Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ầm một tiếng, tia sáng vàng bắn tán loạn như điện chớp, trước mắt Cốc Chẩn bỗng sáng lên rồi dần trở nên rõ ràng, lộ ra ánh lửa sáng ngời và người vật rõ nét. Trầm Chu Hư mặt trắng bệch đang chằm chằm nhìn hắn, lông mày co giật, trong ánh mắt đầy vẻ không dám tin nổi.

Người Cốc Chẩn ẩm ướt lành lạnh, đã toát đầy mồ hôi. Hắn vừa định cười lớn mấy tiếng thì chợt thấy cơ mặt không nghe điều khiển, muốn đứng dậy cũng cảm thấy tay chân nặng nề không nhúc nhích nổi đầu ngón tay, định nói nhưng lại cảm thấy đầu lưỡi cứng như đá không thể phát âm được, chỉ có hai mắt vẫn sáng, hai tai vẫn tinh, trong lòng cực kỳ nghi hoặc với đủ loại tình hình kỳ quái đó.

Sắc mặt Trầm Chu Hư từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đỏ rồi chợt đưa tay vào ngực áo lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc cho vào miệng. Tần Tri Vị không nhịn được, hỏi:
- Chủ nhân, người không sao chứ?

Trầm Chu Hư nhắm mắt lắc đầu, im lặng một lúc rồi chợt giương mày mở mắt kêu lên:
- Cửu U tuyệt ngục, nhất định là Cửu U tuyệt ngục…

Mạc Ất tiếp lời nói:
- Có phải là Cửu U tuyệt ngục của Ngục đảo ở Đông Hải không?

Trầm Chu Hư thở dài, gật đầu nói:
- Nơi đó rất sâu rất tối, chắc chắn là ngục tù khổ ải âm u nhất trên thế gian. Người thường bị nhốt mười ngày nửa tháng thì không điên cũng trở nên ngây dại. Còn tiểu tử này lại ở đó hơn hai năm, chẳng những không điên không dại mà còn luyện thành định lực tuyệt vời, thảo nào trận “Ngũ uẩn giai không” đó có thể đánh bại hết kẻ trí trong thiên hạ nhưng lại không khống chế được tên tiểu tử trẻ tuổi này.

Lão dừng một chút, chăm chú nhìn Cốc Chẩn rồi khẽ cười nói:
- Ta biết ngươi nghe được, nhìn được, tâm lý cũng vẫn sáng suốt thì ba loại nhận thức “mắt, tai, ý” vẫn còn, chỉ có điều “thân thể, miệng, mũi” ba loại nhận thức kia đã bị khóa chặt, vậy ván này coi như hòa…

Nói đến đó, lão nhướng mày lên nói:
- Có lẽ ngươi ngạc nhiên, đã nói rõ là đấu trí mà tại sao còn bày ra những cạm bẫy đó? Nhưng nếu ngươi hiểu rõ căn bản của trí mưu thì cũng sẽ chẳng lấy làm kỳ. Kẻ dùng binh, đạo quỷ dị đều giương đông kích tây, làm được mà giả như không được, còn đấu trí cũng vậy thôi. Ngươi biết ta sẽ không thật thà đấu trí với ngươi, nhưng ngươi vạn lần không ngờ rằng bản thân việc đấu trí cũng là một quân cờ của Trầm mỗ, mượn tiếng là đấu trí để dùng trận “Ngũ uẩn giai không” này khóa chặt sáu loại nhận thức bẩm sinh của ngươi, đó mới là ý định của ta. Ngươi không đoán ra được ý định của ta thì trận này ngươi đã thua rồi, chỉ đáng tiếc là ta trăm việc kín đáo vẫn sơ hở một việc, lại quên là ngươi đã ở hai năm trong “Cửu U tuyệt ngục”, tâm chí hơn xa người thường nên đến lúc quan trọng vẫn có thể ở chỗ thất bại mà tấn công được.

Đúng như Trầm Chu Hư đã nói, ván song lục này chỉ là danh nghĩa, còn vị trí bàn ghế, ánh sáng đèn lửa trong quán Gia Bình, không khí nhân vật, thậm chí cả bàn cờ quân cờ đều là do lão dày công bố trí nên, trong đó ẩn chứa vô số đạo lý huyền diệu. Cái bàn cờ kia gọi là “Đại ảo ma bàn”, mây khói màu sắc trên bàn cờ chính là Ninh Ngưng dùng thuật “Sắc không huyền đồng” lấy châu ngọc màu sắc dày công tạo thành, trong đó bao hàm những biến hóa về màu sắc rất tinh tế, một khi có ánh sáng thích hợp thì có thể ảo hóa thành đủ loại hình dạng làm mê man tâm thần.

Trầm Chu Hư thường nhân lúc đối thủ đang vui mừng mà biến hóa ánh sáng xung quanh, khiến cái bàn cờ đó ảo hóa thành đủ loại bàn cờ vây, cờ tướng, song lục rồi thừa cơ đối thủ lún sâu trong ván cờ mà hút lấy tâm thần của hắn. Mà uy lực hút hồn này với song lục là cao nhất. Đánh song lục nhất định phải dùng xúc xắc, con xúc xắc bằng pha lên quay tròn sẽ kết hợp ánh sáng với “Đại ảo ma bàn” nên rất dễ gây ra ảo giác. Vì vậy lần đầu tiên Cốc Chẩn gieo xúc xắc đã cảm thấy không ổn, nếu dừng tay ngay lúc đó thì có lẽ thoát được nạn, nhưng hắn ít tuổi xốc nổi, không chịu dễ dàng nhận thua nên lần thứ hai gieo xúc xắc liền lập tức sinh ra ảo giác, rơi vào cạm bẫy của Trầm Chu Hư.

Sáu loại nhận thức là cách nói của Phật môn, chỉ “mắt, tai, mũi, lưỡi, thân thể, ý niệm”, cũng chính là sáu giác quan lớn trên cơ thể con người. Nếu con người chết đi thì sáu loại nhận thức tự nhiên cũng biến mất, nhưng nếu muốn người ta chưa chết mà không dùng đến sáu loại nhận thức thì sẽ rất khó khăn. Mắt mù tai điếc, mũi lưỡi mất hết cảm giác có thể khóa chặt mũi lưỡi nhưng cảm giác sờ chạm trên thân thể, ý niệm trong lòng cũng chưa chắc vì thế mà bị tiêu diệt, nếu bị tác động tới thì sẽ phát hiện ra. Vì vậy trận “Ngũ uẩn giai không” tuy ghê gớm nhưng vẫn bắt buộc phải nhân lúc đối thủ không để ý mới có thể tấn công vào.

Trầm Chu Hư vì có một âm mưu nên quyết định không giết Cốc Chẩn mà khóa chặt sáu loại nhận thức của Cốc Chẩn, nhưng chỉ sợ hắn đoán ra ý định của mình nên giả vờ nói là đấu cờ. Cốc Chẩn đoán không ra nên một lòng tập trung vào việc thắng thua trên bàn cờ, bị trúng mai phục mà cũng không tự biết. Đợi đến lúc thần trí hắn vừa hỗn loạn, ảo giác sinh ra thì Tô Văn Hương lập tức thừa cơ xông vào dùng “Cửu Khiếu hương luân”, Tần Tri Vị cũng đưa lên “Bát vị hỗn nguyên thang” trước sau khóa hai nhận thức ở mũi và lưỡi của hắn. Sau đó Tiết Nhĩ lại đánh “Ô lý oa lạp”, thứ nhạc cụ nay cũng là vật báu kỳ lạ như “Táng tâm mộc ngư”. “Táng tâm mộc ngư” có thể phát ra âm thanh không có tiếng động, còn “Ô lý oa lạp” lại có thể phát ra tất cả các âm thanh có tiếng động, mô phỏng lại đủ loại âm thanh kỳ quái trong thiên hạ, cùng với “Đại ảo ma bàn” hỗ trợ lẫn nhau, dùng âm thanh để phát ra ảo ảnh, rồi lại dùng ảo ảnh để tăng ma lực trong âm thanh. Cứ như vậy cả hai cùng phát động, một mặt khóa hai nhận thức “mắt, tai” của Cốc Chẩn, một mặt đem nhưng ký ức bí ẩn nhất trong lòng hắn kéo ra. Đến lúc đó, Trầm Chu Hư mới ra tay, lấy thần thông của bản thân chui vào nội tâm của Cốc Chẩn để khóa nốt hai nhận thức về thân thể và ý niệm của hắn.

Phải biết người thông minh trên đời đa số đều mang hai loại mâu thuẫn lớn, một là có cảm giác sắc bén với âm thanh hay, mùi vị ngon, hương thơm, sắc đẹp hơn xa người thường, vì vậy gặp phải những thứ quyến rũ về âm thanh, mùi vị, sắc đẹp thì càng khó khống chế và dễ bị mê loạn hơn kẻ ngu ngốc. Ví dụ như thời Đông Tấn, danh tướng Tạ An không nuôi ca kỹ, tự ra lời răn dạy chính là sợ bản thân quá quan tâm đến âm nhạc mà vì thế mê mệt bỏ mất chí khí của bản thân. Mâu thuẫn thứ hai là hay suy đoán về người khác, phân tích mổ xẻ việc của người ta, nhưng vì quá quan tâm đến việc của người khác mà ngược lại bỏ qua những chỗ thiếu sót của bản thân, thường hay tính hết mưu kế nhưng quên đi chính mình.

Những mâu thuẫn đó thì càng thông minh càng khó tránh, nếu không phải là người có đức như thánh nhân thì không thể khắc phục được. Vì vậy nhà Phật có thuyết “Bản lai bản tướng”, nhà Nho có lời răn “ngày tự hỏi lòng mình ba lần”, nhà Đạo cũng có tâm pháp “Tồn thần nội chiếu”, đều là các phương pháp cao nhất của thánh hiền để quên sự vật bên ngoài mà nhận rõ bản thân. Còn trận “Ngũ uẩn giai không” này thì lại hoàn toàn ngược lại, chuyên nhằm vào hai loại mâu thuẫn lớn đó để trước hết dùng thần thông của kiếp nô ảo hóa các loại âm thanh, mùi vị, sắc đẹp khóa chặt “mắt, tai, miệng, mũi” của đối thủ khiến cho tinh thần và thể xác bị tách rời, không biết đến sự tồn tại của bản thân nữa rồi từ đó rơi vào ảo ảnh không bờ bến. Đến lúc đó, người bị trúng thuật này cho dù có nhìn thấy những việc bản thân mình đã trải qua vẫn cảm thấy hoàn toàn mù mờ, ngộ nhận là do người khác làm. Thời gian đó càng lâu thì tự nhiên ý thức cũng phai mờ, coi như bản thân không còn tồn tại nữa và hai loại nhân thức “Thân thể, ý niệm” cũng vì thế mà bị khóa nốt. “Sáu loại nhận thức” cũng hoàn toàn không còn nữa.
Cốc Chẩn cũng suýt bị rơi vào, nhưng hắn ở trong “Cửu U tuyệt ngục” hai năm, chịu hết những đau khổ về vắng vẻ yên tĩnh, cũng vì sau vách đá chính là biển rộng nên dựa vào ý chí cực mạnh để một lòng đào xuyên qua tường đá chạy trốn. Vì ký ức đó ghi khắc quá sâu trong lòng, cũng chính là sự từng trải đen tối nhất trong đời của hắn nên vừa thấy người tù trong ngục tối đó thì lập tức sinh ra cộng hưởng với ý niệm về “bản thân” trong lòng, tình cảm cũng trở nên xao động rồi đột ngột nhớ tới: thì ra tất cả những ảo ảnh đó đều là ký ức của bản thân mình.

Một khi Cốc Chẩn nhận rõ bản thân, lĩnh ngộ được bản thể của mình thì phép thuật của Trầm Chu Hư lập tức bị phá, tinh thần lão phải chịu công kích rất lớn, suýt nữa tự đào hố chôn mình, bị trận “Ngũ uẩn giai không” khống chế ngược lại. Chỉ đáng tiếc là Cốc Chẩn rơi vào mê loạn quá sâu, cho dù đã lấy lại được ba nhận thức “mắt, tai, ý niệm” nhưng “mũi, lưỡi, thân thể” vẫn bị khống chế, tuy có thể nghe, nhìn, suy nghĩ nhưng không thể nói, ngửi hay động đậy được.

Nghĩ tới đó, Cốc Chẩn bừng tỉnh ra là Diêu Tình chắc cũng bị trận “Ngũ uẩn giai không” đó không chế, khóa chặt sáu loại nhận thức, thảo nào cứng đờ ra như gỗ đá giống như cái xác vậy.

Trầm Chu Hư thi triển trận “Ngũ uẩn giai không” tốn rất nhiều tâm lực, lão nói một hồi rồi liền nhắm mắt điều dưỡng. Đèn đuốc trong động dần tắt hết, rơi vào bóng đêm im ắng. Cốc Chẩn cực kỳ tức giận, đem Trầm Chu Hư ra chửi trăm ngàn lần trong lòng không ngừng nghỉ, lời chửi cũng hết sức biến ảo chẳng lặp lại câu nào.

Cứ như vậy qua mấy giờ thì ngoài động đã có tiếng chim hót, trời dần sáng lên. Cốc Chẩn trải qua mệt mỏi cả đêm cũng cảm thấy buồn ngủ không chịu được rồi mơ hồ ngủ đi mất.

Không biết đã ngủ bao lâu, bên tai hắn bỗng truyền tới tiếng hú trong trẻo như gió đùa sóng vang vọng liên hồi. Cốc Chẩn đột nhiên tỉnh lại mở mắt nhìn ra thì cảnh vật xung quanh đã biến đổi, trời đã giữa trưa, mây đã ngừng trôi, cảnh vật thoáng đãng, suối đá sáng choang, không xa là một ngọn núi cao đứng lẫm liệt như cột đá chống trời, xuyên vào trong mây trắng không biết đi tới tận đâu.

Trầm Chu Hư đang ngồi trước gió, nhắm mắt như lão tăng ngồi thiền, năm đại kiếp nô kẻ ngồi người đứng sau lưng lão, còn có mấy chục tên đệ tử Thiên bộ cũng đứng thành mấy hàng vòng tay cung kính.

Tiếng hú kia càng lúc càng gần rồi đột ngột dừng lại, bóng vàng lướt qua trong rừng rồi Địch Hy xuyên rừng xuất hiện, tay xách một người chính là Trầm Tú. Địch Hy nhảy lên một tảng đá lớn, một tay chống eo sang sảng cười nói:
- Nhiều năm không gặp Trầm Thiên toán, vẫn khỏe chứ?

Trầm Chu Hư mở hai mắt, trông thấy Trầm Tú thì có vẻ ngạc nhiên rồi cũng khẽ cười nói:
- Địch Long vương phong độ như xưa, thật là đáng mừng.

Cốc Chẩn nghe vậy thì cả kinh, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ta ngủ hết một ngày một đêm, tỉnh lạ thì đã là lúc hai bên tỷ đấu?” Thì ra nhận thức về “thân thể” của hắn bị khóa lại nên lắc lư nghiêng ngả cũng chẳng biết gì. Nhận thức ở miệng bị khóa nên cũng không cảm thấy đói, ngủ một ngày một đêm mà chẳng biết gì thời gian trôi qua.

Bỗng cảm thấy có ánh mắt chiếu tới, hắn đưa mắt nhìn qua thì thấy Địch Hy đang chằm chằm nhìn mình, lông mày chợt nhướng lên rồi dùng chưởng giải khai huyệt đạo cho Trầm Tú, rít lên:
- Cút đi!

Trầm Tú nhìn Trầm Chu Hư mặt đầy vẻ hổ thẹn, cúi đầu do dự không tiến lên.

Trầm Chu Hư nhíu mày nói:
- Địch Long vương làm vậy là có nguyên nhân gì?

Địch Hy cười nói:
- Đảo vương bảo ta đến trước một bước, báo cho túc hạ rằng: “Cốc Thần Thông một đời lỗi lạc, chưa từng bắt vợ con người khác để ép buộc người ta.”

Ánh mắt Trầm Chu Hư biến đổi, cụp mắt xuống im lặng giây lát rồi chợt cười hăng hắc, lạnh nhạt nói:
- Cốc Thần Thông khá lắm, chỉ một câu nhỏ nhoi mà còn lợi hại hơn trăm nghìn câu mắng chửi.

Rồi lão ngẩng đầu nhìn lướt Trầm Tú một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi qua đây đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK