Lục Tiệm thoát chết một lần nhưng thân thể trống rỗng, lúc này nóng nảy muốn đứng dậy nhưng không ngờ ẩn mạch bị khóa thì thần thông mất đi gần hết, hai chân nhũn ra sao cũng không đứng dậy được. Y thấy Cốc Chẩn đi đến trước mặt Cốc Thần Thông thì chợt quay người toét miệng cười với mình, dáng vẻ chẳng khác gì ngày đầu gặp gỡ, vẫn như một đứa trẻ con. Lúc này chỉ nghe một tiếng kêu chói tai rồi một bóng màu xanh chạy ra, đến gần chặn trước mặt Cốc Chẩn, chính là Cốc Bình Nhi. Mặt cô đầy nước mắt, thê thảm nói:
- Cha, đừng…
Mày rậm của Cốc Thần Thông nhướng lên, tay áo trái phất ra. Cốc Bình Nhi không tự chủ được bị trôi ngang cả trượng rồi ngã ra đất, trợn mắt nhìn Cốc Thần Thông giơ cao chưởng phải đập xuống rắc một cái vào đỉnh đầu Cốc Chẩn. Trong nháy mắt thân thể Cốc Chẩn không đứng vững được nữa, chỉ rung lên một cái rồi ngã lăn ra.
Cốc Bình Nhi gần như không dám tin vào mắt mình nữa, cô bịt chặt hai mắt phát ra tiếng kêu đứt gan xé ruột rồi tung người tới ôm lấy Cốc Chẩn kêu lên:
- Ca ca, ca ca…
Cô vừa khóc vừa sờ miệng mũi Cốc Chẩn nhưng chẳng thấy hít thở gì, sờ đến Mạch Môn cũng không thấy đập. Trong chốc lát miệng Cốc Bình Nhi trở nên run rẩy, mắt toát ra vẻ đau khổ vô cùng.
Cốc Thần Thông thở dài nói:
- Bình Nhi…
Rồi đưa tay ra định vuốt tóc cô, nhưng Cốc Bình Nhi nhảy tránh mấy bước, trừng trừng nhìn ông ta nói:
- Cha, cha thật sự giết anh ấy?
Cốc Thần Thông lặng lẽ gật đầu. Cốc Bình Nhi ban đầu còn nuôi ảo tưởng, tuy nghe cha và anh nói đến chuyện sống chết nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn không thể nghĩ rằng Cốc Thần Thông lại thật sự giết Cốc Chẩn. Lúc này trong lòng lạnh ngắt, cô lảo đảo mấy bước buông Cốc Chẩn xuống, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt trắng nhợt của hắn rồi lại quay đầu nhìn Bạch Tương Dao, nhưng thấy bà ta ra vẻ lạnh nhạt mà hai mắt lại rõ ràng phát ra sự vui mừng.
Cốc Bình Nhi trong lòng đau đớn, nước mắt như mưa từng giọt rơi trên mặt Cốc Chẩn, cô đưa bàn tay run run vuốt ve mặt hắn, má hắn, đầu tóc hắn, miệng hắn, chỉ cảm thấy thân thể Cốc Chẩn đang dần dần lạnh buốt. Trong nháy mắt trên mặt Cốc Bình Nhi hiện ra vẻ điên cuồng, xoay tay nắm chặt thanh đoản kiếm “Phân Triều” trong tay áo rồi cúi xuống ghé vào tai Cốc Chẩn, nhẹ giọng nói:
- Ca ca, đều là tại em hại anh. Anh đừng đi vội nhé, em sẽ đi cùng với anh…
Rồi xoay đâm đoản kiếm vào ngực.
Cốc Thần Thông thấy vẻ mặt cô khác lạ thì đã có đề phòng, huống gì khoảng cách chỉ một thước nên nếu ông ta đã không cho phép thì trong thiên hạ đừng ai mong tự tử. Đoản kiếm của Cốc Bình Nhi vừa chuyển động thì ông ta đã sớm đưa tay ra nắm chặt cổ tay cô, Cốc Bình Nhi cả người mềm nhũn không thể tự sát liền thất thanh kêu lên:
- Cha bỏ con ra, con muốn đi theo anh ấy, con muốn đi theo anh ấy…
Cô kêu được mấy tiếng thì trong đầu bỗng vang ầm một tiếng, mắt hoa lên rồi không thở được nữa, ngất xỉu đi.
Cốc Thần Thông ngẩn ra chưa biết xử lý thế nào thì Bạch Tương Dao đã tiến tới ôm Cốc Bình Nhi lên, cười khổ nói:
- Đứa trẻ này không hiểu việc, đảo vương đừng trách.
Cốc Thần Thông nhìn bà ta rồi đột nhiên ôm Cốc Chẩn lên, ánh mắt lướt qua người của Đông Đảo, chỉ thấy mọi người hoặc là vô cùng kinh hãi, hoặc là im lặng buồn rầu, hoặc là mừng vui cổ vũ, các loại thần thái chẳng ai giống ai. Ánh mắt Cốc Thần Thông lướt qua rồi dừng lại ở Thi Diệu Diệu, thấy mặt cô trắng bệch như người chết, tay trái chống vào cái cây bên cạnh, năm ngón tay bấu chặt vào thân cây, móng tay nứt vỡ làm vô số sợi máu tươi chảy xuống thân cây.
Cốc Thần Thông lộ vẻ cười khổ rồi chợt há miệng hú dài, trong tiếng hú chứa đầy sự phẫn nộ uất ức, sau đó đột ngột quay người, chân không chạm đất nhẹ nhàng bỏ đi. Người của Đông Đảo sững sờ rồi cũng thi nhau chuyển động đi theo. Trong chốc lát đã đi sạch, chỉ còn Thi Diệu Diệu ánh mắt trỗng rỗng nhìn về phía xa xăm, thân thể giống như cây cột gỗ chẳng hề động đậy.
Địch Hy thấy vậy thì tiến lại đỡ lấy người cô, thở dài nói:
- Diệu Diệu, đau buồn sẽ hại người, phải tự giữ lấy mình.
Thân mình Thi Diệu Diệu run lên, lông mày chuyển động, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cơ thể mềm nhũng chẳng tìm được chút sức lực nào. Địch Hy lộ vẻ thương xót, thở dài rồi đỡ cô chầm chầm bỏ đi.
Đỉnh Thiên Trụ im phăng phắc, gió rít xa xa nghe tiếng văng vẳng. Đột nhiên Lục Tiệm hú dài một tiếng rồi tung mình nhảy lên. Kiếp lực của y mạnh mẽ tinh tế nên vận chuyển nhiều lần đã phá hết các cấm chế mà Cốc Thần Thông lập nên. Diêu Tình hết sức kinh hãi mừng rỡ, vừa định tiến đến thì bỗng thấy Lục Tiệm cúi người xuống, hai tay ra sức đánh vào đầu, miệng phát ra tiếng khóc trầm trầm.
Diêu Tình biết trong lòng y cực kỳ đau khổ nên cũng buồn bã, nhẹ nhàng vuốt tóc y định khuyên nhủ nhưng lại không biết phải nói thế nào. Ba người Tiên Bích vốn đứng hơi xa bảo vệ cho Lục Tiệm, lúc này thấy vậy thì Tả Phi Khanh nhíu mày nói:
- Còn muốn đòi họa tượng tổ sư nữa không?
Ngu Chiếu hừ lạnh một tiếng, lắc đầu nói:
- Bây giờ còn lo họa tượng rắm chó gì nữa.
Y nói rồi thở dài một tiếng, nhìn mây trôi trên trời, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng nặng nề, lẩm nhẩm nói:
- Con bà nó chứ, trên đời lại mất đi một kẻ biết uống rượu rồi.
Y nói rồi chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh, liền phất tay áo rảo bước bỏ đi. Tiên Bích vốn định an ủi Lục Tiệm mấy câu nhưng thấy có Diêu Tình ở bên, không muốn gặp cô nên đành thở dài rồi theo Ngu Chiếu im lặng rời đi.
Tả Phi Khanh nhìn theo bóng dáng hai người, đột nhiên cảm thấy cô đơn vô cùng, trong lòng trống rỗng, quay đầu lại thì Ninh Bất Không sớm đã biến mất, đám người Trầm Chu Hư cũng đã đi xa. Y nhớ lại trần chiến này lúc đầu thì phóng khoáng hùng hồn, nhưng sau đó lại việc tan người chết, cuối cùng thì vắng lặng thế lương thế này. Tả Phi Khanh nghĩ đến đó chợt cảm thấy đau lòng, khẽ thở dài rồi theo hướng Ngu, Tiên hai người nhẹ nhàng bỏ đi, bóng dáng trắng toát như một vệt sương trắng cô độc ảm đạm.
Lục Tiệm hết sức khó chịu, thấp tiếng khóc ròng, hai tay đâm sâu vào lòng đất. Diêu Tình lúc đầu còn có mấy phần thương xót, nhưng thấy y cứ khóc lóc mãi thì bất giác sinh ra nóng nảy, giậm chân nói:
- Người lớn thế này rồi mà khóc lóc cái gì, không sợ người ta cười cho ư?
Lục Tiệm bị cô mắng thì ngoài đau khổ còn sinh ra thẹn thùng, vội vã lau nước mắt ngửng đầu lên. Tính Giác chợt bước tới, chắp tay thở dài nói:
- Lục đạo hữu, sống chết luân hồi vốn là đạo lý lớn, nếu không chết đi thì chẳng được sinh ra. Đạo hữu đã là truyền nhân Kim Cương môn thì phải khám phá được việc sống chết, bớt đau buồn đi.
Lục Tiệm nghẹn giọng nói:
- Đại sư nói rất có lý, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn rất khó chịu nổi.
Tính Giác bất giác thầm nghĩ: “Người này thần thông tuy mạnh nhưng cuối cùng vẫn lưu luyến tình cảm con người, không phải là người cùng đường với bọn ta. Không ngờ Đại Kim Cương thần lực truyền trong không môn chúng ta ba trăm năm cuối cùng lại trở về trần tục. Ôi, thiện tai, thiện tai, không thì thế nào, tục thì thế nào chứ? Phật tính bao la, nếu chia trong ngoài không tục thì chẳng phải là cố chấp về hình thức ư.”
Ông ta cũng hết sức thông minh, lòng ác vừa mất đi thì trí tuệ liền sinh ra, ngày sau cũng thành một vị cao tăng. Lúc này Tính Giác nghĩ vậy bất giác mỉm cười rồi chắp tay nói:
- Pháp thân của Hồn hòa thượng đại sư sẽ do bần tăng đem về an táng, còn đạo hữu định làm thế nào?
Lục Tiệm vội nói:
- Đại sư xin chờ một chút.
Nói rồi đi tới hướng về xác của Hồn hòa thượng vái xuống ba cái, sau đó mới đứng dậy ra tay nhanh như điện vỗ vào sau lưng bốn tăng nhân chữ Tính mỗi người một chưởng. Bốn tăng nhân cảm thấy luồng khí ấm vô tận thấp vào cơ thể, gân mạch thông suốt, thân thể nhẹ bỗng. Chỉ nghe òa mấy tiếng, Tính Giác, Tính Hải đều phun ra hai ngụm máu đen, lồng ngực khoan khoái. Bốn tăng nhân không ngờ Kim Cương phật lực lại ghê gớm như vậy nên hết sức kinh hãi mừng rỡ, thi nhau chắp tay cảm tạ. Tính Giác nói:
- Bốn người bọn bần tăng đức hạnh thiếu thốn, không đủ để thống lĩnh tổ đình tôn quý. Lần này quay về sẽ lập tức từ chức, cùng ba vị sư huynh đệ đi vào núi sâu nghiên cứu Phật pháp. Chỉ sợ từ giờ về sau khó có cơ hội gặp lại, đạo hữu tương lai rộng mở, xin hãy tự bảo trọng.
Rồi ông ta lại liếc Diêu Tình, nói:
- Nữ thí chủ, không ít đệ tử chùa chúng tôi bị thương do thần thông của thí chủ, xin thí chủ từ bi giải cứu.
Diêu Tình không đáp nhưng chợt thấy Lục Tiệm nhìn sang có vẻ cầu xin thì đành phải hừ lạnh, nói:
- Rễ quỷ khô một tiền, tỳ sương nửa lạng, phụ tử sáu tiền, xà thuế ba tiền, dùng nước sắc lên có thể cứu được mười người.
Tính Trí nghe mà kinh hãi, buột miệng nói:
- Rễ quỷ khô, tỳ sương là chết kịch độc, phụ tử là chất rất độc, số lượng nhiều như vậy chẳng phải đánh độc chết người ta ư?
Diêu Tình cười nhạt nói:
- Hòa thượng ngu xuẩn, ngay cả lấy độc trị độc mà cũng không biết.
Tính Trí đỏ mặt lên, còn định tranh luận. Tính Giác ngăn ông ta lại, nói:
- Bỏ đi, cho dù sư đệ có lòng nghi ngờ nhưng chẳng lẽ cả Lục đạo hữu cũng không tin sao?
Lục Tiệm vội nói:
- Không sai, tôi đảm bảo cho A Tình, nếu có gì không ổn đại sư cứ hỏi tội tôi.
Diêu Tình nghe vậy rất tức giận, hung dữ huých Lục Tiệm một cái rồi thầm nghĩ: “Tiểu tử thối quá tốt bụng này, việc gì cũng muốn khoác lên người.” Cô nghĩ vậy liền lạnh nhạt nói:
- Quên mất một câu, trong toa thuốc đó không có xà thuế cũng được.
Các tăng nhân đều ngạc nhiên. Tính Trí nghĩ một chút rồi chợt vô cùng tức giận: “Con mụ độc ác thật. Xà thuế có tính lâu dài, ba loại thuốc độc đầu tiên cho dù có thể lấy độc trị độc nhưng thêm xà thuế vào thì sẽ kéo dài thời gian chữa trị ra, khiến cho đệ tử của bọn ta chịu thêm đau khổ. Ông ta nhìn Diêu Tình, vẻ giận dữ lộ ra ngoài mặt nhưng lại ngại Lục Tiệm nên không dám nói ra trước mặt mọi người, đành phải nghiến răng cùng các tăng nhân ôm thi thể Hồn hòa thượng lên rồi đi về phía chùa Tam Tổ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK