Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lại nghe Trầm Chu Hư tiếp tục nói:
- Ta dẫn người vào kiểm tra bên trong cốc, tuyệt không tìm thấy một người sống nào. Đang định mai táng thi thể rồi rút đi thì bỗng nghe tiếng trẻ con khóc, tuy yếu ớt nhưng rất rõ ràng. Trầm mỗ theo tiếng động tìm tới thì chỉ thấy Việt sư muội lưng dựa vào vách đá và đã chết rồi, hai chân gãy đoạn, hai tay đầy vết dao cắt, bộ dạng rất đáng sợ. Còn tiếng khóc lại phát ra từ sau lưng cô. Ta bảo người rời thi hài Việt sư muội ra thì lại thấy sau lưng cô có một cái hố rất nhỏ, trong hố giấu một đứa trẻ chưa tới hai tuổi, mặt trắng bệch chỉ còn thoi thóp…

Nói tới đó, Trầm Chu Hư hơi ngừng lại đưa mắt nhìn, chỉ thấy Ninh Bất Không mặt tái mét, trán nổi gân xanh, tay phải nắm chặt cây nỏ run lên từng chập, tay trái thì xiết chặt bàn tay, đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt. Hắn thấy ông ta dừng lại thì không kìm được, tiến lên rít giọng nói:
- Sau đó, sau đó thì thế nào?

Trầm Chu Hư thở dài, kể tiếp:
- Lúc đó ta rất ngạc nhiên, mọi người trong cốc đều đã mất mạng, vì sao con bé đó vẫn còn sống. Nhìn kỹ thì mới biết nguyên nhân là Việt sư muội không thẹn là tinh anh trong Hỏa bộ, thần thông không phải tầm thường, lúc đó trên cốc pháo, đá cùng bắn xuống thì cô không lập tức mất mạng mà chỉ bị đá bay chặt đứt hai chân. Đứa bé đó thân thể nhỏ bé, giấu trong hố nên lại thoát được một mạng. Lúc đó đệ tử Hỏa bộ trong cốc nếu không lập tức mất mạng thì cũng bị trọng thương cũng sớm chết thôi, trong mọi người chỉ có thương thế của cô là nhẹ nhất, có điều Hỏa bộ bị tập kích đột ngột, trước đó cũng chẳng chuẩn bị lương thực nước uống gì nên trong cốc toàn là đá tảng, chẳng có nước hay thức ăn. Việt sư muội lúc đầu còn có thể lấy sữa nuôi đứa bé, nhưng ngày trôi qua thân thể cô bị trọng thương, lại không ăn uống gì nên sữa cũng mất dần. Đứa bé đó đói nên khóc không ngừng. Việt sư muội trong lúc nóng ruột lại nghĩ ra một cách phi tường là dùng chủy thủ cắt mạch máu, lấy máu của mình để nuôi con…

Nói đến đó mọi người đồng thanh kêu lên, Ninh Ngưng mặt lại càng trắng bệch như tờ giấy. Ninh Bất Không mặt vẫn âm trầm, cơ mặt co giật mấy cái rồi bỗng ngửa mặt lên trời cười khằng khặc, sự oán độc trong tiếng cười lan tỏa khắp nơi khiến người ta không rét mà run.

- Cho dù Việt sư muội nội lực tinh thâm nhưng việc cắt máu nuôi con đó cũng là hành động chết người. – Trầm Chu Hư vẫn không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói – Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cô lại có thể chống chọi hết bốn ngày, chỉ đến khi nghe tiếng gỗ đá chặn cửa cốc bị dời đi thì mới tắt hơi, chắc là trong lúc hấp hối đầu óc không được sáng suốt, lại sợ bọn ta làm hại con gái mình nên trong lòng do dự, kiệt sức chuyển động thân mình chặn lấy cửa hố. May mà đứa bé đó đói quá nên khóc ầm lên, mới bị Trầm mỗ phát hiện. Lúc Việt sư muội chết hai tay đầy vết dao cắt, có mấy vết cắt còn mới nhưng chỉ trắng nhợt chứ chẳng chảy ra được giọt máu nào. Có thể nói Việt sư muội tuyệt không phải chết vì đá rơi mà chết vì mất máu quá nhiều, nếu không với tu vi nội lực của cô thì muốn chống chọi qua bốn ngày tuyệt không phải là việc khó. Ôi, nói ra thì cả đời Trầm mỗ thực sự bội phục cũng chỉ có hai người, một là Vạn Quy Tàng Vạn thành chủ, còn thứ hai chính là Việt Phương Ngưng Việt sư muội.

Nói đến đó, ông ta quay người chằm chằm nhìn Ninh Ngưng, từng câu từng chữ nói:
- Xả thân cứu con, đại nghĩa cảm động lòng người, Ngưng nhi, nếu không có lệnh mẫu liều chết cứu giúp thì đứa trẻ bé xíu như ngươi đã sớm chết trong Lạc Nhạn hạp rồi.

Ninh Ngưng mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng há hốc rồi bỗng loạng choạng ngã ra. Lục Tiệm đứng bên cạnh cô liền vội đỡ lấy. Ninh Ngưng chằm chằm nhìn Trầm Chu Hư, yếu ớt nói:
- Chủ… ông, ông nói cái gì?

Trầm Chu Hư chỉ Ninh Bất Không, cười nói:
- Còn chưa hiểu rõ ư? Vị Ninh tiên sinh này chính là cha ruột ngươi. Tên ngươi là Ninh Ngưng chính là vì muốn kỷ niệm lệnh mẫu đó.

Ninh Ngưng thân mình run lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Bất Không mặt xám như tro, trên đôi mắt mù lòa mi mắt liên tục giật giật, trong lòng hiển nhiên kích động đến cùng cực. Sa Thiên Hoàn chăm chú nhìn Ninh Ngưng một lúc rồi chợt thở dài nói:
- Ninh sư đệ, đôi mắt của con bé này, đúng là rất giống Việt sư muội…

Ninh Bất Không nghe đến đó thì thân thể khẽ động, muốn bước tới mà cuối cùng lại dừng bước, thở ra một hơi dài, cái nỏ cũng từ từ hạ xuống, lạnh nhạt nói:
- Lão Trầm què, ngươi… luyện nó thành kiếp nô?

Trầm Chu Hư cười khẽ, nói:
- Việc gì tính trước cũng tốt, không tính trước tất sẽ hỏng. Giao thủ với Ninh sư đệ, Trầm mỗ sao có thể không lưu kế sách đằng sau?

Ninh Bất Không biết rõ đạo lý “Vô chủ vô nô”, hôm nay cho dù chiếm được ưu thế nhưng nếu giết Trầm Chu Hư thì cũng chẳng khác gì giết con gái mình. Kế sách này của Trầm Chu Hư ác độc đến tận cùng, khiến mình có thù mà không thể báo được, ngược lại còn bị không chế. Cho dù hắn có trí kế gấp trăm lần thì lúc này nội tâm cũng rối loạn như tơ vò khó mà chịu được, mặt lúc xanh lúc trắng bất định, người cứng đờ ra như gỗ đá.

Lục Tiệm chỉ cảm thấy Ninh Ngưng thân thể giá lạnh, run lên từng trận thì biết rằng sự đau khổ, kích động trong lòng cô không có ngôn từ nào mô tả được, bất giác cũng lây giận, đưa mắt tức giận nhìn Trầm Chu Hư trong lòng chán ghét con người này vô cùng. Hành động này của Trầm Chu Hư vốn chỉ là muốn nhiễu loạn tâm thần Ninh Bất Không, nhưng âm mưu đó lại không thương tiếc đẩy Ninh Ngưng vào đường cùng. Phải biết hơn mười năm nay Ninh Ngưng ngày càng kính trọng, yêu quý vợ chồng Trầm Chu Hư, cam chịu làm kiếp nô để báo đáp ơn nuôi nấng. Ai ngờ cái kẻ gọi là ân nhân đó lại chính là kẻ đại cừu địch giết hại mẹ đẻ, khiến mình phải xa rời người thân. Điều đó như trời nghiêng đất lật, cho dù là ai cũng khó mà chịu đựng nổi.

Đột nhiên Lục Tiệm cảm thấy Ninh Ngưng ra sức vùng vẫy, đẩy y ra. Lục Tiệm giật mình, chỉ thấy cô loạng choạng lảo đảo điên cuồng chạy vào trong núi. Lục Tiệm vội và kêu lên:
- Ninh cô nương…

Rồi không quản gì thương thế, ra sức đuổi theo.

Trầm Chu Hư nhíu mày quát lên:
- Chặn bọn chúng lại.

Bốn kiếp nô còn lại trước nay với Ninh Ngưng là bạn bè, bỗng gặp biến cố này thì trong lòng đã kinh hãi mà còn hơi bất bình thay cho cô, vì vậy nghe hiệu lệnh xong đều đứng im không động đậy, mắt nhìn Ninh Ngưng, Lục Tiệm một trước một sau biến mất không còn thấy đâu nữa.

Lục Tiệm vừa đuổi theo vừa kêu gọi, Ninh Ngưng vẫn không hề quay đầu. Cứ đuổi theo như vậy mấy dặm, đường núi càng lúc càng hiểm trở, đi lại rất khó khăn. Lục Tiệm tim đập gấp gáp, máu dồn lên đầu, hai chân như đeo thêm đất cát, vừa nặng vừa đau, đột nhiên vấp phải một cái rễ cây liền đau đớn ngã lăn ra. Lúc bò dậy thì đã không còn thấy bóng dáng Ninh Ngưng đâu nữa.

Lục Tiệm lòng như lửa đốt, thầm nghĩ: “Ninh cô nương đau lòng tuyệt vọng, chẳng lẽ lại tự tìm cái chết?” Ý nghĩ đó vừa xuất hiện thì không biết tìm được khí lực từ đâu, liền đột ngột chống dậy rồi lao vào một cánh rừng, nhưng chỉ thấy núi non vắng lặng, mây trắng vẩn vơ, chim thú ẩn nấp nhưng chẳng thấy bóng người, cả một ngọn Thiên Trụ sơn khổng lồ cũng không biết Ninh Ngưng đã chạy tới đâu rồi.

Lục Tiệm thân mình mềm nhũn ra, chống vào thân cây liên tiếp bật ho, trong lòng thầm oán hận mình thân thể yếu ớt: “Cũng không biết ta còn sống được bao nhiêu ngày nữa. Ôi, đáng hận là chết cũng chẳng sao, nhưng còn có nhiều việc chưa xong, khiến người ta thật không cam lòng.” Nghĩ vậy rồi ho một trận, lại ho ra máu. Lục Tiệm cười thảm, bất giác thầm tham: “Ta tự lo cho mình còn chưa được, người khác thế nào ai mà quản được nhiều đến thế?” Nhưng lại nghĩ lại: “Nếu không có Ninh cô nương thì xương cốt ta đã lạnh rồi. Hiện giờ cô gặp phải biến cố như thế, ta sao có thể bỏ cô mà đi được? Cho dù không có sức giúp cô báo thù nhưng nói mấy câu an ủi cũng là tốt rồi.” Nghĩ vậy liền phần chấn tinh thần, chống vào cây cối đá núi mà tiến tới.

Cứ đi khắp nơi không mục đích như vậy một lúc, chân Lục Tiệm đã nặng như chì, trên đường ho ra mấy ngụm máu lớn, đầu óc dần dần mơ hồ, chỉ có một ý nghĩ cứ quanh quẩn không ngừng: “Ta chết rồi ư? Chết rồi, chết rồi…” Lúc này một tràng tiếng chuông vang lên chấn động rừng núi, ngân nga không ngớt. Lục Tiệm đầu óc liền tỉnh lại một chút, không kìm được đi theo tiếng chuông, xuyên qua một sơn cốc thì bỗng thấy dãy núi xanh biếc, suối nước phun châu, cảnh núi non tôn lên một ngôi chùa cổ nguy nga.

Lục Tiệm thấy nước thì bỗng cảm thấy miệng khô khốc, đi đến bên suối vừa định cúi người xuống thì bỗng nhiên trước mắt hoa đi, rồi đầu sụp xuống suối, sau đó không còn tri giác gì nữa…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK