Thi Diệu Diệu thấy hai người cử chỉ thân mật, ý tứ dịu dàng chẳng còn lấy nửa phần dáng vẻ anh em thì bất giác đứng bật dậy hét lên:
- Các ngươi, các ngươi…
Còn chưa dứt lời thì mắt đã đỏ lên. Cốc Chẩn bất giác mềm lòng, buông Cốc Bình Nhi ra rồi thở dài nói:
- Diệu Diệu, cô đừng cho là thật…
Nói rồi định lau nước mắt cho cô, nhưng Thi Diệu Diệu oán hận chưa hết nên gạt tay hắn ra, quát:
- Đừng cho là anh làm chút việc tốt thì có thể xóa được lỗi lầm trước đây…
Cô nói đến đó thì lòng tủi thân chất chứa đầy trong lồng ngực chợt bùng ra, nước mắt như vỡ đê chảy ào xuống.
Cốc Chẩn nhìn Thi Diệu Diệu, lòng lúc buồn lúc giận, bất giác ngẩn ra. Lúc này chợt lại nghe tiếng khóc nức nở, quay đầu lại thấy Cốc Bình Nhi miệng méo xệch, mặt đầy nước mắt thì bất giác nhíu mày nói:
- Bình Nhi, cô lại khóc gì thế?
Cốc Bình Nhi nghẹn ngào nói:
- Em, em cũng không biết vì sao lại, lại muốn khóc…
Cốc Chẩn âm thầm cau mày, bỗng thấy Trầm Tú liếc mắt nhìn mình, mặt đầy vẻ vui mừng trên nỗi khổ của người khác thì lập tức xoay tay tát cho hắn một cái. Trầm Tú mắt hoa lên, tức giận nói:
- Họ Cốc kia…
Cốc Chẩn cười nói:
- Trầm huynh đừng ngạc nhiên, vừa rồi ta thấy trên mặt ngươi có một con nhặng vừa to vừa đen, rất khó coi nên không nhịn được nên đuổi nó hộ ngươi… ối chà, không được rồi, nó lại bay lên mặt ngươi…
Rồi giơ tay lên tát xuống. Trầm Tú má trái đau đớn nhưng biết đang ở trong tay đối thủ, không thể khoe tài nên lập tức cúi đầu tiu nghỉu, không nói gì nữa.
Cốc Chẩn trút giận lên người Trầm Tú xong thì lại đưa mắt nhìn Bạch Tương Dao, thấy bà ta vẫn ung dung cầm chén trà thong thả thưởng thức. Cốc Chẩn chòng chọc nhìn bà ta giây lát rồi chợt cười nói:
- Bạch Tương Dao, ta biết miệng bà không nói ra nhưng bên trong lại rất hài lòng. Nhưng bà nên nhớ lấy một câu này, lão tử nhất định có thể tẩy được oan khuất, về lại Đông Đảo đấy.
Nói đến câu cuối cùng thì mắt lóe lên hung dữ giống như có tia điện lướt qua.
Bạch Tương Dao cười thản nhiên, chậm rãi nói:
- Ta cũng chẳng hiểu ngươi nói gì cả? Bất kể ngươi có ơn oán gì trước đây thì hôm nay ngươi cũng đã cứu ta một mạng, Tương Dao xin cảm ơn.
Nói rồi uyển chuyển đứng lên thi lễ với Cốc Chẩn. Cốc Chẩn nhíu nhíu màu, quay đầu đi xì một tiếng.
Lúc này bỗng nghe tiếng gõ cửa. Hai cô gái Thi, Diệu kinh hãi vội lau nước mắt. Cốc Chẩn ấn tay trái vào yếu huyệt sau gáy của Trầm Tú rồi cười nói:
- Vào đi.
Cửa mở, thì ra là một đệ tử Thiên bộ tay cầm một cái ống trúc, không tiến vào mà cũng không lùi ra. Cốc Chẩn nói:
- Ngươi có việc gì?
Đệ tử đó nói:
- Bộ chủ gửi thư cho thiếu chủ.
Cốc Chẩn cười rồi nói:
- Ngươi đưa đây, để ta chuyển cho là được.
Tên đệ tử đó nhìn Trầm Tú, thấy hắn gật đầu thì lập tức lấy trong ống ra một mẩu giấy rồi vung tay, mảnh giấy bị chưởng phong đẩy đến trước mình Cốc Chẩn rồi treo lơ lửng trên không, hồi lâu không rơi xuống.
Người của Đông Đảo đều ớn lạnh, không ngờ một đệ tử nhỏ nhoi của Tây Thành lại có chưởng lực như vậy. Cốc Chẩn lại không để ý đến, đưa tay đón lấy mạnh giấy đọc lên:
- Kẻ phản bội của Địa bộ đã lấy được bảy bức tranh của tổ sư. Ninh Bất Không quay lại Trung Thổ, sự việc phi thường, mau dẫn đệ tử đến Thiên Trụ sơn hội họp với ta, không được chậm trễ.
Cốc Chẩn đọc xong thì thầm nghĩ: “Kẻ phản bội của Địa bộ chắc là Diêu đại mỹ nhân không nghi ngờ gì nữa rồi. Nói như vậy thì cô ta ở Thiên Trụ sơn ư? Cô ta ở Thiên Trụ sơn thì Lục Tiệm chắc cũng không xa đó. Ninh Bất Không là kiếp chủ của Lục Tiệm, cũng là nguyên nhân gây họa loạn của bảy bức tranh, lại thêm thằng cha Diệp Phạm đó nữa thì lại khó khăn, Lục Tiệm nguy rồi. Bằng hữu gặp nạn, Cốc Chẩn ta sao có thể ngồi nhìn được.” Hắn trầm ngâm giây lát rồi ngước mắt nhìn lên, thấy tên đệ tử Thiên bộ đó vẫn ở trong phòng, ánh mắt lấp lóe thì bất giác cười nói:
- Ngươi báo cho Trầm Chu Hư biết là Trầm huynh sẽ lập tức tới Thiên Trụ sơn.
Tên đệ tử kia ngẩn ra, nhìn ngó Trầm Tú rồi nghiến răng quay người định bỏ đi. Cốc Chẩn chợt cười nói:
- Chậm đã.
Rồi quay người lại, nói:
- Bạch Tương Dao, mượn cái vòng tay của bà dùng một chút.
Bạch Tương Dao cười rồi kéo tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng như ngọc, trên cổ tay có một cái vòng ngọc Dương Chi, trắng như sữa như tuyết, không có một điểm khác màu nào, chính là một vật quý. Bạch Tương Dao lấy ra rồi đưa cho Cốc Chẩn, Cốc Chẩn cười nói:
- Bà không đau lòng ư?
Bạch Tương Dao cười nói:
- Đưa cho con trai dùng thì có gì mà phải đau lòng?
Cốc Chẩn cười nhạt nói:
- Ai là con trai của ngươi chứ?
Rồi nói với tên đệ tử Thiên bộ kia:
- Đón lấy.
Sau đó ném cái vòng tay qua, tên đệ tử Thiên bộ kia đón lấy rất ngỡ ngàng. Cốc Chẩn cười nói:
- Đêm tiết Hàn Lộ lạnh lẽo, những vị huynh đệ trên nóc nhà này và các nhà xung quanh đợi đã lâu rồi, thật là khổ sở. Cầm cái vòng này đi mua vài vò rượu ngon uống cho ấm người.
Tên đệ tử Thiên bộ há miệng trợn mắt, mặt đỏ bừng lên. Thì ra lần này y đến đưa tin mà thật ra là thừa cơ cứu Trầm Tú về. Y ở trước cửa thu hút sự chú ý của đám người Cốc Chẩn, còn hơn mười cao thủ hai cấp vàng, bạc khác thì mai phục trên dưới, xung quanh, chỉ đợi người trong phòng buông lỏng thì lập tức một lượt xông vào phòng cướp lại Trầm Tú. Nhưng Cốc Chẩn nhìn có vẻ như không để ý mà thật ra phòng bị rất cẩn thận, không có sơ hở nào có thể lợi dụng, lúc này hắn nói toạc quỷ kế ra, lại còn tiện tay cho vòng quý. Tên đệ tử kia bất giác rối loạn trong lòng, nhìn bộ mặt cười của Cốc Chẩn thì bàn tay cầm cái vòng hơi phát run, cho đến khi Cốc Chẩn xua tay nói:
- Đi đi, đi đi.
Thì mới tỉnh lại, hậm hực bỏ đi.
Người đó vừa đi, Cốc Bình Nhi đã không nhịn được kêu lên:
- Ca ca, anh điên rồi ư? Anh không biết cái vòng đó à? Nếu đổi lấy bạc thì mua mười cái khách sạn như thế này vẫn còn thừa đấy.
Cốc Chẩn thản nhiên nói:
- Chẳng phải chỉ là một cục đá thôi sao? Có gì mà phải làm ầm lên chứ.
Cốc Bình Nhi bĩu môi dậm chân đầy vẻ hờn dỗi. Cái vòng đó là vật tổ truyền của Bạch Tương Dao, cô thích nó đã lâu, mấy lần đòi lấy nhưng Bạch Tương Dao vẫn không chịu đưa cho. Cốc Chẩn lại đòi lấy đưa cho người ta, khiến cô hết sức buồn bực, kêu lên:
- Mẹ, vừa rồi sao mẹ lại đưa cho anh ấy?
Bạch Tương Dao cười cười, nói:
- Chẩn nhi nói đúng lắm, cái vòng đó bất quá chỉ là một cục đã, có gì ghê gớm đâu. Mẹ không đưa cho nó thì nó lại cho mẹ là nhỏ nhen, chi bằng đưa luôn cho nó để đỡ bị nó chê cười.
Cốc Chẩn vỗ tay cười nói:
- Nén giận giỏi lắm.
Bạch Tương Dao cười hờ hững, tuyệt không nói gì.
Thi Diệu Diệu thì lại khẽ cau mày ngài như có gì suy nghĩ, rồi bỗng ngước mắt lên chằm chằm nhìn Cốc Chẩn, ngờ vực nói:
- Sao anh biết trên nóc nhà và xung quanh có người ẩn nấp? Chẳng lẽ anh quả thật đã gặp may, công lực tiến bộ lớn, tai thính hơn trước nhiều ư?
Phải biết cô tu luyện ám khí nên tai rất thính nhưng vừa rồi cũng chỉ nghe thấy có chút tiếng động nhỏ, đủ thấy bên kia đều là cao thủ hàng đầu, với năng lực của Cốc Chẩn thì khó mà nghe thấy được.
Cốc Chẩn cười nói:
- Ta không nghe thấy nhưng đoán ra được.
Thi Diệu Diệu cười nhạt nói:
- Dọa người đấy à?
Cốc Chẩn nói:
- Giương đông kích tây để thừa cơ cứu người chỉ là loại mánh khóe rất tầm thường, cần gì phải nghe tiếng động mới đoán ra được. Đều tại cô lúc bình thường không chịu học hỏi, chỉ biết làm bừa nên mới thường chịu thua thiệt.
Hắn thấy Thi Diệu Diệu mắt đẹp trợn tròn thì liền xua tay nói:
- Bỏ đi, cô nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải lên Thiên Trụ sơn đấy.
Thi Diệu Diệu phì một tiếng, nói:
- Ai lên Thiên Trụ sơn chứ? Tôi không đi đâu.
Cốc Chẩn cười nói:
- Như thế không được, các vị không đi không được.
Thi Diệu Diệu tức giận nói:
- Anh nói cái gì vậy?
Cốc Chẩn nói:
- Hôm nay tôi đã cứu cô, có phải không?
Thi Diệu Diệu ngẩn ra rồi hậm hực nói:
- Phải, rồi thì sao?
Cốc Chẩn nói:
- Ta cứu cô, tức là với cô có ơn. Cha cô Thi Hạo Nhiên đã từng nói chưa? Chịu ơn một giọt nước của người thì phải báo đáp bằng cả dòng suối, có đúng không?
Thi Diệu Diệu lờ mờ cảm thấy lại rơi vào cạm bẫy của Cốc Chẩn, trong lòng nóng nảy nhưng lại không có cách nào, đành hậm hực nói:
- Không ngờ anh lại là loại tiểu nhân làm ơn để đòi báo đáp.
Cốc Chẩn hi hi cười nói:
- Không sai, không sai, ta chính là tiểu nhân, làm ơn để đòi báo đáp. Chẳng lẽ vị đại quân tử như cô lại muốn quên ơn phụ nghĩa hay sao?
Thi Diệu Diệu giận dữ nói:
- Anh láo… láo… hừ, ai quên ơn phụ nghĩa chứ?
Cốc Chẩn lại không để cô kịp hối hận, đã cười nói:
- Vậy cô báo đáp tôi thế nào đây?
Thi Diệu Diệu nói:
- Tôi, tôi…
Rồi chợt nghiến răng, nói:
- Tôi trả cho anh bằng tính mạng là được chứ gì.
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Cô chết rồi thì Thiên Lân chẳng phải sẽ thất truyền sao?
Thi Diệu Diệu tức giận nói:
- Vậy anh nói làm thế nào?
Bỗng thấy Cốc Chẩn cười vẻ quỷ quyệt thì vội nói:
- Nếu anh muốn những việc không đứng đắn thì tôi thà chết cũng không chịu đâu.
Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:
- Muốn việc không tốt gì chứ? Ta còn ít tuổi, chẳng hiểu gì cả.
Còn chưa dứt lời thì Cốc Bình Nhi đã cười phá lên. Thi Diệu Diệu hổ thẹn tức giận không chịu được, giậm chân định chạy đi, nhưng lại nghe Cốc Chẩn nói:
- Cô mà chạy đi là quên ơn phụ nghĩa đấy.
Thi Diệu Diệu chợt dừng bước, tức giận nói:
- Anh muốn tôi báp đáp thế nào thì nói ra đi, lắm lời như thế làm gì?
- Nói đúng lắm. - Cốc Chẩn cười nói - Ta trước nay không tham lam, đã báo đáp thì việc đầu tiên chính là theo ta lên Thiên Trụ Sơn.
Thi Diệu Diệu không còn cách nào, đành nói:
- Còn có việc thứ hai nữa ư?
- Không sai. - Cốc Chẩn cười nói - Thứ hai là không được coi ta là tội phạm phản nghịch chết tiệt gì đó, động tí lại nghiến răng nữa.
Thi Diệu Diệu hừ một tiếng nhưng lại thở phào trong lòng: “Như vậy cũng tốt, ta có thể mượn lời này để không tự tay bắt hắn. Còn người khác thế nào thì ta cũng chẳng quản được nhiều như thế…”
Cốc Chẩn thấy Thi Diệu Diệu ngơ ngẩn xuất thần, vẻ mặt lúc mừng lúc lo thì lập tức đoán ra điều cô đang suy nghĩ, bất giác thầm vui mừng: “Cô bé ngốc này còn chút lương tâm.” Sau đó lại nói:
- Còn việc thứ ba…
- Cái gì? - Thi Diệu Diệu kêu lên - Đồ xấu xa, anh còn chưa đủ ư?
Cốc Chẩn cười nói:
- Còn điều thứ ba thì ta chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ ra rồi sẽ nói lại với cô.
Thi Diệu Diệu hết sức tức giận, hé miệng định mắng nhưng lại bị đôi mắt của hắn nhìn chằm chặp, giống như những bí ẩn trong lòng đều bị lộ hết cả ra thì lập tức như đụng phải đá, xì một tiếng rồi hấp tấp quay người đi vào phòng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK