm nói:
- Thương gia buôn muối giàu nhất là ai?

Ông lão đó chẳng cần suy nghĩ:
- Cái đó còn phải hỏi nữa ư, tất nhiên là Đinh đại quan nhân ở phía đông thành rồi.

Lục Tiệm khẽ gật đầu rồi cao giọng nói:
- Các vị đợi ở đây, ta đến Dương Châu kiếm lương thực

Rồi cũng không đợi mọi người đáp lời thì y đã rảo bước, đến chỗ không có người mới thi triển khinh công như gió giật điện chớp, quãng đường năm mươi dặm chớp mắt đã vượt qua. Đến Dương Châu, y vào thẳng cổng phía đông hỏi đường rồi tìm đến phủ nhà họ Đinh. Từ xa thấy cửa son đồ sộ, mái ngói rợp trời, trên bức tường cao hai trượng treo hàng trăm cái đèn lồng đủ màu sắc lung linh trong gió. Trước cửa có mấy người nam nữ, tuy là người hầu nhưng kẻ nào cũng áo gấm giày hoa, khí thế oai phong, người, xe ra vào như nước chảy. Lục Tiệm thấy khí thế vậy thì ngỡ như đã đến hoàng cung, y ngần ngừ một lúc rồi mới cất bước tiến vào. Vừa đến cửa thì đã có một người hầu nam đưa tay cản lại, cười dài nói:
- Các hạ có thiếp không?

Thiếp là thứ mà đời sau gọi là “danh thiếp”, ngày xưa chốn quan trường, thương trường hỗn loạn nên không có thiếp thì không vào được. Khi muốn gặp kẻ quyền quý thì trước hết phải đưa thiếp để thông báo. Lục Tiệm là một kẻ dân đen nào biết loại quy định đó, y nghe vậy thì ngẩn ra hỏi:
- Thiếp gì cơ?

Đám người hầu đều cười rồi ngắm nghía Lục Tiệm từ đầu đến chân, thấy quần áo y cũ kỹ, dáng vẻ ngớ ngẩn, đừng nói những người hầu trong phủ mà con mèo con chó của mấy bà vợ lẽ trong phủ còn dễ coi hơn cả y. Nhất thời bất kể nam hay nữ đều lộ vẻ khinh thường. Lục Tiệm lòng nghĩ đến việc chính nên chưa để ý phát hiện ra, lại nói:
- Ta muốn gặp Đinh đại quan nhân, xin đại ca thông báo giúp.

Tên người hầu đó không trả lời chỉ cười nhạt, một tên khác đứng bên cạnh lạnh nhạt nói:
- Đinh đại quan nhân bận lắm, làm gì có thời gian nhàn rỗi gặp người ta. Hơn nữa Đinh gia là chỗ nào mà loại trâu bò ngu ngốc cũng đòi tiến vào chứ?

Lục Tiệm nhận ra sự coi thường của mọi người thì thầm nghĩ: “Những người này chỉ là người hầu nhưng vừa vào nhà quyền quý thì đã coi khinh người dân bình thường. Chó cậy thế chủ cũng chỉ đến thế này.” Y hơi trầm ngâm rồi lấy ra “chiến nhẫn thần tài” đeo lên tay, sau đó phất tay áo dùng ra “Minh Nguyệt Phong Lưu chi tướng”. Đám người hầu chỉ thấy mắt hoa lên rồi vẻ quê mùa của Lục Tiệm đã biến mất, trở thành rực rỡ không gì sánh được, quần áo tuy cũ rách nhưng dáng vẻ thì giống như vua chúa quý tộc, thanh cao đẹp đẽ cả đời chưa từng thấy.

Đám người hầu không ngờ chỉ trong chớp mắt mà Lục Tiệm đã thay da đổi thịt biến thành người khác nên kẻ nào cũng giật mình biến sắc. Lục Tiệm xoay chiếc nhẫn ngọc bích, cao giọng nói:
- Xin báo cho Đinh đại quan nhân là chủ nhân của chiếc nhẫn thần tài xin được gặp mặt.

Đám người hầu đưa mắt nhìn nhau rồi một người vội chạy vào trong phủ. Sau thời gian uống cạn chén trà, trong phủ liền vang lên tiếng bước chân rầm rập rồi người chưa đến nơi mà tiếng cười nói đã vọng tới:
- Cốc gia, việc gì khiến người phải hạ cố đến…

Trong lúc nói thì một nam tử trung niên đã chạy ra, dáng dấp khôi ngô, mặt như nạm ngọc, một bộ râu đẹp phất phơ trong gió trước ngực. Ông ta đến cửa nhìn phải ngó trái, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón tay Lục Tiệm liền lộ và rẻ kinh hãi nghi ngờ.

Lục Tiệm biết người này nghe nói đến nhẫn thần tài nhất định sẽ tuởng rằng mình là Cốc Chẩn. Chỉ tiếc là nhẫn vẫn còn đó mà người thì chẳng như xưa, bất giác trong lòng buồn bã thở dài nói:
- Các hạ chính là Đinh đại quan nhân ư?

Hán tử đó giật mình, vòng tay cười nói:
- Kẻ hèn chính là Đinh Hoài Sở, xin hỏi tên hiệu của các hạ.

Lục Tiệm nói:
- Ta họ Lục, gọi ta là tiểu Lục là được rồi.

Đinh Hoài Sở vội nói:
- Đâu dám, đâu dám, xin mời Lục gia vào phủ nói chuyện.

Hai người sóng vai vào phủ, trên đường tường vách san sát, cảnh vật nhấp nhô, hành lang uốn lượn ẩn hiện, không giống như trong ngôi nhà nơi thành thị náo nhiệt mà giống như đang đi giữa cảnh đẹp chốn núi sâu, liên tục có tì thiếp gái đẹp đi qua đi lại, đeo ngọc kêu leng keng rực rỡ như tiên. Lục Tiệm nhìn mà nhíu mày: “Ngoài thành dân đói gào khóc, còn đám thương gia giàu có lại phung phí thế này, quả thật khiến người ta phải thất vọng buồn rầu.”

Minh Nguyệt Phong Lưu chi tướng khi được biểu diễn ra thì mọi cử động đều có tư thế như rồng như phượng đẹp đẽ cao xa. Đinh Hoài Sở mình gấu râu dài, áo hoa mũ cao, tự coi là kẻ đứng đầu ở Dương Châu phong lưu nhã nhặn nhưng sóng vai đi cùng Lục Tiệm lại như lùn đi mất một nửa. Hắn chỉ cảm thấy thiếu niên này rõ ràng đầu bù tóc rối nhưng cả người lại như sáng ngời rực rỡ, chiếu rọi khắp nơi khiến người ta phải sinh ra ngưỡng mộ. Đinh Hoài Sở bản tính đa nghi, Lục Tiệm tự xưng là chủ nhân chiếc nhẫn thần tài thì trong lòng hắn vốn vô cùng ngờ vực, nhưng lúc này bất giác bao nhiêu nghi ngờ đều tan biến mà còn sinh ra thán phục: “Kẻ danh sĩ thực sự tự có nét phong lưu, phong thái của người này trên đời chỉ sợ chỉ có Cốc gia mới đủ bằng được.

Vào phòng ngồi xuống song, Đinh Hoài Sở liền cười nói:
- Từ lúc nào Lục gia đã thay Cốc gia trở thành chủ nhân của chiếc nhẫn thần tài vậy?

Lục Tiệm vốn định nói: “Ta tạm thay hắn giữ nhẫn này chứ không phải chủ nhân của nhẫn.” Nhưng y lại nghĩ: “Đám giữ cửa đã nịnh bợ như vậy thì những thương nhân này lại càng khỏi phải nói. Nếu ta nói thật ra thì chỉ sợ Đinh Hoài Sở này sẽ có lòng khinh thường không chịu phục tùng. Ta chịu ít hổ thẹn nhục nhã cũng chẳng sao, nhưng nếu làm liên lụy đến nghìn vạn người dân đói khổ thì chẳng phải là một tội cực lớn sao.” Y bình sinh vốn rất ít nói dối nên trong lòng do dự, định nói lại thôi. Y bỗng ngước mắt lên thì thấy hai mắt Đinh Hoài Sở chằm chằm nhìn mình tỏ ra kinh hãi nghi ngờ.

Lục Tiệm giật thót mình, liền nhấc chén trà lên che dấu vẻ lúng túng, miệng thì chậm rãi nói:
- Cũng chưa lâu.

Lúc này y hóa thân thành bản tướng của Xung đại sư nên giọng nói tiếng cười đều hết sức tự nhiên phóng khoáng, dù là cầm chén uống trà cũng có khí phách to lớn khác thường. Đinh Hoài Sở thấy khí thế của y thì sự nghi ngờ biến mất. Hắn vốn là kẻ nhanh trí, biết Lục Tiệm đến nhất định là có việc nên cười nói:
- Chúc mừng Lục gia trở thành chủ nhân mới của nhẫn thần tài, nhưng không biết Lục gia đến đây có gì dạy bảo?

Lục Tiệm định thần đem ý định của mình kể ra, rồi lại nói:
- Xin Đinh đại quan nhân nghĩ cách tìm lấy lương thực phân phát cho dân đói ngoài thành.

Đinh Hoài Sở im lặng một hồi rồi thở dài nói:
- Đinh mỗ cũng chẳng phải là kẻ không có lương tâm, chịu nhìn dân chúng chịu nạn. Chỉ có điều băng đóng dày đã lâu chứ không phải cái lạnh của một ngày, trận đói này tích lũy đã lâu ngày, nó đến rất mãnh liệt. Hiện giờ đừng nói hàng hóa thóc gạo cạn kiệp mà bốn kho lương Đinh mỗ có cũng đã đưa hết ra rồi. Bây giờ là tiền nhiều thóc ít, có ngân lượng cũng không thể mua được lương thực mà cứu đói.

Lục Tiệm nói:
- Vậy chuyển lương thực từ nơi khác về được không?

Đinh Hoài Sở nói:
- Việc đó cũng đang làm rồi, nhưng có một chút phiền phức.

Lục Tiệm nói:
- Phiền phức gì?

Đinh Hoài Sở nhíu mày nói:
- Ta đã tập hợp người buôn muối vùng Lưỡng Hoài đóng góp ngân lượng rồi đến Sơn Đông, Hồ Quảng, Tứ Xuyên mua lương thực, trước sau đã phái đi ba đoàn người mà đi hai tháng rồi đến giờ vẫn không có tin tức. Không chỉ như vậy mà lương thực cứu đói do quan phủ thu gom khi đi qua Giang Tây cũng gặp phải cướp, cả người lẫn thuyền đều chìm xuống Trường Giang chẳng ai chạy thoát.

Lục Tiệm cả kinh nói:
- Nói như vậy thì chẳng lẽ có điều cổ quái ư?

Đinh Hoài Sở gật đầu nói:
- Lục gia nói không sai, chỉ sợ có người cố ý bày ra việc này khiến lương thực không đưa được vào vùng Giang, Chiết.

Lục Tiệm bất giác giận dữ nói:
- Ai mà độc ác đến vậy?

Đinh Hoài Sở thở dài nói:
- Gần đây ta cũng phái người đi thăm dò nhưng ai ngờ những thám tử đó giống như đá ném xuống biển chẳng có tin tức gì nữa.

Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi nói:
- Cho dù thế nào thì người dân cũng đáng thương, xin Đinh đại quan nhân nghĩ cách tìm ít lương thực để giải mối họa trước mắt.

Đinh Hoài Sở cười khổ nói:
- Lục gia đã có lệnh thì Đinh mỗ dù có phải nhảy vào lửa cũng nhất định tuân theo. Từ giờ trở đi ta sẽ cùng người trong thành gom góp lương thực, ra sức cứu đói, chắc là chống chọi một hai tháng vẫn còn được.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK