Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiên Bích biết sống chết của Lục Tiệm chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của Ninh Ngưng nên trong lòng rất thấp thỏm, nhưng cô biết lúc này nói cũng vô dụng nên đành thở dài một tiếng rồi quay người dùng túi da đem theo lấy đầy nước sạch đển uống trong lúc vận công, sau đó vận thần thông “Khôn Nguyên” biến đất thành tường đóng chặt cửa động lại. Khi sắp đóng chặt thì ba người còn lại nhìn qua khe hở như thấy Ngu Chiếu và Tả Phi Khanh ngối đối diện, bàn tay áp vào nhau. Cùng lúc cửa động đóng lại thì trong động cũng phát ra tiếng động ầm ầm vù vù quái lạ.

Lục Tiệm kinh hãi nói:
- Phép “Phong Lôi chuyển sinh” đó là thần thông gì vậy?

Cốc Chẩn nghĩ ngợi rồi nói:
- Trong “Kinh Dịch” có câu: “Cứng mềm ma sát, bát quái giao hòa, dùng sấm sét mà gõ, dùng mưa gió mà gọt”, nói về việc gió sấm đi cùng với nhau thì đủ cả cứng mềm, có thể đủ âm dương tạo hóa sinh thành vạn vật. “Chu Lưu Điện kình” cứng rắn ngay thẳng, “Chu Lưu Phong kình” mềm mại phóng khoáng, nhìn thì tương khắc mà thật ra là tương sinh với nhau. Phép đó gọi là “Phong Lưu chuyển sinh”, dựa vào tên gọi thì chính là phối hợp chân khí của hai bộ Phong, Lôi để đủ thay đổi sống chết, tạo thành kỳ công.

Ba người vừa nói vừa đi, xa xa thấy khe núi xa xa rừng xanh nước biếc, đình đài phóng khoáng, đến gần xem thì là do đạo sỹ mở ra một quán trà để đón khách hành hương.

Ba người lấy ba chén trè xanh thưởng thức nói chuyện, kể lại tình hình. Trong lúc nói chuyện bỗng nghe tiếng lộc cộc giống như tiếng gậy trúc điểm xuống mặt đất. Lục Tiệm đưa mắt nhìn qua lập tức biến sắc mạt, chỉ thấy Ninh Bất Không mũ cao áo dài chống gậy đi tới, vào trong quán ngồi xuống lấy một chén trà rồi trầm ngâm cầm uống.

Lục Tiệm lại nhìn Ninh Ngưng thì thấy cô ngẩn ra nhìn Ninh Bất Không, vẻ mặt ngỡ ngàng. Cốc Chẩn và Ninh Bất Không tuy chưa từng gặp mặt nhưng trông vẻ mặt Lục Tiệm và hình dáng của Ninh Bất Không thì cũng đoán ra, lập tức chấm nước trà viết lên mặt bàn ba chữ “Ninh Bất Không”.

Lục Tiệm vừa định trả lời thì bỗng thấy Cốc Chẩn xua tay. Lục Tiệm tỉnh ngộ, cũng dùng nước trà viết một chữ “Đúng”. Cốc Chẩn lại viết: “Ba mươi sáu kế chạy là hay nhất”. Lục Tiệm chưa kịp đáp, Ninh Ngưng đã viết: “Tôi nói với ông ấy mấy câu”. Rồi cô đứng lên, còn chưa kịp lên tiếng thì Ninh Bất Không chợt thở dài nói:
- Ngưng nhi, ta tìm con thật khổ sở.

Ninh Ngưng cả kinh, Cốc Chẩn trong lòng cũng hết sức nghi hoặc, nhìn Lục Tiệm rồi viết: “Lão mù thật ư?”

Lục Tiệm cũng đầy mặt ngỡ ngàng, viết: “Không sai”. Cốc Chẩn nhíu mày rồi viết: “Lão tặc đến đây có chuẩn bị, rất rất không hay”.

Bỗng nghe Ninh Bất Không chầm chậm nói:
- Ngưng nhi, sao con không nói gì?

Ninh Ngưng chỉ cảm thấy tim đập gấp, má ngọc đỏ bừng, ấp úng nói:
- Ông, ông tìm tôi làm gì?

Ninh Bất Không nhướng mày lên, lộ ra những nếp nhăn đau khổ như dùng đao khắc, xua tay nói:
- Con ta, con qua đây…

Ngu Chiếu sững người. Lục Tiệm nắm tay áo cô khẽ lắc đầu. Ninh Ngưng hơi mím môi rồi chợt vùng ra khỏi Lục Tiệm, đi đến bên Ninh Bất Không.

Ninh Bất Không đưa bàn tay ra, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt như ngọc của Ninh Ngưng rồi nhất thời trên mặt Ninh Bất Không lộ ra vẻ thẫn thờ, lẩm nhẩm nói:
- Giống thật, giống thật…

Vừa nói lông mày vừa rung lên, lông ngực nhấp nhô gấp gáp rồi chợt cách một tiếng, cây gậy trúc trong tay đã gãy làm đôi.

Ninh Ngưng cả kinh, nói:
- Ông, ông…

Ninh Bất Không lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- Không sao, ta chợt nhớ tới mẹ con, hình dáng con quả thật rất giống bà ấy…

Ninh Ngưng tâm thần run rẩy, nghĩ tới cảnh chết thảm của mẹ mình thì trong lòng hết sức đau khổ, bất giác buột miệng kêu lên:
- Cha…

Ninh Bất Không nghe vậy thì chấn động, mặt lộ ra thần tình kỳ quái, trầm mặc hồi lâu rồi chợt vỗ bàn ha ha cười lớn, cười một lúc thì kêu lên:
- Hay, hay lắm, Ninh Bất Không ta cũng có con gái rồi, tuyệt, tuyệt lắm…

Nói rồi lại cười lớn, tiếng cười càng lúc càng thảm thiết giống như tiếng chim cú khóc đêm vậy.

Ninh Ngưng từ nhỏ đã phải xa rời cha mình, tuy gặp lại mà trong lòng vẫn rất không thoải mái, tự cảm thấy tuy có thân thế cha con nhưng trước sau vẫn có một tần xa xách, không thể hầu hạ dưới gối như những cô gái khác. Lúc này nghe ông ta cười quái dị như vậy thì lại càng cảm thấy không hợp.

Ninh Bất Không chợt ngừng tiếng cười, trầm trọng nói:
- Ngưng nhi, con yên tâm, ta con ta đã gặp lại thì ta quyết sẽ không để con phải chịu chút nào tủi thân. Từ giờ về sau con muốn gì sẽ được vậy, ta muốn con sống những ngày như công chúa vậy. Hừ, công chúa thì đã là gì, xách giày cho họ Ninh cũng không xứng…

Cốc Chẩn càng nghe càng buồn cười, nghe đến câu cuối thì phì cười ra tiếng. Sắc mặt Ninh Bất Không chợt trầm xuống, rít giọng quát lên:
- Ai cười thế?

Cốc Chẩn chưa kịp đáp, Lục Tiệm đã cướp lời nói:
- Là tôi.

Cốc Chẩn nhíu mày, thầm nghĩ: “Lục Tiệm tuy là có lòng tốt nhưng ta làm sao có thể để y chịu thay được”. Hắn vừa định nhận tội thì Ninh Ngưng đã nói:
- Cha, anh ấy chỉ cười thôi mà, cha đừng trách anh ấy.

Khí giận trên mặt Ninh Bất Không còn chưa hết, da mặt co giật mấy cái rồi ngón tay lại từ từ rút vào trongtay áo, lạnh nhạt nói:
- Cũng được! Ngưng nhi, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên con xin ta, cha sẽ nhường con một lần, nếu không chỉ bằng cái cười đó của nó thì đốt cháy thành tan cũng là tốt cho nó rồi.

Ninh Ngưng nghe mà nổi gai ốc, rồi chợt thấy Ninh Bất Không phất tay áo nói:
- Đi thôi.

Ninh Ngưng vội nói:
- Chậm đã cha, con còn có một việc muốn xin người.

Ninh Bất Không nhíu mày nói:
- Việc gì?

Ninh Ngưng nói:
- “Hắc Thiên kiếp” của Lục Tiệm lại phát tác, con xin cha cứu anh ấy một lần.

Lục Tiệm nghe vậy cả kinh. Sắc mặt Ninh Bất Không lại trầm xuống, lạnh nhạt nói:
- Ngưng nhi, con có quan hệ gì với nó? Sao con lại xin ta thay cho nó?

Ninh Ngưng nói:
- Anh ấy, anh ấy là bằng hữu của con, đã cứu tính mạng hài nhi.

Ninh Bất Không nhíu mày, hừ một tiếng rồi nói:
- Được lắm, Lục Tiệm, ngươi qua đây.

Lục Tiệm uống một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Tôi qua đó làm gì?

Ninh Ngưng thấy vậy thì nóng nảy, thầm nghĩ tới Tiên Bích nói thật không sai, Lục Tiệm bên ngoài ôn hòa nhưng bên trong cứng rắn, tính cách rất bướng bỉnh, cho dù cha cô có chịu cứu thì chưa chắc y đã chấp nhận. Cô liền lập tức liên tục nháy mắt cho Lục Tiệm, muốn y chịu khuất phục nhưng Lục Tiệm vẫn như không thấy, chỉ cúi đầu uống trà.

Ninh Bất Không đứng im hồi lâu rồi chợt hắc một tiếng cười nhạt nói:
- Ngưng nhi, con thấy chưa? Tiểu tử đó tự tìm cái chết, không muốn sống, con đừng để ý đến nó nữa, để nó chết quách đi.

Nói rồi đi ra khỏi quán.

Ninh Ngưng lòng nóng nảy liền kéo Lục Tiệm đuổi theo. Lục Tiệm thân thể yếu ớt, bị cô kéo thì không tự chủ được theo cô chạy ra khỏi quán, y liền không nhịn được hét lên:
- Ninh cô nương, cô làm gì vậy?

Ninh Ngưng trong lòng tức giận nên mặt cứng lại, mím môi im lặng không nói. Lục Tiệm muốn vùng vẫy nhưng lại cảm thấy kiệt sức, bị cô kéo cho loạng choạng, liên tục nói:
- Ninh cô nương, Ninh cô nương…

Cốc Chẩn cũng theo sau đi ra, thấy vậy thì cười thầm trong lòng: “Lục Tiệm ơi là Lục Tiệm, khó nuốt nhất chính là ơn của người đẹp, bây giờ ngươi đã biết lợi hại chưa nào?” Hắn chỉ cố cười người khác mà quên mất mình cũng vì tình mà khốn khổ, so với Lục Tiệm cũng chẳng hơn bao nhiêu.

Ninh Bất Không chầm chậm đi trước, Ninh Ngưng kéo Lục Tiệm im lặng theo sau. Đi được một lúc, Ninh Bất Không chợt dừng chân quay người lại, lạnh nhạt nói:
- Ngưng nhi, con thật sự muốn cứu tiểu tử này ư.

Ninh Ngưng nói:
- Anh ấy là ân nhân cứu mạng con, xin cha mở lòng từ bi.

Ninh Bất Không lắc đầu nói:
- Con gái ngoan, con nói vậy sai rồi.

Ninh Ngưng giật mìn nói:
- Sao lại sai ạ?

Ninh Bất Không cười nhạt nói:
- Tấm lòng kẻ làm cha bao la rộng lớn cái gì cũng có, chỉ không có hai chữ từ bi. Con muốn ta mở lòng từ bi thì có phải là muốn làm khó ta không?

Ninh Ngưng ngẩn ra, khẽ giọng nói:
- Có điều anh ấy đã cứu con…

Lục Tiệm không nhịn được, nói:
- Cô cũng cứu tôi mà, chúng ta coi như hòa nhau thôi.

Ninh Ngưng tức giận mắt đẹp trợn tròn hầm hầm nhìn y. Lục Tiệm cứng giọng nói:
- Ninh cô nương, cô không cần phải vì tôi mà hạ mình cầu xin kẻ ác độc này. Chết thì chết cứ, tôi không sợ…

Chợt nghe Ninh Bất Không cười nhạt nói:
- Ngưng nhi, con không cần để ý đến nó. Tiểu tử này rất không biết tốt xấu. Hơn nữa, hừ, nó vốn là con chó nô tài của họ Ninh chúng ta, nô tài cứu chủ là việc hoàn toàn đúng đắn, làm gì có ơn với không ơn chứ.

Lục Tiệm chợt cảm thấy máu nóng bốc lên, lớn tiếng nói:
- Nếu ta là con chó nô tài thì ông chẳng phải cũng là chó sao?

Y chửi xong một câu thì chợt cảm thấy lỡ lời, vội nói:
- Ninh cô nương, lão mới là chó, cô thì không phải đâu.

Y giải thích như vậy thì lại càng tệ hơn. Ninh Ngưng dở khóc dở cười, Cốc Chẩn thì lại cười thầm: “Bản lĩnh cãi cọ của Lục Tiệm lại tiến bộ rồi.”

Ninh Bất Không mặt tím lại, người bỗng thoáng lên, ngón trỏ đưa ra rụt vào như chớp, điểm vào ngực Lục Tiệm. Đột nhiên Lục Tiệm chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thấu qua ngực tràn thẳng vào những nơi sâu nhất trong cơ thể, những chỗ nào đó trong thân thể như bỗng vỡ vụn rồi hóa thành hố đen sâu hoắc, vù một cái đã hút hết sạch tinh khí toàn thân của mình.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK