Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tiệm nhìn Sửu nô nhân, thở dài nói:
- Nói như vậy, cô ta thật đáng thương.

Cốc Chẩn nói:
- Không hẳn như vậy, gửi thân ở địa phương đó, xinh đẹp chính là tai họa, xấu xí có khi lại là phúc, ít nhất sẽ không có tên hỗn đản nào có ý định hại cô ta.

Lục Tiệm nói:
- Vô luận thế nào, nữ nhân không nên ở lại địa phương đó. Hơn nữa nếu cô ta không đánh vỡ cốc thì ta đã không thoát khỏi được ảo giác, nhìn rõ chiêu thức của Minh Di.

Cốc Chẩn nói:
- Ngươi nói ảo giác, có phải là gian phòng đột nhiên lớn lên, Minh Di đột nhiên nhỏ đi, như một hạt gạo rơi vào biển lớn, không thể tìm thấy phải không ?

Lục Tiệm gật đầu nói:
- Đúng vậy.

Cốc Chẩn nói:
- Môn chủng tâm đại pháp đó là bí truyền của Đông Đảo, gọi là “nhất túc”, một khi xuất chiêu có thể khiến đối thủ sinh ảo giác, không gian biến lớn, dừng xuất chiêu thì lại biến nhỏ, nhỏ như cây kim trong biển rộng vậy, không thể thấy rõ được. Đợi khi ngươi hiểu ra thì roi đuôi cá mập của hắn đã cắm vào cổ rồi. Nhưng môn tâm pháp này tối kị trong lúc tiến hành bị phân tâm, vì vậy Sửu nô nhân làm vỡ chén đích thực đã phá vỡ tâm pháp của hắn.

Nói xong quay sang nhìn Sửu nô nhân, nhíu mày nói:
- Tại sao cô lại ở ngoài cửa ?

Sửu nô nhân sợ hãi nói:
- Tôi, tôi tình cờ đi ngang qua.

Cốc Chẩn nói:
- Đã muộn như vậy, sao cô chưa ngủ ? Chén trà đó cô đem đưa cho ai ?

Sửu nô nhân cuống quít nói:
- Cho, cho một vị cô nương …


Lục Tiệm thấy Cốc Chẩn khí thế bức người, Sửu nô nhân rơi vào quẫn bách, bất nhẫn nói:
- Cốc Chẩn, vô luận có hảo ý hay không thì cô ta cũng đã cứu tính mệnh chúng ta.

Cốc Chẩn nhìn y một cái, cười nói:
- Ngươi định mua tự do cho cô ta sao ?


Lục Tiệm nói:
- Nếu mua tự do được cho cô ta thì thật là quá tốt.

Cốc Chẩn cười nói:
- Mua tự do rồi, ngươi định an trí cô ta thế nào ? Lấy cô ta làm vợ ?

Lục Tiệm sắc diện trầm xuống, vội vàng nói:
- Ta nói vậy thôi, ta cũng không có tiền để mua tự do cho cô ta, sao có thể nói tiếng nào với Hà xảo cô (Hà mụ mụ)(người dịch – câu này tớ không hiểu rõ nghĩa, dịch có thể không chính xác).

Lục Tiệm thở dài một tiếng, nhìn Sửu nô nhân nói:
- Cô có nhà không ?

Sửu nô nhân lắc đầu, Cốc Chẩn cau mày, nói:
- Cô ta yếu nhược, không thể về nhà, lại không thể cùng chúng ta chạy trốn, vậy thì về lại Tụy Vân lâu là tốt nhất.

Lục Tiệm nghe rất hữu lí, không ngờ Sửu nô nhân liên tục lắc đầu, khổ sở kêu lên:
- Tôi không về đâu.

Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:
- Tại sao ?

Sửu nô nhân nói:
- Tôi, tôi đã đánh vỡ chén trà …

Cốc Chẩn cười khổ nói:
- Đâu có gì đáng kể, chỉ là một chiếc chén trà thôi mà.

Lục Tiệm nhớ lại trước đây lúc Sửu nô nhân đánh vỡ chén trà, Hà mụ mụ đã tỏ ra rất hung dữ, buột miệng nói:
- Cô ta đã đi khỏi, tất nhiên không muốn trở lại Tụy Vân lâu, nếu cô không có chỗ nào tốt để đi, ta sẽ đưa cô ta đi theo.

Nghe thấy vậy, trong con mắt độc nhất của Sửu nô nhân ánh lên cảm kích. Cốc Chẩn nhìn y một cái, lông mày nhíu lại, trầm ngâm cười nói:
- Tốt, đưa cô ta đi theo.

Lục Tiệm đỡ Sửu nô nhân, cùng Cốc Chẩn đi được hai mươi bước, bỗng Sửu nô nhân kêu lên thất thanh, người lảo đảo. Lục Tiệm vội nói:
- Sao vậy ?

Sửu nô nhân nói:
- Tôi bị chuột rút.

Lục Tiệm nói với Cốc Chẩn:
- Chờ một chút.

Cốc Chẩn lộ thần sắc không nhẫn nại, huýt lên một tiếng rồi dừng chân. Lục Tiệm đỡ Sửu nô nhân ngồi xuống lề đường, đưa tay kiểm tra chân của cô ta, thấy da chân mềm mại như lụa, bất giác thầm nghĩ: “cô gái này tuy xấu nhưng không phải cả người đều xấu, ít nhất cũng có vài chỗ đẹp”. Nghĩ đến đó, liền xem xét thương thế, chợt thấy có tiếng động vang lên, chưa kịp nói gì đã thấy Cốc Chẩn hạ giọng nói:
- Đừng lên tiếng.

Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong không trung phía trên con phố tung bay bốn chiếc đèn, mỗi chiếc đều ghi ba chữ lớn “Tụy Vân lâu”.

Lục Tiệm biết những chiếc đèn này vốn treo ở hậu viên Tụy Vân lâu, hiện giờ không hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây, chỉ biết im lặng nhìn bốn chiếc đèn không ai điều khiển, đang đung đưa trong gió.

Lục Tiệm trong tâm chợt chấn động, hai chân phát run, mắt thấy ánh đèn sắp chiếu vào mình, Cốc Chẩn đột nhiên kéo y lùi lại, ba người chạy vào mép đường, nấp sau một đống tạp vật.

Bốn ngọn đèn đó bay đông bay tây trên không trung, mấy lần lượn trên đầu ba người, cuối cùng không tìm thấy gì liền phiêu diêu bay đi xa dần.

Cốc Chẩn thở ra một hơi, nói:
- Nguy hiểm quá.

Lục Tiệm hạ giọng hỏi:
- Đó là yêu quỷ gì vậy ?

Cốc Chẩn nói:
- Đó là thần thông của Phong bộ “Chiếu hồn đăng”, vừa rồi chắc là “Phong quân hầu” Tả Phi Khanh ngự đăng tuần thị. Nếu bị ánh đèn chiếu vào, sẽ không tự chủ được để lộ thân phận. Ta nghe nói đèn đó chiếu vào ai thì người đó trở nên hồ đồ tự báo tính danh, vừa rồi nếu Tả Phi Khanh nghe được tên ta thì ta chết chắc.

Lục Tiệm thở dài nói:
- Võ công của Đông Đảo Tây Thành thật là kì quái.

Cốc Chẩn cười nói:
- Đánh nhau suốt hai trăm năm, trừ “Chu lưu lục hư công” không phá được, kì dư những võ công khác, võ công nào không kì quái đều đã bị phá rồi, võ công còn lại chưa bị phá nhất định phải kì quái. Bất quá ta cảm thấy việc này có điều kì dị, Tả Phi Khanh không biết ta có mặt ở đây, không hiểu hắn đang vội vàng tìm ai.

Nói xong tỏ ra trầm ngâm, đột nhiên nói:
- Lục Tiệm, thân thủ ngươi mẫn tiệp hơn ta, hãy thử đuổi theo theo dõi “Chiếu hồn đăng” xem sao.

Lục Tiệm gật đầu nói:
- Được, ngươi trông chừng Sửu nô nhân, ta quay lại thử xem.

Nói xong chuyển người biến vào bóng đêm.

Đợi Lục Tiệm đi đã xa, Cốc Chẩn đột nhiên quay lại nhìn Sửu nô nhân cười lạnh nói:
- Giả dạng giỏi lắm Sửu bát quái (kẻ xấu xí).

Sửu nô nhân con mắt độc nhất xuất hiện vẻ hoang mang, Cốc Chẩn cười lạnh nói:
- Vẫn giả dạng sao ? Nếu ngươi chịu đóng kịch, đích thị sẽ vang danh lưỡng kinh (Đông Kinh + Nam Kinh) không thua kém Hồng giác nhân, diễn cái gì sẽ giống hệt cái đó.

Sửu nô nhân ấp úng nói:
- Tôi, tôi không hiểu (ngài) nói gì ?

Cốc Chẩn cười nói:
- Đừng đùa với ta, Lục Tiệm là người thiện lương thành thực, bày chút trò thì có thể lừa được hắn, còn lão tử thì hoàn toàn bất đồng, trong mắt không có lấy nửa hạt sạn. Ngươi không đến sớm, không đến muộn, lại nhắm đúng lúc chúng ta ngộ hiểm thì đi qua phòng, ta đã nghi ngờ, sau đó đúng lúc Minh Di xuất thủ lại đập vỡ chén, phá thần thông “nhất túc” của hắn, sao có thể tấu xảo như thế được.

Sửu nô nhân sợ hãi nói:
- Tôi nghe y nói muốn giết hai vị, sợ hãi đánh rơi vỡ chén.

Cốc Chẩn nói:
- Tốt, việc đó đã trong quá khứ. Nhưng ngươi biết ta và Lục Tiệm tiền đồ hung hiểm, tại Tụy Vân lâu lại rất yên ổn, vì sao vẫn muốn cùng bọn ta chịu hiểm nguy ?

Sửu nô nhân nói:
- Các vị là người tốt. Tôi, tôi không muốn trở lại địa phương bẩn thỉu đó.

Cốc Chẩn cười phá lên, nói:
- Có điều vừa rồi ta và Lục Tiệm chưa phát hiện “Chiếu hồn đăng”, nếu mặc nhiên tiến lên tất bị soi trúng. Đúng lúc đó ngươi lại bị chuột rút, khiến chúng ta ngừng lại. Lục Tiệm chữa thương cho ngươi, tuy y không nói ra nhưng nhìn thần tình y, ta biết ngươi không phải bị chuột rút bình thường. Chính là vì ngươi biết Tả Phi Khanh dùng “Chiếu hồn đăng”, thủy chung vẫn đề phòng, vì vậy phát hiện ánh đèn trước hai người bọn ta, liền dùng kế để bọn ta dừng lại.

Nói đến đây, mục quang dừng lại, nghiêm giọng nói:
- Kẻ mà Tả Phi Khanh tìm chính là ngươi, hắn trước hết vây chặt Tụy Vân lâu khiến ngươi không có đường thoát ra, ngươi cùng với hai người bọn ta chạy thoát, hiện giờ hắn đã phát giác, đang truy đuổi, đúng vậy chứ.

Sửu nô nhân như rơi vào mê võng, lắc đầu nói:
- Tôi không hiểu ngài nói gì.

Cốc Chẩn cười nói:
- Ngươi không thừa nhận ? Ta không tin, ta sẽ lật mặt nạ của ngươi.

Nói xong đột nhiên quay mạnh người, trảo chụp vào mặt Sửu nô nhân, bất ngờ Sửu nô nhân thân mình co lại, động tác nhanh như thỏ, thoát khỏi một trảo đó.

Cốc Chẩn cười lạnh nói:
- Hảo bà nương, lộ đuôi hồ ly rồi nhé.

Tay lại vung trảo, chính lúc định xuất chiêu tiếp, đột nhiên nghe thanh âm Lục Tiệm từ xa truyền lại:
- Cốc Chẩn, ngươi làm gì vậy ?

Cốc Chẩn dừng tay giữa chừng, cười vang nói:
- Chúng ta đang chơi đuổi bắt, đúng vậy không Sửu nô nhân ?

Sửu nô nhân co người lại, con mắt duy nhất sáng lên, nhẹ nhàng gật đầu. Lục Tiệm thấy rất khó hiểu, hỏi:
- Vào lúc này mà hai người còn có tâm tình để chơi đùa ư ?

Rồi lại nói:
- Phía trước có một Chiếu hồn đăng, chúng ta không nên đi về phía đó. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK