Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lục Tiệm thấy hắn chấp nhận thì hết sức mừng rỡ, liền đứng dậy cáo từ. Đinh Hoài Sở ân cần giữ lại nhưng đều bị Lục Tiệm từ chối, hắn đành gọi xe ngựa đến đưa Lục Tiệm ra khỏi thành. Lúc chia tay, Đinh Hoài Sở không nhịn được liền hỏi:
- Lục gia, xin được hỏi một câu, Cốc gia vẫn khỏe chứ?

Mặt Lục Tiệm tối lại, thở dài nói:
- Hắn đã chết rồi.

Thân mình Đinh Hoài Sở chấn động mạnh, mặt bỗng trắng bệch. Lục Tiệm khẽ cười khổ rồi vòng tay chào tạm biệt. Y đi được một lúc thì bỏ “Minh Nguyệt Phong Lưu chi tướng”, lấy lại dáng vẻ vốn có của mình. Lục Tiệm đang muốn tháo nhẫn ra cất đi thì bỗng có một giọng nói vang vọng:
- Tiểu tử chậm đã, đưa cái nhẫn đó cho ta xem nào.

Lục Tiệm quay người lại nhìn, chỉ thấy xa xa có một hán tử khổng lồ đi đến, người cao cả trượng như một ngôi tháp sắt, bắp thịt cuồn cuộn lộ ra dưới vạt áo bằng vải xanh, râu đầy mặt cứng như cương châm dựng đứng lên khi ông ta trợn mắt, khóe miệng ngậm một cái tẩu thuốc bằng đồng thau to bằng cánh tay người, đầu tẩu thuốc ánh hồng lấp lóe, khói trắng như mây từ lỗ mũi khổng lồ kia ngoằn nghoèo phun ra.

Người to lớn như vậy Lục Tiệm chưa từng được thấy, càng thú vị hơn là trên đôi vai rộng rãi của người kia có một ông già nhỏ bé ngồi trên vai trái, ông ta gầy bé quắt queo, râu tóc lưa thưa, ngậm một cái tẩu thuốc bằng bạc trắng thở ra cũng chẳng khác gì sương mù. Lục Tiệm thấy ông già đó rất quen mặt thì trong lòng chấn động rồi đột ngột biến sắc kêu lên:
- Sa Thiên Hoàn…

Ông lão nhỏ bé đó ngước mắt lên, hai mắt sáng lấp lóe, vang giọng nói:
- Ngươi gọi ai?

Người ông ta tuy gầy nhỏ nhưng giọng nói lại rất vang dội. Lục Tiệm vốn cho rằng người vừa gọi lúc nãy là hán tử to lớn kia, nhưng bây giờ mới biết là lão này thì nhất thời hơi kinh ngạc. Y định thần nhìn kỹ mới phát hiện ra ông già đó hình dáng giống như Sa Thiên Hoàn nhưng thân thể lại gầy nhỏ hơn nhiều, mặt mày cũng có vẻ chính trực lẫm liệt hơn. Lục Tiệm tự biết đã nhận nhầm người nên vội nói:
- Xin lỗi, tiểu tử mắt kém, nhận nhầm người rồi.

Hán tử khổng lồ kia ha ha cười lớn, lập tức giống như có sấm sét nổ giữa không trung. Giọng nói của ông già nhỏ bé kia đã khiến Lục Tiệm cả kinh nhưng tiếng cười của hán tử khổng lồ này càng khiến y giật thót mình. Hán tử đó nhìn Lục Tiệm, bập bập mấy hơi thuốc rồi cười hề hề nói:
- Thằng bé con lễ phép lắm, được, được lắm. Con khỉ già, ngươi nói có đúng không?

Ông lão nhỏ bé trợn mắt:
- Con gấu ngu nhà ngươi nếu cũng biết lễ phép thì Khổng phu tử cũng phải mừng rỡ mà sống lại mất.

Hán tử khổng lồ cười nói:
- Khổng phu tử chẳng phải cha ta, có sống lại thì ta cũng chẳng nuôi lão. Nhưng con khỉ già ngươi thì phải cẩn thận, nghe câu nói của thằng bé con này thì con cừu non khốn kiếp kia còn chưa chết đâu.

Ông già nhỏ bé ồ lên một tiếng rồi lộ vẻ buồn rầu, cúi đầu xuống nghĩ ngợi một chút, bỗng như nhận ra điều gì liền mặt đỏ bừng bừng, tức giận nói:
- Con gấu ngu kia, ngươi chửi ai là con cừu non khốn kiếp thế?

Hán tử khổng lồ hi hi cười nói:
- Ta lại quên mất, ta chửi hắn thì cũng là chửi ngươi, chửi ngươi cũng là chửi hắn. Thế này đi, ta sẽ chửi lại ngươi một câu cừu non khốn kiếp, coi như là chửi hắn, được chứ.

Ông lão nhỏ bé vô cùng tức giận, liền giơ tẩu thuốc lên ra tay nhanh như gió gõ mạnh mấy cái lên đầu hán tử khổng lồ. Lục Tiệm thấy ông ta ra tay lợi hại thì bất giác thất thanh kêu lên, ai ngờ hán tử khổng lồ bị ăn đòn mà cũng không thèm chớp mắt, cứ cười hề hề bập bập tẩu thuốc thở ra vù vù. Lão nghe Lục Tiệm kêu lên kinh hãi thì lập tức vui mừng nói:
- Tuyệt lắm, tuyệt lắm, thằng bé con đã lễ phép mà lòng dạ cũng tốt, khà khà, con khỉ già, so với người ta thì ngươi thua xa lắm.

- Cái gì? – Ông lão nhỏ bé tức giận nói – Con gấu ngu, ngươi nói lão phu không bằng thằng tiểu tử miệng còn hơi sữa này ư?

Rồi ông ta lại giơ tay lên gõ tẩu thuốc vào đầu hán tử khổng lồ. Hán tử đó vẫn không hề động đậy, chỉ vui vẻ hút thuốc phun khói. Lục Tiệm nhìn đến ngẩn cả ra, chỉ cảm thấy ông già nhỏ bé kia ra tay vừa nhanh vừa mạnh, bình sinh ít thấy mà hán tử to lớn liên tục bị đòn đau vẫn cười hì hì như không lại còn kỳ quái hơn.

Ông già nhỏ bé đã hơi bớt giận, liền hừ lạnh một tiếng rồi tung người nhẹ nhàng từ trên vai hán tử khổng lồ nhảy xuống, trừng mắt nhìn Lục Tiệm đưa tay ra nói:
- Đưa đây.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Đưa cái gì cơ?

Ông già nhỏ bé trợn mắt nói:
- Lão tử muốn xem cái nhẫn của ngươi, ngoan ngoãn đưa ra thì bớt khỏi ăn đòn.

Lục Tiệm thấy khí thế ông ta hung dữ thì trong lòng hơi tức giận, liền nói:
- Lão tiên sinh tha lỗi cho, cái nhẫn này là kỷ vật lưu lại của bằng hữu tốt của tôi, không thể tùy tiện đưa cho người khác được.

Ông già nhỏ bé đó sầm mặt, nói:
- Vậy là ngươi không đưa phải không?

Lục Tiệm nói:
- Không sai.

Ông già nhỏ bé phùng râu lên, chợt hán tử khổng lồ nói:
- Con khỉ già, người ta là một đứa bé con mặt non lòng mềm, ngươi dọa nó làm gì chứ?

Ông ta nói rồi dốc hết thuốc trong tẩu ra, dắt tẩu vào eo lưng cười hi hi nói:
- Thằng bé con, cái nhẫn của ngươi có thể khiến thương gia buôn muối lớn là Đinh Hoài Sở khiếp sợ đến chóng mặt, chắc là có chút lai lịch chứ.

Lục Tiệm thầm nghi ngờ, hai người này đột nhiên xuất hiện, nói chưa bao nhiêu đã đòi nhẫn, chẳng lẽ lại là kẻ muốn lừa đảo cướp đoạt. Y lập tức sinh lòng cảnh giác, chậm rãi nói:
- Đúng là có lai lịch nhưng không liên quan đến hai vị.

- Chỉ làm trò. – Ông già nhỏ bé cười nhạt – Tưởng ta không biết lai lịch cái nhẫn rắm chó ấy sao? Chiếc nhẫn phỉ thúy, ba đường chỉ máu, tiền của thần tài, hiệu lệnh thiên hạ. Nếu không phải là chiếc nhẫn thần tài thì Đinh Hoài Sở là kẻ giàu có khắp vùng Hoài Dương, làm sao lại ngoan ngoãn nghe ngươi ra lệnh được?

Lục Tiệm không có ý giấu diếm, liền nói:
- Lão tiên sinh nói không sai, cái nhẫn này chính là nhẫn thần tài. Nếu hai vị muốn cướp đoạt thì không dùng lời giải quyết được, tiểu tử đành phải chống trả thôi.

Hán tử khổng lồ ha ha cười lớn như sấm nổ bên tai, còn ông già nhỏ bé thì lại cười nhạt:
- Thằng trẻ con vớ vẩn nhà ngươi coi món đồ chơi đó như vật báu nhưng lão nhân gia ta đây lại chẳng thích thú gì. Ta chỉ hỏi ngươi, cái nhẫn đó là ai đưa cho ngươi?

Lục Tiệm nói:
- Chẳng phải đã nói từ trước ư, là bằng hữu tốt của tôi.

- Bằng hữu tốt? – Ông già nhỏ bé nhíu mày trầm ngâm – Bằng hữu của ngươi bộ dạng thế nào? Có phải khoảng bốn, năm mươi tuổi, cao cao gầy gầy, phía trên lông mày bên trái có một nốt ruổi nhỏ màu đỏ không?

Lục Tiệm càng thêm kỳ quái, lắc đầu nói:
- Vị bằng hữu đó của tôi cũng khoảng bằng tuổi tôi, chưa đến hai mươi tuổi đâu.

Hán tử và ông già đưa mắt nhìn nhau, ông già nhỏ bé nhíu mày nói:
- Lạ thật.

Hán tử cũng nói:
- Lạ thật.

Ông già nhỏ bé nói:
- Chẳng lẽ thằng bé này nói lăng nhăng để lừa người.

Hán tử to lớn lắc đầu nói:
- Không giống, thằng bé con này có vẻ thành thật, giống như lão gấu ngu ta đây.

Ông già xì một tiếng, mắt không chớp ngắm nghía Lục Tiệm hồi lâu rồi chợt lộ vẻ tự đau buồn cho chính mình:
- Chẳng lẽ bao nhiêu đó đều sống vô ích ư?

Hán tử khổng lồ a a cười lớn, vỗ vỗ lên đầu ông ta như vỗ về trẻ nhỏ:
- Chắc là cái sào trúc đó chết thật rồi, đều là ngươi đa nghi mà thôi.

- Nhảm nhí. – Ông già gạt bàn tay khổng lồ ra, trừng mắt – Thằng cha đó từ nhỏ đã mưu mẹo quỷ quyệt, hắn đã giết ta, ta không tin hắn lại chết dễ như vậy.

Hán tử cười nói:
- Cây sào trúc mưu mẹo quỷ quyệt là không sai, nhưng ngươi cũng là con khỉ già thành tinh, kẻ tám lạng người nửa cân, đều chẳng phải người tốt, chỉ có lão gấu ngu ta đây là lòng dạ ngay thẳng, trung thực đáng tin cậy thôi.

- Ngươi mà trung thực đáng tin cậy à? – Ông già nhìn y cười nhạt – Sao lúc ăn cơm uống rượu chẳng thấy ngươi thành thạt tí nào. Ăn lắm uống nhiều, cả quần áo cũng tốn vải gấp đôi, hừ, không phải là ngân lượng của ngươi thì ngươi không biết xót ruột ư? Không được, còn lằng nhằng với ngươi nữa thì lão tử sớm phá sản mất. Giải tán, nhất định phải giải tán thôi…

Hán tử cười khành khạch nói:
- Con khỉ già, cần gì phải tuyệt tình như vậy chứ? Có mấy lượng bạc thối tha thì có gì mà ghê gớm. Tương lai ta giàu có rồi nhất định sẽ trả lại cho ngươi…

Ông già cười nhạt nói:
- Giàu có, là kiếp này hay kiếp sau vậy?

Hán tử cười nói:
- Kiếp này là tốt nhất, mà kiếp sau cũng chẳng sao.

Ông già nói:
- Chẳng sao? Ta thấy ngươi là kẻ vô lại.

Hán tử khổng lồ ngoác miệng cười, rút tẩu thuốc ra đưa tay sờ, y bỗng thấy ống thuốc đã cạn thì thừa lúc ông già không đề phòng liền cướp lấy túi thuốc bên lưng ông ta, dốc hết lá thuốc vào cái tẩu thuốc khổng lồ rồi châm lửa bập bập đầy vẻ hứng thú. Ông già cực kỳ tức giận, chửi bới tay đấm chân đá. Hán tử cam chịu đánh đập, miệng rên hừ hừ có vẻ đau đớn lắm nhưng đôi mắt to như chuông đồng lại sáng lấp lóe, thỉnh thoảng lướt qua vẻ xảo quyệt.

Hai người một thì thích đánh, một thì thích chịu đòn, một người mắng chửi om xòm, một người cúi đầu hút thuốc. Lục Tiệm cảm thấy những người quái dị mà mình đã từng gặp chẳng ai bằng được hai người này, y nhất thời dở khóc dở cười, thấy hai người chỉ lo náo loạn không để ý đến mình nữa thì đành quay người bỏ đi.

Lục Tiệm theo bức bản đồ đi thêm một ngày thì địa hình càng lúc càng ghập ghềnh, lúc đầu thì đầy gò đồi, không lâu sau đã đi sâu vào trong núi, đường nhỏ quanh co như ruột dê. Hai bên đường vách đá chọc trời, cây cỏ không mọc được, cái thì như đầu người khổng lồ mắt lõm mũi nhô, cái thì như ông già câu cá khom người cúi xuống, thỉnh thoảng lại có một tảng đá kỳ lạ mọc ra trên vách đá hình dạng như chim ưng giang cánh, lúc thì có một tảng đá dài vắt ngang lơ lửng trên không như rồng bay. Thế núi càng cao thì đường càng dốc, đá núi hai bên đường hình dạng cũng càng kỳ lạ, khiến cho ánh sáng mặt trời bị xé thành từng dải một, con đường chỗ sáng chỗ tối, chớp mắt xung quanh tối đen chẳng thấy được ngón tay.

Lại đi thêm một lúc, Lục Tiệm cảm thấy đường đi từ dốc lên chuyển sang hướng xuống, giống như sau khi lên đến đỉnh thì chuyển sang xuống núi. Xung quanh lặng lẽ không tiếng động, ngâu nhiên có truyền đến tiếng vang nho nhỏ như rắn bò trùng nhảy, cho dù Lục Tiệm rất dũng cảm nhưng cũng cảm thấy lông tóc dựng đứng, nghe được cả tiếng tim đập.

Đi thêm một hồi nữa thì con đường trước mặt sáng lên, Lục Tiệm rảo bước tiến tới thì ánh sáng mặt trời chợt tràn vào khiến cảnh vật trở nên rộng rãi sáng tỏ. Hai phiến vách đá xanh sáng bóng như ngọc phỉ thúy ép lấy một con suối nhỏ, nước suối đứng yên như không chảy, soi bóng vách núi như soi gương được.

Nơi này bốn phía toàn là vách núi, gió bắc không tràn vào được nên không khí ấm áp, hoa cỏ mọc khắp nơi khiến cho hai bên bờ suối như được trải tấm thảm màu sặc sỡ tươi đẹp lạ lùng. Theo bờ suối đi lên thỉnh thoảng lại thấy hươu nai dạo chơi, cò trắng rỉa cánh, chim chóc líu lo, linh dương gặm cỏ. Bất kể là chim chóc hay thú vật đều rất thản nhiên, thấy người cũng không hề sợ hãi. Đi thêm chốc lát đã thấy từ xa một dải rừng đào, hoa đào đã tàn, đầu cành chi chít những quả đào nhỏ bé màu xanh. Rừng sâu không biết đâu mà kể, đi được nửa giờ thì phía trước có tiếng nước vang lên, Lục Tiệm định thần nhìn tới thì thấy một dòng thác như rồng trắng lội ngược, đổ dài trăm thước, một cây cầu gỗ vỏ gỗ xác xơ gác trên dòng thác đó. Đặt chân lên cầu thấy phía dưới như hổ gần sấm động, khiến người ta kinh động cả hồn phách.

Bên kia cầu là một sườn đá hẹp treo trên lưng chừng núi, chỉ vừa một người đi qua. Phía dưới vực thẳm đen ngòm sâu không thấy đáy. Lục Tiệm đi được mấy trăm bước đến cuối đường thì cảnh vật trước mắt chợt sáng lên, chỉ thấy thế núi chuyển ngoặt, sơn cốc hiện ra, mấy khoảnh ruộng nước vây lấy một căn nhà đá, ống trúc được nối với nhau tạo thành ống dẫn nước từ sườn núi mang nước suối tới vây lây đồng ruộng. Bên trái căn nhà đá trồng cây tùng, bên phải trồng cây bách, sau nhà có mấy mẫu đất trồng trà xanh mướt khoan khoái lòng người.

Lục Tiệm không ngờ trong núi sâu lại có nhà ở như vậy, lúc đầu thì kinh hãi, sau đó lại hết sức hâm mộ. Nhiều ngày nay y đã nhìn thấy cảnh đói khát chém giết, âm mưu, bất hạnh chốn hồng trần, bằng hữu tốt chết thảm, người mình yêu thay lòng đã khiến y trong lòng nguội lạnh, sinh ra ý muốn ở ẩn. Chốn đẹp đẽ ẩn cư này đúng là y có nằm mơ cũng khó tìm được.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK