Hai người nhìn nhau rồi đồng thời chạy đi, mỗi người tìm một cây tùng cổ thụ để ra tay. Diệp Phạm tay trái dùng “Thao Thiên công”, tay phải dùng “Hãm Không lực” trái đẩy phải kéo, cây tùng lớn bằng người ôm đó không chịu được hai luồng lực lớn kéo đẩy liền kêu lên răng rắc rồi gãy làm đôi.
Mọi người thấy vậy đều kinh hãi. Diệp Phạm lại quát lớn một tiếng, nâng thân cây lên dùng “Sinh Diệt đạo”, hai tay xoắn lại, vỏ cây tùng cổ thụ cứng như giáp sắt bị chưởng lực của hắn cuốn tới đâu thì bong ra tới đó, những cành cây nhỏ rơi xuống như mưa. Trong chớp mắt cả cây tùng cổ trăm năm đã biến thành một khối gỗ tròn sáng bóng như tuyết.
- Này!
Diệp Phạm lại hét một tiếng, dập mạnh khối gỗ tròn xuống đất, “Qua Toàn kình” được triển khai khiến cho cây cột gỗ đó giống như một mũi dùi khổng lồ cắm thẳng xuống đất làm đất đá tung bay, chớp mắt đã ngập xuống đất hơn sáu thước, phía trên mặt đất chỉ còn lộ phần gỗ dài gần trượng thẳng đứng sáng loáng.
Chặt gỗ, làm cọc, cắm xuống đất, trước sau chỉ bằng thời gian uống một chén trà. Nhanh chóng mạnh mẽ như vậy quả thật khiến mọi người khiếp sợ.
Một tiếng trầm trầm vang lên như sấm, bóng trắng loang loáng trên không rồi một cây cột gỗ tùng như sấm sét từ trên trời giáng xuống, rầm một tiếng đã cắm xuống cách đó mấy trượng ngập sâu năm thước.
Diệp Phạm hơi biến sắc mặt, đưa mắt nhìn sang thì thấy Ngu Chiếu vỗ tay cười lớn, cây cột gỗ đó là do y ném lên không rơi xuống. Bỗng lại thấy y xoay người múa chưởng, tay phải bắn ra một luồng ánh sáng trắng như rồng như rắn cuốn lên một cây tùng cổ trăm năm, chỗ ánh sáng đi qua thân cây tùng chớp mắt đã cháy đen. Chưởng trái của Ngu Chiếu chợt đánh ra trúng vào thân cây đến rắc một tiếng trầm đục, cây tùng đã gãy gục rồi cành lá, vỏ cây như bị lửa đốt, giây lát đã khô rũ xuống, bị Ngu Chiếu xoay chưởng vuốt một cái thì rơi xuống lả tả, làm lộ ra một đoạn thân cây trắng bóc.
Thì ra “Lôi Âm Điện Long” cũng chia thành hai loại âm và dương, âm thì tĩnh, còn dương thì động. Dương long chính là đạo ánh sáng như rồng vừa rồi, đi đến như chớp, hủy hoại mọi thứ không khác gì vật thật, khí thế hùng mạnh. Âm long thì lại kín đáo vô hình, ẩn vào trong cơ thể người, trong vòng mười bước có thể cảm ứng từ xa với Dương long, chi phối hướng đi của Dương long không để cho sai lạc. Có điều “Âm long” ẩn vào trong cơ thể người không thể rời khỏi chủ nhân, nhưng uy lực lại rất lớn, khí vận lên tay thì có thể đốt gỗ phá đá còn hơn cả đao búa, ngoài ra còn có thể dùng theo ý muốn, chỉ đốt vỏ cây cành lá chứ không làm ảnh hưởng tới thân cây.
Tước khối gỗ tròn xong, Ngu Chiếu nhấc thân gỗ lên quay mấy vòng rồi quát “Đi”. Khối gỗ mấy trăm cân đó bị ném lên cao mười trượng, đảo một vòng tròn trên không rồi đâm thẳng xuống đất, cách cây cột gỗ đầu tiên khoảng một trượng, đối diện với nhau.
Mọi người thầm thì khen ngợi. Ngu Chiếu tuy không có loại thần thông để cắm gỗ xuống đất như “Qua Toàn kình” nhưng có Âm long hỗ trợ cơ thể nên lực mạnh vô cùng, có thể ném thân cây tùng lên rất cao rồi mượn trọng lượng của bản thân nó để cắm thẳng xuống đất.
Hai người đều biểu lộ năng lực khác thường, cột gỗ liên tục được cắm xuống, không bao lâu lôi đài hai bên đã gần thành hình, cọc gỗ dày đặc vuông vắn, chỉ cần lót phản gỗ lên trên là xong.
Hai người lấy chuyện sống chết ra để đánh cuộc nên đều đẩy nội lực lên mức cao nhất, sau khi cắm xong cọc gỗ thì vẫn ngang bằng với nhau, liền cùng vận chưởng như rìu chặt cây xẻ gỗ, biến thân cây thành phản gỗ rồi đóng từng khối từng khối gỗ lên mặt cọc.
Diệp Phạm thấy Ngu Chiếu vận chuyển thần thông nhẹ nhàng, trước sau không hề thua kém thì trong lòng không khỏi nóng nảy, hắn đột ngột nhổ một cây cột gỗ lên hết sức ném tới, ầm một tiếng cái lôi đài do Ngu Chiếu xây dựng đã bị sập đi một góc.
Ngu Chiếu vừa kinh hãi vừa tức giận liền hét lên:
- Con rùa chó chết dở trò à?
Rồi cũng nhổ một cây cột gỗ ném ra. Diệp Phạm đã có chuẩn bị liền giơ tay đón lấy cây cột gỗ đó, ha ha cười nói:
- Cám ơn, cám ơn.
Hắn vừa nhổ một cây cột gỗ lên nên lôi đài bị thiếu mất một cây, Ngu Chiếu ném tới thì vừa đủ bổ sung lại số lượng trước đó.
Hắn còn đang đắc ý thì không ngờ Ngu Chiếu ra tay rất nhanh, cây gỗ thứ nhất vừa ném ra thì mỗi tay lại nhổ thêm một cây gỗ tròn nữa ném vù vù tới, so với cây đầu tiên còn nhanh hơn nhiều. Ngoài ra một cây ném về phía đông, một cây ném về phía tây, Diệp Phạm không thể phân thân ra được, mới chặn được một cây phía đông thì đã nghe tiếng rầm rầm rồi đống cột gỗ phía tây đã sập mất một góc lớn. Diệp Phạm hết sức tức giận, cây gỗ trong tay liền ném ra như sấm sét, vừa khéo đập trúng cây gỗ thứ tư mà Ngu Chiếu ném ra. Hai cây gỗ tròn va vào nhau trên không trung tiếng động như sấm rồi cùng gãy thành bốn đoạn.
Hai người tính nóng như lửa, một khi đã nổi giận thì ném luôn ý định ban đầu đi đâu mất, còn nghĩ gì đến lôi đài với không lôi đài nữa. Cả hai thi nhau nhổ cọc gỗ ném về phía đối phương, trên không trung nhất thời gỗ bay loạn xạ có phần hùng tráng, tiếng động ầm ầm ngoài mấy dặm vẫn còn nghe thấy.
Tả Phi Khanh đứng nhìn giây lát rồi đưa mắt nhìn Địch Hy, thản nhiên nói:
- Xem kịch không bằng diễn kịch, hai người chúng ta đứng xem không thế này chẳng có hứng thú gì.
Địch Hy cười nói:
- Xin Quân Hầu ra đề, Địch mỗ nhất định sẽ theo.
Tả Phi Khanh nói:
- Cửu Biến long vương cũng là người văn nhã, phải đối mặt với loại đánh nhau trâu bò kia chắc cũng khinh thường.
Địch Hy liếc nhìn chiến trường rồi bật cười nói:
- Nói như vậy thì Quân Hầu đã có ý sẵn rồi.
Tả Phi Khanh khẽ hé mắt ngửa mặt nhìn ngọn núi trong mây, nói:
- Một cột chống trời, vạn núi cúi đầu. Núi Thiên Trụ rộng lớn có đỉnh Thiên Trụ này là cao nhất, sao chúng ta không lấy nó làm mục tiêu, người nào lên trước là thắng, được không?
Địch Hy cười nói:
- Cung kính không bằng tuân lệnh.
Hai người miệng thì đối đáp hòa nhã nhưng thân hình sớm đã bốc lên, hai luồng ánh sáng vàng, trắng như gió cuốn mây bay lao vụt về phía đỉnh Thiên Trụ. Tả Phi Khanh còn chưa đến dưới chân núi thì bỗng tóc trắng xõa ra đón gió bốc lên rồi hai tay áo phất về phía sau, thân pháp chuyển sang nhanh chóng lướt thẳng về phía đỉnh núi.
Y nhẹ nhàng phấp phới bay lên được mấy trượng thì ánh sáng vàng chợt lóe lên trong mắt rồi như điện bắn tới. Tả Phi Khanh lắc người tránh qua rồi phóng ra một đàn bướm giấy. Ánh sáng vàng đó sớm đã rụt lại phất lùi bướm giấy rồi tai nghe Địch Hy cười dài vang dội, một cái bóng vàng đã từ bên cạnh lướt vụt lên.
Tả Phi Khanh định thần nhìn kỹ thấy tay áo dài của Địch Hy múa lên vun vút, cuốn lấy thân cây mỏm đá trên vách núi, cứ cuốn một cái là bay lên được cả trượng. Hai tay áo cứ thay nhau như vậy liền giống như thằn lằn leo tường, phi vọt lên trên, chỉ trong chớp mắt đã bỏ Tả Phi Khanh lại sau mấy trượng.
Loại bản lĩnh leo núi này chính là “Ỷ Thiên biến” trong chín biến hóa của Long Độn, cho dù là vách đá chọc trời nào Địch Hy cũng có thể dùng đôi tay áo dài đó để leo trèo như bay. Tả Phi Khanh thấy vậy thì lòng hiếu thắng bùng lên, phát ra một tiếng hú trong trẻo rồi vận phong kình lên, tóc trắng trên đầu thẳng ra như bút giống như một đám mây bay, thân thể còn thẳng hơn cả ngọn núi, chân đạp vách đá như đi trên mặt đất, đồng thời cũng điều khiển bướm giấy như một đám mây tung hoành cuốn quít quanh người Địch Hy. Địch Hy chia tay áo ra đối địch nhưng tốc độ leo trèo vẫn không giảm sút.
Càng leo cao thì thế núi càng hiểm ác, đá cứng lô nhô cây cỏ không sống được. Dựa vào vách đá xám như sắt, hai đại cao thủ như hai viên đạn bắn thẳng tới đỉnh núi, vô cùng cheo leo như lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm. Những người phía dưới ngửa mặt nhìn theo đều không khỏi run lên.
Lúc đầu Địch Hy nhờ vào lực của hai tay áo mà leo như tên bắn, nhưng thế núi càng cao thì gió càng mạnh, quét cho thân hình của Địch Hy lắc lư, tốc độ cũng chậm lại. Còn thần thông của Phong bộ thì gió càng mạnh uy lực sẽ càng lớn, vừa có gió thì Tả Phi Khanh đã mượn thế gió để vượt lên Địch Hy.
Địch Hy thấy vậy thì quát vội một tiếng rồi ống tay áo dài co lại đâm tới phía trước như mũi thương. Tả Phi Khanh tránh được hết và không ngừng phóng ra bướm giấy ép xuống khiến cho Địch Hy không thể toàn lực leo lên. Hai người một thì lao lên, môt thì chậm lại, như vậy Địch Hy dần bị bỏ lại đằng sau, Tả Phi Khanh thì lại nhân một trận gió lốc mà thân hình như con quay vù vù bay lên trên tới gần đỉnh núi.
Bỗng sau lưng có tiếng gió mạnh nổi lên, Tả Phi Khanh không kịp quay đầu lại mà quét chưởng về phía sau, bốp một tiếng đã quét trung một hòn đá to bằng nắm tay. Xương tay của Tả Phi Khanh muốn gãy, nửa người cứng như gỗ, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Địch Hy chụp lấy một hòn đá nhọn trên vách đá, thân hình uốn éo, lưng cong như cánh cung, ống tay áo kéo căng ra như dây cung, gộp lại liền giống như một cây cung mạnh đã kéo căng. Ống tay áo dài chợt phóng ra, viên đá nhọn đó như mũi tên vù một cái bắn tới.
Tả Phi Khanh đã nếm mùi đau khổ nên không dám chủ quan liền vội vã tránh đi, viên đá nhọn lướt qua đem theo một luồng gió mạnh tạt vào mặt đau nhói. Địch Hy được thể thì không ngừng cong người lại như cây cung bắn ra tên đá, nhanh mạnh vô cùng rất khó chống đỡ. Chiêu này chính là “Khuyết Nguyệt biến” trong chín biến hóa, dựa vào ý “cung cong như mặt trăng”. Tả Phi Khanh đối phó vất vả, phải gọi bướm giấy về bảo vệ quanh người. Địch Hy giảm được áp lực liền nhanh chóng lao lên, dần dần đuổi kịp.
Hai người vừa đấu vừa chạy tới gần đỉnh núi, nhất thời mây trôi cuốn quýt, mù trắng mịt mờ, mở mắt vẫn không nhìn rõ cảnh vật, chỉ nghe xung quanh gió mạnh gào rú như thiên quân vạn mã cùng hò hét, trong đó còn lờ mờ nghe được tiếng đối thủ phá không khí lao lên. Bọn họ nhất thời cũng không lo cản đối phương được nữa mà tự vận đủ thần thông ra sức lao lên trên.
Mây càng dày, gió càng mạnh, hai người chợt thấy trong đám khí mờ phía trước ẩn hiện có bóng người thấp thoáng. Trong chớ mắt cả hai người đều tưởng là đối thủ của mình ở trước mặt, lúc này đã đến gần đỉnh núi nên thắng bại sống chết đã ở ngay trước mắt, vì vậy đều không suy nghĩ nhiều, “Thái Bạch kiếm tụ và “Phong điệp chi thuật” đồng thời đánh ra về phía người kia.
Chợt nghe “í” một tiếng, người phía trước đột nhiên bị đánh lén nên ngạc nhiên mà lên tiếng. Tả, Địch hai người nghe giọng nói đó rất thuần hậu chứ không phải đối thủ của mình thì trong lòng cùng có một ý nghĩ: “Trên đỉnh núi còn có người khác ư?” Lại nghe người kia ồ một tiếng như chưa hề bị thương, hai người bất giác kinh hãi: “Đây là nhân vật nào vậy?” Chớp mắt gió mạnh xua tới, cảnh vật xung quanh chợt trở nên sáng tỏ, cây cối đá núi nhìn được rõ ràng. Tả Phi Khanh thấy đỉnh núi ở phía trước thì tung mình nhảy lên, liếc mắt qua thì thấy Địch Hy cũng gần như cùng lúc chạm tới, liền bất giác thầm nghĩ: “Đấu một hồi lâu lại chỉ hòa…” Ánh mắt y chuyển đi, chợt thấy trên một tảng đá lớn trên đỉnh núi có một hán tử áo bào rộng đứng yên, tuổi hơn bốn mươi, lông mày dựng như kiếm, dáng vẻ tài hoa kiệt xuất nhưng mặt lại có vẻ hết sức thờ ơ.
Tả Phi Khanh tâm thần chấn động vội lùi về phía sau, bướm giấy vù một tiếng rồi từ hai tay áo tràn ra, như hai đám mây lớn hợp lại chụp tới người kia.
Hán tử đó mày kiếm giương lên, phất tay áo rộng làm nổi lên một cơn gió lốc nhỏ như cái sừng dê, làm bụi cát bay lên lờ mờ. Đàn bướm giấy va phải luồng gió đó thì vốn đang bay tới rất mạnh lại bị luồng gió lốc làm rối loạn, chớp mắt đã dừng lại, theo luồng gió bướm giấy chỉ quay vòng vòng trên không mà không thể tiến thêm nửa phân.
Người áo bào rộng thò tay ra từ trong ống tay áo. Dáng vẻ ông ta cương nghị nhưng bàn tay lại thon dài trắng trẻo giống như tạc bằng ngọc, ngón trỏ bỗng đưa ra búng nhẹ vào con bướm giấy gần nhất. Con bướm giấy khẽ rung lên rồi bộp một tiếng đã hóa thành bụi phấn. Liền sau đó giống như bệnh dịch tràn ra, từ một con bướm giấy khởi đầu rồi bướm giấy xung quanh cũng lần lượt nát vụn. Chỉ trong nháy mắt mấy trăm con bướm giấy đã hóa thành vô số vụn trắng bị gió núi cuốn đi hết sạch.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK