Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người của Đông Đảo nhìn mà kinh hãi. Phải biết bình thường Cốc Thần Thông đối địch rất ít quyền qua cước lại mà trong lúc cười nói chỉ đánh một chiêu là kẻ địch mạnh đến đâu cũng xong, tuyệt nhiên chẳng có đối thủ nào đánh đến mười chiêu vẫn chưa có vẻ thua như Lục Tiệm. Chỉ thấy hai người ra tay lúc nhanh lúc chậm, chớp mắt đã đánh tới hơn hai mươi chiêu. Cốc Thần Thông cười vang một tiếng rồi cao giọng nói:
- Đánh ra như dòng suối không biết từ đâu đến, rút về như mưa rơi không biết ngừng ở đâu. Chân thật siêu thoát, không mất bản nguyên, từ lúc nào túc hạ đã được năng lực của Hoa Sinh đại sĩ vậy?

Ông ta chỉ ngắn gọn mấy câu mà đã nói toạc ra khí thế của Lục Tiệm. Trong lúc cười nói võ công cũng biến đổi, nội lực hơn xa Diệp Phạm, thân pháp nhanh vượt Địch Hy, tránh chỗ mạnh đánh vào chỗ yếu, “Quy Kính” cũng phải khâm phục. Trong mấy chiêu Lục Tiệm đã cảm thấy áp lực càng lúc càng nặng ép ngang ép dọc, bốn phương tám hướng đều là bóng dáng của Cốc Thần Thông, dần khó thi triển ra “Cực Lạc đồng tử tướng.” Y lập tức xoay người, thần khí biến đổi lành lạnh, hai mắt sâu thẳm giống như hồ nước ngàn năm.

Cốc Thần Thông lại càng kinh hãi ngạc nhiên, đấu thêm mấy chiêu liền không khỏi kêu lên:
- Cá lội chỗ sâu, nước ngừng chỗ sâu, nước chảy chỗ sâu, sâu đến chín tầng không công mà thắng.


Mắt ông ta sáng như đuốc, vừa nhìn đã nhận ra chỗ kỳ diệu của bản tướng đó. Tướng đó gọi là “Cửu Uyên Cửu Thẩm chi tướng”, chính là bản tướng của tổ sư đời thứ ba là Uyên đầu đà. Uyên đầu đà tính cách trầm lặng, giỏi về mưu kế, vì vậy gọi là “Cửu Uyên Cửu Thầm” chính là nói vực sâu của thế gian chia thành chín loại, có lớn có nhỏ, có sâu có nông, có đục có trong, có động có tĩnh, tất cả đều trong sáng như gương có thể chiếu rọi vạn vật. Chiêu thức của Cốc Thần Thông nhiều hư chiêu ít thực chiêu, rất khó nhận ra, không ngờ pháp ý của “Cửu Uyên Cửu Thẩm” hòa vào chiêu thức lại khiến Lục Tiệm thần trí sáng tỏ, khả năng quan sát cũng tăng vọt, từ trong ảo ảnh trùng trùng có thể nhận ra thân thể thực sự của Cốc Thần Thông để quyền cước theo đó biến hóa, lúc thì rộng lớn, lúc thì tinh tế, lúc thì lạnh lùng, lúc thì mãnh liệt.

Cốc Thần Thông càng đấu càng ngạc nhiên rồi dần dần sinh ra hứng thú rất lớn, có ý muốn xem thiếu niên này còn bao nhiêu biến hóa nên tìm được cơ hội thắng mà cũng không nỡ lập tức đánh vào. Ông ta chợt buông tiếng hú dài rồi quyền cước nhanh hẳn, trong vài chiêu đã lại khống chế được “Cửu Uyên Cửu Thẩm chi tướng”. Lục Tiệm bất đắc dĩ lại biến đổi thần thái như tro than ẩm ướt chẳng có chút sinh khí, lại giống như cái xác biết đi không có hồn phách, nhưng rõ ràng trong chết lại có sống, trong chỗ bại tìm đường thắng, thường xuất ra được chiêu thức hết sức kỳ diệu trong hoàn cảnh hiểm nghèo. Cốc Thần Thông bất giác khen ngợi:
- Không chấn động không lo âu, trong chết có sống, Đại Khổ tôn giả năm xưa cũng chỉ được đến thế này thôi.


Bản tướng đó chính là “Vạn Pháp Không Tịch chi tướng” của Đại Khổ tôn giả. Lục Tiệm bị ông ta nói ra nguồn gốc thì âm thầm kinh hãi, trong lúc không để ý thì bản tướng đó lại bị phá mất. Y lập tức quát khẽ một tiếng, tử khí trên mặt biến mất, lại hiện ra sinh cơ, sáng như ngọc bóng như ngà, quần áo phấp phới giống như núi cao nổi gió quét khắp bầu trời hiện ra vầng trăng trong sáng. Trong mắt mọi người thì thần thái cử chỉ của Lục Tiệm đâu còn giống một thiếu niên hiền lành mà rõ ràng là một kẻ sĩ nho nhã tuyệt vời, một người ngọc vô song khiến người ta tâm hồn bay bổng muốn được thân cận. Diêu Tình càng cảm thấy tim đập thình thịch, hai má đỏ bừng, trong lòng vừa mừng vừa giận: “Chàng ngốc này từ lúc nào đã trở thành đẹp đẽ như vậy chứ?”

Trong Kim Cương môn thì Xung đại sư sinh ra là hoàng tộc đời trước nên tao nhã thanh cao kiệt xuất thời đó, bản tướng “Minh Nguyệt Lưu Phong chi tướng” của ông ta vừa biểu diễn ra thì ngay cả Lục Tiệm xuất quyền xuất cước cũng trở thành hết sức đẹp đẽ vui mắt. Chỉ là hoa đẹp cảnh đẹp thường không tồn tại lâu, bản tướng đó khác rất xa tính chất của bản thân Lục Tiệm nên không bao lâu đã bị nhìn thấu, đành phải tiếp tục biến thành “Đại Ngu Đại Chuyết chi tướng”. Đó chính là bản tướng của Ngư hòa thượng, xuất chiêu trầm mạnh cổ kính, có hứng thú trong sự giản dị không hoa mỹ.

Hai người qua lại như chớp, trăm chiêu trong chớp mắt đã qua. Lục Tiệm càng đánh càng mạnh, sáu loại bản tướng thi triển lẫn vào nhau, trước một chiêu “Duy Ngã Độc Tôn” rồi lại một chiêu “Minh Nguyệt Lưu Phong”, chiêu thức chưa đánh ra hết đã chợt biến thành “Cửu Uyên Cửu Thẩm”. Khí thế càng lúc càng biến hóa nhanh khiến Cốc Thần Thông không dễ gì nhận ra được. Cùng theo biến tướng thì vẻ mặt của Lục Tiệm cũng biến đổi trăm chiều, lúc như kẻ chí tôn, lúc như một danh sĩ, lúc như một kẻ mưu trí, lúc lại như đứa trẻ con, lúc sống lúc chết, lúc vụng lúc khéo, đủ loại thần thái như nước chảy qua, võ công chiêu thức cũng tùy theo khí thế mà biến hóa không sao nắm bắt được.

Mọi người thấy vậy đều tim đập dồn dập, cho dù không cam chịu thừa nhận nhưng cũng phải dần dần nhận rõ ra rằng từ sau Vạn Quy Tàng, Cốc Thần Thông và Ngư hòa thượng thì trong võ lâm cuối cùng đã lại xuất hiện một nhân vật tuyệt đỉnh, chỉ là tuổi còn nhỏ như vậy thật sự khiến người ta không sao tưởng nổi.

Lại đánh thêm trăm chiêu, Cốc Thần Thông chợt tung người nhảy lùi lại đứng sang một bên, vẻ mặt hết sức khổ sở. Phía đối diện Lục Tiệm vẫn hoa tay múa chân đấm đá vào không khí, mặt lúc mừng lúc giận, lúc thông minh lúc ngớ ngẩn, khi khóc khi cười, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần điên cuồng, chiêu thức cũng giống như các thần thái đó mà khí thì linh hoạt, lúc thì trầm trọng, lúc thì tinh tế cẩn thận, lúc thì rộng rãi phóng khoáng.

Mọi người hết sức kinh ngạc sững ra nhìn hai người không hiểu đã xảy ra việc gì. Diêu Tình cảm thấy không ổn, không nhịn được liền kêu lên:
- Lục Tiệm, anh sao vậy?

Không ngờ Lục Tiệm giống như trong mơ, vẫn đấm đá vào không khí, vẻ mặt biến hóa liên tục nhưng không giống như phát ra từ nội tâm mà là dốc sức để tạo thành.

Diêu Tình càng nhìn càng thấy bất ổn, cô liền tung mình tới nắm lấy Lục Tiệm, bỗng nghe Cốc Thần Thông quát lên:
- Không được.

Còn chưa dứt lời thì Lục Tiệm đã quét ngang một chưởng, kình lực khổng lồ tràn tới, máu toàn thân Diêu Tình sôi lên, cổ họng phát tanh, muốn lùi lại cũng không được. Đúng lúc này tay trái của cô bị nắm chặt rồi có người kéo giật về phía sau. Diêu Tình kinh hãi chưa kịp ổn định, đưa mắt nhìn thì thấy người đó áo bào rộng tay áo dài, chính là Cốc Thần Thông.

Diêu Tình không ngờ đến lúc nguy hiểm lại được người này cứu, càng không ngờ Lục Tiệm lại hết sức vô tình, ra tay độc ác với mình nên nhất thời vừa kinh hãi vừa tức giận, gào lên:
- Lục Tiệm, anh điên rồi à?

Lục Tiệm vẫn không trả lời, nhưng Cốc Thần Thông thì thở dài nói:
- Cứ như thế này thì điên hay không điên cũng rất khó nói.

Diêu Tình cả kinh nói:
- Cốc Thần Thông thấy cô quan tâm đến Lục Tiệm như vậy thì biết hai người tất là một đôi tình nhân. Cốc Thần Thông một đời phải uống rượu đắng tình yêu nên rất không muốn trông thấy người ta phải chia lìa, ông ta thấy vậy thì thầm sinh lòng thương tiếc, thở dài nói:
- Cô nên biết là thất tình lục dục của thiếu niên này đều đang rất rối loạn, đã không còn do bản thân không chế nữa rồi. Cho dù không kiệt sức mà chết thì cũng khó tránh khỏi trở nên điên cuồng.

Trái tim Diêu Tình rối loạn, nhìn Lục Tiệm hết sức lo sợ không yên. Thì ra Lục Tiệm vì tránh để Cốc Thần Thông nhìn ra khí thế nên không ngừng biến hóa sáu loại bản tướng. Trong những bản tướng đó có nhiều bản tướng không phù hợp với tính cách của bản thân y, nếu không có công phu Thiền định rất cao thì không thể khống chế được. Thần thông của Lục Tiệm tuy đã thành nhưng định lực thì còn ít tu luyện, lúc đầu dựa vào thần thông kiếp lực còn có thể miễn cưỡng điều khiển, nhưng thuật “Thiên tử xem khí” của Cốc Thần Thông quả thật quá ghê gớm, không có bản tướng nào không sơ hở, không phép nào không phá được. Lục Tiệm vì muốn pháp tướng không bị phá nên đem các loại bản tướng dùng lẫn vào nhau, biến tướng cũng càng lúc càng nhanh rồi dần dần không khống chế được nữa. Thời gian càng lâu thì càng rơi vào mê loạn, tình cảm điên đảo, mừng giận đau thương đều không do bản thân khống chế nữa nên cho dù biểu hiện ra đủ loại thần thái trên thế gian nhưng lại không biết bản thân mình đang ở đâu.

Mọi người thấy tình hình đó thì có người kinh hãi ngạc nhiên, có người thương tiếc, lại càng có nhiều người thở phào một hơi rõ dài hết sức mừng rỡ, thầm nghĩ người này ít tuổi mà lợi hại, luyện thành thần thông, có điều một khi điên cuồng thì võ công có cao hơn cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.

Trầm mặc hồi lâu rồi Cốc Chẩn chợt nói:
- Cốc Thần Thông, ông có cách gì cứu y không?

Cốc Thần Thông nhìn hắn:
- Cứu được thì sao, không cứu được thì sao?

Cốc Chẩn nói:
- Nếu ông cứu được y thì cái mạng nhỏ này của ta ông cứ lấy.

Cốc Thần Thông hơi ngạc nhiên nhìn Cốc Chẩn, thấy hắn không có vẻ vui đùa nữa mà hết sức nghiêm túc. Trong chốc lát mắt Cốc Thần Thông lướt qua một chút lúng túng rồi từ từ nói:
- Có thật không.

Cốc Chẩn nói:
- Không sai.

Cốc Thần Thông nói:
- Không hối hận chứ?

Cốc Chẩn nói:
- Tuyệt không hối hận.

Cốc Thần Thông nặng nề nhìn hắn rồi gật đầu nói:
- Được…

Còn chưa dứt lời thì Doanh Vạn Thành chợt kêu lên:
- Không được.

Cốc Thần Thông nói:
- Doanh bá có cao kiến gì ư?

Doanh Vạn Thành nói:
- Võ công người này quá cao, nếu trở thành kẻ địch của Đông Đảo chúng ta thì trừ đảo vương còn ai khống chết được y? Bây giờ y đang kết bạn với Cốc Chẩn, nếu đảo vương cứu người này giết người kia thì khó đảm bảo trong tương lai hắn không trở thành một kẻ địch mạnh của Đông Đảo chúng ta.

Cốc Thần Thông ồ một tiếng rồi vuốt râu trầm ngâm. Cốc Chẩn thì cười nói:
- Doanh gia gia.

Doanh Vạn Thành hừ lạnh nói:
- Sao?

Cốc Chẩn cười nói:
- Ông nói không đúng rồi, nếu người đó phát điên thì đối với ông sẽ rất rất bất lợi đấy.

Doanh Vạn Thành nói:
- Bất lợi thế nào?

Cốc Chẩn cười quỷ bí:
- Sự giàu có của ông trong tương lại đều nằm trên người y, nếu y bị điên thì thật là hỏng bét rồi.

Doanh Vạn Thành chấn động thân mình, mắt sáng lóe lên, miệng mấp máy định nói lại thôi. Cốc Chẩn thì không để ý đến lão nữa mà cười nói với Cốc Thần Thông:
- Ông yên tâm, ông là cha, ta là con, cha trách phạt con trai là việc hoàn toàn đúng đắn. Vị đại ca đó của ta tuy thẳng thắn nhưng cũng biết điều này nên sẽ không trở thành kẻ địch của Đông Đảo đâu.

Cốc Thần Thông gật gật đầu, nhìn Lục Tiệm thở dài nói:
- Việc gì quá mức sẽ phản ngược lại, tình cảm của y bị buông lỏng quá nên ngược lại quên hết cả tình cảm, Trong thiên hạ người có thể đến gần y hầu như không có, muốn khống chế được y e rằng chỉ nói là dễ.

Cốc Chẩn cười nói:
- Có khó khăn hơn thì cũng chẳng thể làm “Cốc thần bất tử” bó tay.

Cốc Thần Thông im lặng không đáp, nhìn một lúc rồi chợt lắc người nhẹ nhàng lao tới, một chỉ như tên bắn đánh vào ngực Lục Tiệm.

Lục Tiệm tuy loạn thất tình lục dục nhưng chiêu thức vẫn hợp với tính tình hết sức tinh tế kỳ diệu, uy lực mạnh mẽ ghê gớm. Y vừa gặp lực từ bên ngoài đánh vào thì lập tức phản công, miệng ú ớ đánh vù ra một quyền chặn đứng chỉ lực của Cốc Thần Thông. Cốc Thần Thông hú lên một tiếng rồi nghiêng chưởng đánh ra, quyền chưởng gặp nhau tạo ra sóng khí dồn dập, người đứng cách mười trượng vẫn bị ngạt thở. Cốc Thần Thông hú dài không ngớt vang tới trời xanh, gió cũng ngừng thổi, mây cũng tản ra, người hóa thành trùng trùng ảo ảnh, bóng chưởng ngập trời như sóng nước lên xuống dọc ngang vây chặt lấy người Lục Tiệm.

Cốc Chẩn không khỏi biến sắc, buột miệng nói:
- Thiên Lãng Thiên Điệp thủ.

Cùng là một loại võ công nhưng Cốc Thần Thông sử ra lại đến chỗ tuyệt đối, thật như biển rộng mênh mông khiến người ta không tránh né vào đâu được. Còn Lục Tiệm thì trong lòng trống rỗng, toàn dựa vào bản năng để thân hình xoay chuyển như con quay, đông một quyền tây một cước, chẳng vào phương pháp nào nhưng kình lực hùng mạnh, thời cơ chính xác, nói chung vẫn có thể chặn đứng chiêu thức như biển khơi dậy sóng của Cốc Thần Thông.

Hai người lại đánh nhau thêm mấy chục chiêu kinh tâm động phách, thân pháp càng lúc càng nhanh rồi dần dần hình ảnh cuốn vào nhau không phân biệt được nữa. Đột nhiên Cốc Thần Thông lại hú một tiếng rồi bóng người tách ra, Lục Tiệm lảo đảo mấy bước. Cốc Thần Thông như bóng theo hình, như một cơn gió vỗ ba chưởng vào sau lưng Lục Tiệm. Diêu Tình kinh hãi kêu lên định chạy tới nhưng lại bị Cốc Chẩn giữ lại, lắc đầu nói:
- Xem xem rồi nói.

Cốc Thần Thông đánh xong ba chưởng thì nhẹ nhàng lùi lại. Lục Tiệm thì như say rượu, lắc lắc lư lư, vẻ mừng giận đau thương trên mặt cũng dần mất đi để lấy lại thần khí, y lảo đảo mấy bước rồi chợt ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

Cốc Thần Thông chắp tay sau lưng, lớn tiếng nói:
- Ta đã dùng “Nam Đẩu Phong Thần” khóa “Tam Viên đế mạch” của túc hạ, nhưng với năng lực của ngươi thì đó chỉ là một trò nhỏ nhặt, chốc lát là tự giải được. Thần thông của ngươi như Phật như thánh, điều khiển được tình cảm kỳ diệu vô cùng, nhưng vì chưa nghiên cứu kỹ nên ít dùng ra sẽ tốt hơn.

Thì ra Cốc Thần Thông quan sát rất chính xác, phát hiện ra thần thông của Lục Tiệm có quan hệ rất lớn với kiếp lực trong ẩn mạch, nếu khóa ẩn mạch của y thì có lẽ có thể ngăn y trở nên điên cuồng. Trên thế gian hiện giờ sau khi Vạn Quy Tàng, Ngư hòa thượng chết đi thì chỉ còn “Nam Đẩu Phong Thần” của Đông Đảo là có thể khóa Tam Viên đế mạch ngăn kiếp lực chuyển động. Cốc Thần Thông xem bệch bốc thuốc quả nhiên thành công. Chỉ là như vậy Cốc Thần Thông lại càng kinh ngạc, thầm nghĩ thiếu niên này nguồn gốc thế nào mà lại không chịu kìm chế của “bốn luật có không”, tùy ý chuyển hóa kiếp lực chân khí. Nếu là kiếp chủ và kiếp nô kết hợp sinh ra thì chân khí kiếp lực hỗ trợ nhưng cũng tiêu giảm lẫn nhau, uy lực đều giảm mạnh, tuyệt không thể tuần hoàn sinh ra, càng sinh càng mạnh như vậy, sáng tạo ra kỳ tích trước nay chưa từng có.

Vì vận may của Lục Tiệm quá đặc biệt nên cho dù Cốc Thần Thông có kiến thức siêu việt cũng không thể hiểu ra bí ẩn bên trong. Ông ta hơi trầm ngâm rồi đưa mắt nhìn Cốc Chẩn. Cốc Chẩn khẽ cười, cất bước đi về phía Cốc Thần Thông.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK