Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diệp Phạm cả kinh, vội vận thần công bảo vệ thân thể nhưng không ngờ cái hố bẫy đó lại chẳng có cơ quan gì, mà cũng không sâu lắm. Nháy mắt chân hắn đã chạm đất, vừa định mượn thế tung người lên thì bỗng nghe Cốc Chẩn kêu gọi:
- Ngu huynh chậm đã…

Diệp Phạm chợt kinh hãi kìm tư thế lại, thầm nghi: “Lôi Đế Tử quả nhiên vết thương đã khỏi, phục ở một bên đợi thời cơ đánh lén. Bây giờ ta đang ở trong hố, còn y ở trên mặt đất chiếm hết cả địa lợi, kể cả hắn chưa khỏi hẳn mà chỉ cần được bằng bảy, tám phần ngày thường thì cũng đủ áp chế được ta rồi.

Tu vi của Diệp, Ngu hai người vốn hơn kém nhau không bao nhiêu, lúc này Diệp Phạm rơi tọt xuống hố, về địa thế hết sức không tốt, nếu Ngu Chiếu thủ ở bên hố mà Diệp Phạm cứ xông bừa lên thì ở giữa không trung không dựa được vào đâu, tất sẽ bị đánh trọng thương. Nhưng nếu để Tiên Bích nghỉ ngơi một lúc rồi đến hợp sức thì Diệp Phạm lại càng khó mà sống sót rời khỏi đây.

Trong nháy mắt trong đầu Diệp Phạm xoay chuyển vô số ý nghĩ, hắn hoảng hốt nhận ra đã rơi vào kế hiểm. Tuy cái hố đất này chỉ hơn một trượng, nhảy một cái là lên được nhưng không dám đảm bảo không phải địch nhân cố ý đào nông như vậy để dụ cho mình nhảy lên rồi bên địch từ trên cao đánh xuống bằng đòn sát thủ độc ác.

Diệp Phạm càng nghĩ càng kinh, bất giác cúi người co gối nhìn ngó lên trên, mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa trên trán.

Tiên Bích vận công mấy vòng, hóa giải được chân khí xâm nhập rồi lập tức đứng lên phi thân qua, vừa đúng lúc thấy Diệp Phạm trúng kế rơi xuống hố thì bất giác cả kinh. Sau đó cô lại nghe Cốc Chẩn gọi lớn Ngu Chiếu thì lại càng ngạc nhiên. Nhưng cô là nhân vật thông minh, giây lát đã hiểu rõ quỷ kế của Cốc Chẩn, liền nghĩ thầm: “Tiểu tử này trước hết lập trận kỳ lạ để khiến Diệp Phạm nghi ngờ khiếp sợ không dám đi bộ vào trong trận, rồi lại cười nói chửi mắng, khích tướng để dụ hắn xảy chân rơi xuống hố, mất hết lợi thế về địa hình. Sau đó hắn lại mượn uy danh của Ngu Chiếu để dọa cho Diệp Phạm không dám liều lĩnh nhảy lên, trong đó tuyệt diệu nhất chính là một câu “Ngu huynh chậm đã…” đó. Với tính tình nóng như lửa của Ngu Chiếu thì tuyệt không có việc ra tay chậm chạp, vì vậy nếu nói “Ngu huynh ra tay đi” thì lại thành thừa, không hợp với tính cách của y. Nhưng nói “Ngu huynh chậm đã” thì lại vừa đúng tỏ ra Ngu Chiếu vội vã định ra tay, nhưng vị bị Cốc Chẩn gọi dừng nên chuyển sang phục kích trên miệng hố, đợi thời cơ để đánh kẻ địch. Cứ như vậy thì lại càng khiến Diệp Phạm không đoán ra được. Ừm, đúng rồi, hắn cố ý đào hố nông cũng là vì muốn làm Diệp Phạm dậy lên lòng nghi ngờ. Nếu đào một cái hố sâu mười trượng thì Diệp Phạm tất nhiên sẽ cho rằng chúng ta không đủ võ lực nên phải dùng cạm bẫy để giữ chân hắn, như vậy sẽ khó tránh khỏi nguy hiểm. Nhưng đào một cái hố nông thì ngược lại tỏ rõ bên ta chẳng sợ gì cả, nếu không thì với loại cao thủ như hắn cho dù có cái hố sâu cả trăm trượng cũng chẳng làm khó được…”

Nghĩ đến đó, Tiên Bích nhìn Cốc Chẩn thầm sinh lòng cảnh giác: “Tiểu tử này trí dũng đều ghê gớm, sinh ra đã có năng lực để trở thành đại cao thủ. Hiện giờ chỉ kém cỏi về võ công, hắn vốn là thiếu chủ của Đông Đảo, trước mắt hình như phạm phải điều gì nên bị cao thủ trên đảo truy đuổi, không thể thoải mái tự do. Nhưng ngày sau nếu Đông Đảo buông tha cho, võ công lại có thành tựu thì chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch trước nay chưa từng có của Tây Thành chúng ta sao?”

Cốc Chẩn thấy Tiên Bích chăm chú nhìn mình, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ khó hiểu, nhưng cũng không biết cô lại nảy ra những ý nghĩ đó nên chỉ cười nói:
- Tiên Bích cô nương…

Tiên Bích gật đầu không nói. Diệp Phạm ở dưới hố nghe thấy thì lại càng buồn bực, oán trách mình nhất thời lưỡng lự nên lại có thêm một kẻ kình địch nữa. Nếu chỉ có một mình Ngu Chiếu thì liều mạng một phen vẫn còn có cơ hội thắng, nhưng thêm cả Tiên Bích nữa thì đúng là hỏng bét rồi.

Hắn chỉ cố do dự buồn rầu mà hoàn toàn không ngờ rằng trước mặt chỉ là một kế không thành. Cốc, Tiên hai người đều biến tình hình hiện giờ vi diệu, dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài nên lập tức đưa mắt ra hiệu rồi đồng thời lùi vào trong nhà bàn luận xem sau đó phải làm thế nào.

Vừa tới trước cửa thì Tiên Bích tim bỗng nhảy vọt lên, một luồng sát khí tạt thẳng vào mặt. Sát khí này đến rất đột ngột, tuy không sắc bén ghê gớm nhưng lại như bao phủ khắp nơi không chỗ nào là không tới được.

Tiên Bích không kịp nghĩ ngợi, liền kéo Cốc Chẩn tung mình nhảy lùi lại. Trong giây lát trước mắt bóng vàng loang loáng, tai nghe tiếng cách cách không ngớt rồi căn nhà nhỏ bằng tranh lá đó đã bị chặt đứt ngang lưng, ngay cả nóc nhà cũng đổ ầm xuống. Nhưng ở trên không trung thì luồng sáng vàng kia bỗng lại vòng lại như điện, cuốn hết mảnh vụn của căn nhà lôi lôi kéo kéo ép xuống đầu hai người.

Tiên, Cốc hai người chấn động. Tiên Bích vung chưởng nghênh đón, rầm một tiếng đống mảnh vụn đó đã vỡ tung ra, hóa thành gỗ đá bay đầy trời. Trong bụi đất mù mịt, ánh vàng lại loáng lên phá không phóng tới. Cốc Chẩn chỉ cảm thấy cả người bị gió cuốn đi giật lại, bỗng nghe Tiên Bích quát khẽ một tiếng rồi luồng sáng vàng đó đột ngột rút lại.

Bụi đất lắng xuống, Cốc Chẩn định thần nhìn qua thì chỉ thấy giữa căn nhà tranh có một nam tử áo vàng mặt ngọc mũi khoằm, ống tay áo bên trái của hắn xếp trên cánh tay tầng tầng lớp lớp, còn ống tay áo bên phải thì lại như một con rắn bắn ra hơn ba trượng, đầu kia của ống tay áo bị Lục Tiệm dùng tay không bắt được. Nam tử áo vàng đó chăm chú nhìn Lục Tiệm, vẻ mặt có phần kinh ngạc.

“Cửu Biến long vương”. Tiên Bích trong lòng hơi rối loạn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, hoàn toàn không hiểu ngoài căn nhà có trận pháp chặt chẽ như vậy mà vì sao Địch Hy vẫn vào được trong nhà. Ống tay áo dài đó của Địch Hy vốn là đánh tới Ngu Chiếu. Ngu Chiếu vốn đang vận công tới chỗ quan trọng, khó mà thoát được thì không ngờ Lục Tiệm đột nhiên ra tay, dùng “Bổ Thiên Kiếp thủ” lại chặn đứng được cái tay áo dài đó.

Bóng vàng lướt qua, thân hình Địch Hy chợt biến mất. Lục Tiệm bỗng cảm thấy trên ống tay áo có kình lực rất mạnh dồn tới thì không tự chủ được, thân mình bay ra hơn trượng, hổ khẩu đau nhói rồi ống tay áo đã vuột đi. Nhưng tay áo tuy bị đoạt lại mà luồng kình lực trước đó vẫn chưa bị tiêu diệt, nó truyền theo hai tay đánh vào tận gan ruột. Lồng ngực Lục Tiệm thắt lại, máu chực trào lên cổ họng, trước mắt bóng vàng nhẹ nhàng như ánh sáng, sắc bén như thủy triều ào tới.

Địch Hy vừa đoạt lại được tay áo thì liền dùng ra đòn sát thủ, ống tay áo hắn bay ra nhanh như chớp. Tiên Bích vừa định kêu lên thì chợt thấy bóng trắng loáng lên rồi một luồng khói trắng bay như phi kiếm đến va chạm vào ánh sáng vàng, phát ra tiếng nổ như sấm động.

Bóng vàng rút lại, thân hình Địch Hy xuất hiện ngoài ba trượng, mặt có vẻ kinh hãi. Lục Tiệm cũng đồng thời hạ xuống đất, lúc hạ xuống thì hai chân đã mềm nhũn ra sắp ngã xuống thì bỗng cảm thấy một bàn tay từ đằng sau đỡ lại. Y quay đầu nhìn thì Ngu Chiếu đã thu lại công lực, mày rậm nhướng lên đứng thẳng ngạo nghễ.

Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa vui mừng, đang định lên tiếng thì bỗng nghe bên tái có một tiếng nói như muỗi kêu:
- Đừng động đậy.

Lục Tiệm ngẩn ra, lại thấy miệng Ngu Chiếu mấp máy rồi âm thanh đó lại nói tiếp:
- Chiêu vừa rồi đã động tới chỗ nội thương, bây giờ ta không còn sức, phải cần đệ đỡ cho.

Lục Tiệm bừng tỉnh, tiếng nói bên tai chính là Ngu Chiếu dùng nội lực để truyền âm. Thì ra y vì cứu mạng mình mà đã dừng vận công sớm hơn nên nội thương vẫn chưa khỏi. Lục Tiệm chỉ cảm thấy bàn tay to lớn đỡ trên khuỷu tay mình hơi trầm xuống thì biết rằng Ngu Chiếu đang hết sức đấu tranh với nội thương, nhưng đưa mắt nhìn thì lại thấy vẻ mặt y như bình thường, mày rậm khẽ kheo lại, khóe miệng vẫn treo một chút vẻ diễu cợt khinh miệt.

Địch Hy lòng dạ sâu xa, thấy vậy thì từ từ thu tay áo lại, ánh mắt xanh biếc lưu chuyển ngần ngừ trên mặt Ngu Chiếu.

Lục Tiệm đã từng thua thiệt, biết là Địch Hy quỷ quyệt nên lập tức hít một hơi dài đứng thẳng người lên. Nhưng y chịu khổ của “Hắc Thiên kiếp” đã lâu, thân thể hết sức yếu đuối, vừa rồi lại bị kình lực trên tay áo đánh phải nên lồng ngực đau đớn, chỉ cảm thấy tay Ngu Chiếu ấn xuống càng nặng thêm thì hai chân bất giác phát run lên.

Bỗng nghe Ngu Chiếu nói:
- Tay áo của họ Địch gọi là “Thái Bạch kiếp tụ” vô cùng lợi hại, thêm vào thân pháp “Long Độn” thì chính là khắc tinh của Tiên Bích. Nếu hắn biết nội thương của ta chưa khỏi thì mọi việc sẽ tiêu tan hết…” Trong lúc y nói chuyện, Địch Hy mắt không chớp nhìn chòng chọc vào hai mắt y, hiển nhiên đã phát hiện ra việc truyền âm nhưng không hiểu rõ nội dung thế nào. Lục Tiệm biết rằng đã đến lúc quan trọng sống chết nên cũng không biết lấy được sức lực từ đâu mà nghiến chặt răng, dùng chí khí quật cường để đứng thẳng bất động.

Lúc này theo Tiên, Cốc, Ninh ba người trông thấy thì Ngu Chiếu chẳng có vẻ gì bị thương mà ngược lại còn giống như y đang đỡ cho Lục Tiệm. Ba người tất nhiên đều rất mừng rỡ, cho rằng vết thương của Ngu Chiếu khỏi rồi thì thêm được một đồng minh mạnh mẽ, cho dù là Diệp Phạm, Địch Hy liên thủ thì cũng chưa chắc đã thua.

Địch Hy nhìn ngó hồi lâu rồi chợt cười nói:
- Lôi Đế Tử trước nay quang minh lỗi lạc, sao hôm nay lại nói những lời lén lút như thế, không dám nói ra cho mọi người biết?

Mọi người nghe vậy thì mới biết rằng vừa rồi Ngu Chiếu đã dùng thuật “Truyền âm nhập mật”. Cốc Chẩn suy nghĩ nhanh nhất, lại thấy Lục Tiệm mồ hôi ròng ròng rất khổ sở thì lập tức đoán ra tình cảnh khó khăn hiện giờ. Hắn bỗng thấy Địch Hy mắt lộ đầy vẻ nghi ngờ thì lập tức hi hi cười nói:
- Địch thúc thúc, sao ngươi lại đến đây?

Địch Hy bị hỏi thì tâm thần hơi lạc đi, thản nhiên nói:
- Ta đuổi theo một kẻ địch, thuận đường mà tới đây.

Cốc Chẩn cười nói:
- Kẻ địch nào vậy?

Địch Hy ngắm nghía hắn rồi cười nói:
- Ngươi gặp họa đến nơi mà còn có lòng lo những việc nhàn rỗi của người khác ư?

Cốc Chẩn cười nói:
- Tiểu đệ là một kẻ nhàn rỗi. Người nhàn rỗi lo việc nhàn rỗi chính là điều hoàn toàn đúng đắn. Nhưng Địch huynh lại là người rất bận rộn, không biết nghề buôn súng điểu của Đông Doanh thế nào rồi?

Ánh mắt Địch Hy lạnh đi rồi chợt cười cười, thản nhiên nói:
- Nhờ phúc nên vẫn tốt…

Còn chưa dứt lời thì ống tay áo đã bắn ra như điện. Cốc Chẩn kinh hãi, chưa kịp nó tránh thì ống tay áo đó lại đột ngột đổi hướng quét vù về phía Tiên Bích.

Tiên Bích biết rõ “Thái Bạch kiếm tụ” có thêm chân lực của Địch Hy thì sắc như đao kiếm, uy lực lớn lao nên vừa định né tránh thì ống tay áo đó lại rút vù về. Địch Hy khẽ cười, nói:
- Quả nhiên là như vậy…

Cốc Chẩn thầm kêu không hay, rồi nghe Địch Hy cười nói:
- Từ lâu đã nghe Ngu huynh và Tiên Bích cô nương là một đôi uyên ương, rất quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Bây giờ Ngu huynh thấy ta đánh Tiên Bích cô nương mà lại vẫn không hề động đậy, vì sao thế?

Ngu Chiếu không ngờ người này lại lợi hại đến vậy, chỉ thử một chút đã hiểu ra tình ình của mình thì không biết đáp lại thế nào. Địch Hy chằm chằm nhìn y rồi cười nói:
- Nói như vậy thì nội thương của Ngu huynh quả nhiên chưa khỏi ư?

Nói rồi hai tay áo đều rũ hết ra, mặt vẫn cười cười nhưng ánh mắt lại dần dần lạnh buốt như băng tuyết.

Bỗng nghe một tiếng cười dài trong trẻo khác thường. Tiên Bích trong lòng mừng rỡ ngước mắt nhìn lên thì chỉ thấy trên ngọn cây đằng xa, Tả Phi Khanh đang đứng thẳng đón giá, áo trắng phấp phới như muốn mọc cánh thành tiên bay lên.

Tiên Bích bất giác hé miệng mấy lần định kêu gọi. Ngu Chiếu thấy cô mừng rỡ lộ ra ngoài mặt thì lập tức mặt tím lại rồi cau mày.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK