Đang lúc lạnh run thì trước mắt bỗng sáng lên, hai người xuyên qua động chui ra. Hai mắt Lục Tiệm bị ánh sáng chiếu lóa gần như không mở ra được, phải hé mắt hồi lâu mới nhìn rõ được cảnh vật phía trước. Nơi này chính là lòng núi cách mặt đất cả trăm trượng, trên dưới đều là đá núi trắng xanh bóng loáng như ngọc, đáy hang rộng mấy chục trượng, dần dần thu hẹp lên trên, cho đến đỉnh thì có một cái khe nhỏ khoảng một tấc thông thẳng lên trời, một tia sáng xuyên qua khe chiếu vào ánh xạ nhiều lần trên các vách đá sáng như gương, ánh sáng giao thoa đủ loại màu sắc khiến người ở trong hang như đứng trong một thế giới làm bằng ngọc lưu ly, hoa mắt mê mẩn.
Hòa thượng câm điếc đặt Lục Tiệm xuống rồi đến trước một vách đá. Trên vạch đó có gắn nhiều vòng đá, phía trên vòng đá một trượng viết tám chữ to bằng cái đấu: “Ba mươi hai tướng chính là phi tướng”, nét chữ khắc sâu trong đá cả phân vô cùng mảnh mai cứng rắn.
Lục Tiệm tuy không biết tám chữ đó lấy từ “Kim Cương kinh” có ngụ ý tinh vi, ẩn chứa giáo lý của Phật nhưng chỉ nhìn những nét chữ đó liền cảm thấy lông ngực nóng lên, cảm giác trang nghiêm tự nhiên sinh ra, lập tức chống vào vách đá run run đứng lên, hai tay chắp lại hết sức kính cẩn.
Hòa thượng câm điếc cũng chắp hai tay, hướng tới vách đá đứng trầm lặng hồi lâu rồi chợt lấy từ ngực áo ra một cái túi gấm nho nhỏ. Lục Tiệm nhìn rất rõ ràng, thất thanh kêu lên:
- Xá lợi của Ngư hòa thượng đại sư…
Hòa thượng câm điếc hai tai điếc đặc, tiếng kêu của Lục Tiệm vang vọng trong hang mà ông ta vẫn không phát hiện ra, chỉ từ từ đưa tay cầm một cái vòng đá rồi ầm ầm kéo ra một cái hộp đá vuôgn vức dài hai thước, trong hộp lại có hộp, trong to có nhỏ, hộp nhỏ thì dài rộng chỉ năm phân. Hòa thượng câm điếc bỏ xá lợi vào trong hộp nhỏ, im lặng hồi lâu, hơi hé miệng như có ý than thở, sau đó đẩy tay về phía trước, hộp đá chui vào, vách đá lại trở về như trước.
Hòa thượng câm điếc lại lấy trong tay áo ra một cây cương trùy khắc xoèn xoẹt phía dưới hộp đá, bột đá rơi lả tả hiện ra ba chữ “Ngư hòa thượng”. Lục Tiệm lúc đó mới kinh ngạc nhân ra bên phải cái hộp đá lưu giữ xá lợi của Ngư hòa thượng còn năm cái vong đá khác phía dưới đều có khắc chữ, từ phải sang trái lần lượt là: “Cửu Như tổ sư”, “Hoa Sinh đại sĩ”, “Uyên đầu đà”, “Đại Khổ tôn giả”, “Xung đại sư”. Danh hiệu của Ngư hòa thượng nằm ở vị trí thứ sáu.
Lục Tiệm bừng tỉnh, cái hang núi đặc biệt này không phải nơi nào khác mà chính là nơi yên nghỉ của sáu đời thiền sư của Kim Cương môn.
Nghĩ đến đó, Lục Tiệm nhiệt huyết bừng bừng, quỳ hai gối xuống hướng tới vách đá đó vái ba cái.
Vái xong đứng dậy ngước mắt lên, Lục Tiệm bỗng phát hiện phía trên cái hộp đá của “Cửu Như tổ sư” dường như có vết tích gì. Y sinh ra hiếu kỳ liền tiến tới chăm chú nhìn, thì ra là một bức tranh tăng nhân nhỏ giơ tay phất áo, hé miệng mỉm cười. Bức tranh tuy nhỏ nhưng nét bút lại mạnh mẽ khác thường, dưới thì quyết phá đất, trên thì quyết xua mây, nuốt chửng trăng sao, coi thường chúng sinh.
Lục Tiệm nhìn hai lượt thì trong lòng điên cuồng nhộn nhạo, bất giác thầm nghĩ: “Bức tranh này chẳng phải là Cửu Như tổ sư sao? Quả nhiên không tầm thường.” Ánh mắt chuyển đi, lại thấy phía trên hộp đá của “Hoa Sinh đại sĩ” cũng có một bức tranh nhỏ, nét vẽ thô sơ vụng về, nhìn lướt qua thì như trẻ con vẽ vậy, nhưng nhìn thật kỹ thì lại tràn ngập sinh cơ, vô cùng hồn nhiên, giống như người này từ khi sinh ra vẫn chưa từng bị nhiễm chút xấu xa của trần thế, trước sau vẫn giữ được tấm lòng như của đứa bé mới sinh.
Lục Tiệm nhất nhất xem hết, trên bốn hộp đá còn lại không cái nào là không có bức tranh nhỏ, chỉ là dáng điều khác nhau, phong độ bất đồng. Tranh của “Uyên đầu đà” nét bút sâu sắc, ý nghĩa sâu xa, nghèo mà trong sạch, thâm thúy vô cùng. Tranh “Đại Khổ tôn giả” thì lại chậm chạp lờ ngờ, như dùng mũi trùy nhọn chọc vô số lỗ thủng trên vách đá rồi nối với nhau mà thành hình, trong dáng vẻ như tro than gỗ mục chẳng có sinh khí. Bức tranh của “Xung đại sư” thì nét bút phóng khoáng, tròn trịa trong sáng, không giận không cười, hệt như một pho người ngọc. Còn đến chỗ “Ngư hòa thượng” thì ý tứ lại biến đổi, thật thà chất phác, ổn định như núi cao, mắt mũi đều lộ vẻ từ bi.
Lục Tiệm vốn có Phật tính nên xem xét một hồi bỗng bất giác sinh ra cảm ứng với sáu bức tranh người đó, cảm thấy người trong mỗi bức giơ tay nhấc chân, hoặc cười hoặc giận đều rất huyền bí ảo diệu, ý tứ sâu sắc. Hồi lâu y đắm mình vào trong đó, đưa tay bước chân lại học theo hình người trong tranh trên vách đá, mặc sức nhảy múa lên.
Vừa bắt đầu nhảy múa thì Lục Tiệm liền cảm thấy ngũ tạng đảo lộn, hít thở khó khăn, cơ bắp kinh mạch cả người như chỗ nào cũng tê liệt. Lục Tiệm thầm kêu hỏng bét, muốn dừng lại nhưng ai ngờ tay chân người ngợm tự bị một loại lực lượng nào đó dẫn dắt, tự chuyển động chứ đâu có dừng lại được.
Lục Tiệm cực kỳ kinh hãi, đang kêu khổ thì bỗng cảm thấy sau gáy nóng lên, một bàn tay lớn áp vào, lòng bàn tay có hơi nóng mãnh liệt truyền vào. Y chưa kịp hiểu đã xảy ra việc thì thì chợt cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng rồi không biết gì nữa.
Lần ngất đi này rất nhanh, chỉ trong giây lát đã lại hồi phục được thần chí. Lục Tiệm vừa định vùng dậy nhưng lại cảm thân thân thể cứng như đá. May mà sau gáy cảm giác ấm nóng đó vẫn chuyển động không ngớt, khiến y dần dần buông lỏng ra, quay đầu lại thì hòa thượng câm điếc đang nhìn mình, vẻ mặt nghiêm khắc.
Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, bất giác hỏi:
- Đại sư, xảy ra việc gì vậy…
Lời vừa nói ra thì bỗng tỉnh ngộ, tăng nhân thần bí trước mắt vừa câm vừa điếc, làm sao nghe được lời mình nói, nghĩ vậy bất giác cười khổ.
Hòa thượng câm điếc nhìn y một hồi rồi lấy ra cương trùy, vẽ loạt soạt trên mặt đá dưới chân. Lục Tiệm định thần nhìn kỹ thì thấy trên mặt đất có một hàng chữ: “Bản tướng của tổ sư, không học được, không học được…”
Lục Tiệm trong lòng kinh hãi ngạc nhiên, nghĩ ngợi rồi đón lấy cương trùy, khắc ra: “Bản tướng của tổ sư là cái gì?”
Hòa thượng câm điếc viết lại: “Chính là tranh người trên vách đá.”
Lục Tiệm vẫn không hiểu rõ, lại viết: “Đây là chỗ nào vậy?”
Hòa thượng câm điếc lại vung tay, viết loạt soạt ba chữ: “Thiên Sinh tháp”. Lục Tiệm ngẩng đầu nhìn lên, bất giác bừng tỉnh: “Nơi này phía dưới rộng tròn, phía trên nhỏ nhọn, rất giống một tòa bảo tháp do thiên nhiên tạo ra. Ông trời sáng tạo sự vật quả là thần kỳ.” Liền viết: “Xin hỏi tôn hiệu của đại sư.”
Hòa thượng câm điếc lại viết: “Hồn hòa thượng”. Lục Tiệm âm thầm ngạc nhiên: “Vị đại sư nay thật là kỳ quái, ‘Hồn’ chẳng phải là lời để chửi mắng người ta ư, sao ông ta lại dùng làm pháp hiệu.” [người dịch: “hồn” nghĩa là vẩn đục] Lập tức lại viết: “Đại sư cũng là truyền nhân Kim Cương môn ư?”
Hồn hòa thượng nhìn rồi lắc lắc đầu. Lục Tiệm trong lòng ngạc nhiên, viết: “Đại sư không phải là truyền nhân Kim Cương môn, tại sao lại biết ba mươi hai loại thân tướng?” Hồn hòa thượng quay người lại, chỉ vào tám chữ lớn trên vách đá: “Ba mươi hai tướng chính là phi tướng”.
Tám chữ đó rất khó hiểu, Lục Tiệm đoán không ra, nghĩ ngợi một hồi rồi lại viết: “Xin hỏi đại sư có quan hệ gì với Ngư hòa thượng đại sư?” Hồn hòa thượng viết: “Ông ấy là chủ, ta là người hầu.”
Lục Tiệm ngẩn ra, lại viết: “Đã như vậy, vì sao đại sư không cùng Ngư hòa thượng đến Đông Doanh?” Hồn hòa thượng lắc lắc đầu, viết: “Ông ấy thân bị trọng thương, sợ không thể quay lại Trung Thổ nên để ta lại đây đón truyền nhân của Kim Cương môn”. Viết đến đó, ông ta chỉ mấy chữ “truyền nhân của Kim Cương môn” rồi lại chỉ Lục Tiệm, mặt lộ nét cười.
Lục Tiệm giật mình, nói: “Đại sư nói tôi là truyền nhân Kim Cương môn ư?” Hồn hòa thượng liền viết: “Người đưa xá lợi của chủ nhân về chính là truyền nhân của Kim Cương môn.” Lục Tiệm nhìn đến đó thì tỉnh ngộ: “Thảo nào Ngư hòa thượng đại sư bảo ta sớm đến chùa Tam Tổ, thì ra sớm đã sắp đặt.” Nghĩ đến đó thì vẻ mặt nét cười của Ngư hòa thượng lại hiện ra trước mắt, y hết sức đau lòng liền thở dài một hơi, viết: “Tiểu tử không phải là người trong Phật môn, không làm nổi truyền nhân Kim Cương môn đâu.”
Hồn hòa thượng lắc lắc đầu, viết: “Xem tính mà thành Phật chứ không câu nệ trong hay ngoài Phật môn.” Lục Tiệm khẽ cười khổ, bỗng nghĩ tới những rắc rối trên người thì lòng như lửa đốt, ho mấy tiếng rồi viết: “Tôi muốn đi tìm hai cô gái, mong đại sư mau đưa tôi rời khỏi đây.”
Hồn hòa thượng nhìn ngó chữ viết trên mặt đất rồi lại nhìn Lục Tiệm, vẻ mặt có phần ngỡ ngàng, qua một lúc mới lắc lắc đầu viết: “Hồng phấn khô lâu, khô lâu hồng phấn”. [người dịch: theo bạn longCT cho biết thì câu này có thể liên quan đến câu "Hồng phấn khô lâu, vương hầu bạch cốt. Ý nói cho dù xinh đẹp thế nào khi chết đi cũng chỉ là một bộ xương khô, cho dù giầu có quyền quý đến đâu khi ra đi cũng chỉ còn lại một nắm xuơng tàn. Rất cám ơn bạn longCT đã giúp đỡ.]
Lục Tiệm giật mình, liếc Hồn hòa thượng rồi hơi trầm ngâm: “Hòa thượng này ở chùa Tam Tổ giả điên giả ngốc như thật ra lòng lại rất sáng tổ. Nhưng dựa vào câu vừa rồi mà nói thì ông ta có thành kiến với nữ tử trong thiên hạ. Chẳng lẽ ông ta đứt lưỡi điếc tai chính là do bị nữ tử hãm hại…” Y đoán loạn trong lòng nhưng không nỡ hỏi ra để tránh nhắc lại việc cũ đau lòng của Hồn hòa thượng, chỉ viết: “Tình hình cấp bách, xin đại sư giúp cho.”
Hồn hòa thượng mi dài hơi nhướng lên, lắc lắc đầu lại viết: “Hồng phấn khô lâu, khô lâu hồng phấn”. Lục Tiệm thấy ông ta thật cố chấp thì hơi tức giận, đoạt lấy cương trùy nặng nề viết xuống: “Xin đại sư giúp cho.”
Hồn hòa thượng lộ vẻ giận dữ, hai mắt trợn trừng nhìn Lục Tiệm. Lục Tiệm cũng trợn mắt không chớp lấy một cái. Cứ đối mặt như vậy một lúc, trong ánh mắt Hồn hòa thượng lướt qua một chút tiếc nuối rồi cõng Lục Tiệm lên đi ra khỏi động. Một cái rễ cây già to lớn treo trước cửa động, Hồn hòa thượng bám rễ trèo, cho đến sườn núi thì dậm chân nhảy lên. Lục Tiệm chỉ cảm thấy gió tạt vào mặt, lúc gió ngừng lại thì đã lên đến sườn núi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK