Mục lục
[Dịch] Thương Hải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ninh Ngưng kêu xong thì cũng phát hiện ra lỡ lời, màu đỏ liền lan ra đến mang tai, càng khiến da thịt như ngọc mềm. Cốc Chẩn đoán ra manh mối nên liếc Lục Tiệm lộ vẻ cười cười. Lục Tiệm thì lại ngạc nhiên, hỏi:
- Ninh cô nương, vì sao không được?

Ninh Ngưng cúi đầu, ngón tay bắt chéo vào nhau nhưng vì dùng sức quá mạnh nên ngón tay biến thành màu trắng như muốn gãy ra.

Tiên Bích thấy vẻ mặt cô thì trong lòng thương xót: “Cô bé này thân thế rất đáng thương, lại bất hạnh yêu phải Lục Tiệm… ông trời trêu người đến thế là cùng.” Nghĩ nghĩ rồi chợt trong lòng chợt chuyển động, nảy ra một ý tưởng khiến bản thân cô cũng cảm thấy kinh hãi.

Lục Tiệm thấy Ninh Ngưng không trả lời thì lại hỏi:
- Ninh cô nương?

Ninh Ngưng tâm hồn thiếu nữ rối như tơ vò, bị y hỏi han như vậy thì lại càng hoảng loạn, ngẩn ngẩn ngơ ngơ không đáp được.

Tiên Bích thấy thế vội cứu vãn, nói:
- Ninh cô nương là thấy thân thể đệ không khỏe, không nên đi xa, hơn nữa Ngu Chiếu cũng bị thương trên người. Lục Tiệm sững lại, thấy Ngu Chiếu vẻ mặt mệt mỏi, chỉ vì tính cách cứng rắn nên cho dù bị thương nặng cũng không chịu tỏ ra yếu đuối nên ra sức áp chế vết thương đi cùng mọi người không chịu tụt lại.

Lục Tiệm trước nay vẫn quên mình vì người, liền lập tức không yên lòng, đành nói:
- Vậy thì thương thế của Ngu huynh quan trọng hơn…

- Đệ cũng không cần phải lo lắng cho yên nguy của Diêu Tình. - Tiên Bích chợt lấy từ trong tay áo ra một cái thẻ gỗ mộc đàn toàn màu vàng thoang thoảng mùi hương giao cho Tô Văn Hương:
- Ngươi đem cái “Ất Mộc lệnh” này giao cho chủ nhân, xin ông ấy nể mặt mẹ ta đối xử tốt với Diêu Tình. Nếu không sẽ tổn thương tới tình cảm giữa hai bộ Thiên, Địa.

Tô Văn Hương ngần ngừ đón lấy, đi mấy bước rồi quay đầu lại buồn buồn hỏi:
- Ngưng nhi, cô thật sự không quay về sao?

Ninh Ngưng mặt trắng bệch, gật đầu không nói. Tô Văn Hương thở dài rồi tự bỏ đi.

Mọi người thấy vậy đều ngạc nhiên. Tiên Bích lại nghĩ đến một việc, trong lòng kinh hãi nghi ngờ liền quay lại nhìn Ngu Chiếu, thấy y mày rậm run lên, mặt tím bầm, hiển nhiên đang khổ sở áp chế vết thương. Tiên Bích tuy biết y tính nết cứng rắn nhưng cũng không nhin được đưa tay ra định đỡ, không ngờ Ngu Chiếu phất tay áo đẩy cô ra. Tiên Bích nóng giận, đang định trách móc thì bỗng nghe Ngu Chiếu cao giọng nói:
- Tiên Bích muội tử, linh dược của Địa bộ quả thật thần kỳ, chỉ một lúc là thương thế của ta đã khỏe rồi…

Âm thanh vang vọng đầy sinh lực, chẳng có vẻ yếu ớt bị thương gì cả.

Tiên Bích rõ ràng thấy vết thương của y nặng hơn nhưng lại tự nói là khỏe rồi thì trong lòng rất ngạc nhiên, đang định tra hỏi thì chợt thấy Ngu Chiếu thò tay ra hút một cái, cách không hút một viên đá nhỏ vào lòng bàn tay. Tiên Bích thấy y sau khi bị trọng thương mà lại vận chuyển thần công, chưa kịp hỏi thì đã nghe vù một tiếng, viên đá đó còn nhanh hơn điện bắn tới một cây tùng đằng xa.

Có tiếng kêu thảm, cây tùng đó khẽ rung lên rồi cây cỏ lắc lư, một bóng người nhảy ra rồi thoáng một cái đã biến mất.

Tiên Bích tỉnh ngộ ra, trong lòng liền trầm xuống. Cô lại nhìn Ngu Chiếu thì trán đã nổi gân xanh, mặt đen xạm lại như muốn chảy máu. Tiên Bích vô cùng kinh hãi, chưa kịp nói gì thì Ngu Chiếu bỗng rảo bước đi trước.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo phía sau. Ngu Chiếu một mạch đi tới ngôi nhà tranh rồi mới ngồi bệt xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi lớn, mặt từ tím biến thành trắng, từ trắng biến thành vàng.

Tiên Bích vội lấy ra một cái bình ngọc rồi đổ ra mấy viên thuộc màu xanh lục mùi thơm xực mũi cho Ngu Chiếu uống. Cốc Chẩn đứng một bên, hỏi:
- Vừa rồi trốn trong rừng có phải là tùy tùng của Diệp Phạm không?

Ngu Chiếu nhắm mắt không nói, chỉ khẽ gật đầu.

Cốc Chẩn thở dài nói:
- Diệp lão Phạm người đúng như tên hiệu, mắt biển không lọt, bị hắn để ý rồi thì như âm hồn không tan đi, không chết thì không chịu dừng. Hắn đã cho đệ tử đuổi theo chúng ta thì chắc là một khi bố trí ổn thỏa cho Bạch Tương Dao xong nhất định sẽ nhanh chóng đuổi tới. Ngu huynh vừa rồi hư trương thanh thế cũng chỉ dọa hắn được một lúc chứ không lâu đâu.

Lục Tiệm, Ninh Ngưng nghe vậy thì mới hiểu ra, Diệp Phạm phái tùy tùng theo dõi nhưng bị Ngu Chiếu phát hiện ra liền tương kế tựu kế phao lên là vết thương khỏe rồi, sau đó tụ hết kình lực lấy vật từ xa rồi bắn cho người ta bị thương. Diệp Phạm nếu biết tin này chắc sẽ ngỡ ngàng hồi lâu, không dám lập tức tìm tới.

Nhưng Cốc Chẩn hiểu rõ tính tình Diệp Phạm, Ngu Chiếu giả vẻ như vậy chỉ có thể dọa hắn một lúc, nếu bị Diệp Phạm phát hiện ra đã trúng kế thì hắn bụng dạ hẹp hòi, lúc trả thù tất nhiên lại càng nặng nề. Cốc Chẩn lập tức không nhịn nổi, hỏi:
- Thương thế của Ngu huynh rốt cuộc thế nào?

Tiên Bích lắc đầu nói:
- Sợ là trong vòng ba tháng không thể giảm được. Trừ khi…

Cốc Chẩn thấy cô im bặt thì bất giác hỏi:
- Trừ khi làm sao?

Tiên Bích nói:
- Trừ khi có loại nhân sâm, linh chi, hà thủ ô nghìn năm thì có lẽ trong vài ngày khôi phục được.

Cốc Chẩn hơi trầm tư rồi chợt nói:
- Cái này thì sao?

Nói rồi đưa tay vào ngực áo lấy ra một cây linh chi tím bóng loáng, chính là cây mà hắn đoạt lấy của con rắn khổng lồ. Tiên Bích trông thấy linh chi tím thì cả kinh, thất thanh nói:
- Cái này ở đâu ra thế?

Cốc Chẩn đem nguồn gốc kể lại. Tiên Bích hết sức mừng rỡ, nói:
- Bắc Lạp Sư Môn đi theo nhiều đời Địa Mẫu, lớn tuổi thông minh, hiểu rõ tính chất của cây cỏ. Cây linh chi tím này gọi là “Nhưỡng Hà Ngọc chi”, cứ một trăm năm lại dài thêm một phân, một nghìn năm mới thành hình, trong thời gian đó nếu không có thần vật bảo về thì tất sẽ bị cầm thú ăn mất. Nhưng sau khi thành hình thì có thể cứu người sống lại, xương mọc thêm thịt hiệu quả vô cùng…

Nói rồi đem linh chi tím chia thành hai nửa, một phần cho Ngu Chiếu ăn, một phần thì đưa cho Lục Tiệm. Lục Tiệm tự biết không thể cứu được nên lúc đầu không chịu uổng phí thuốc tốt, nhưng không cưỡng lại được ý của mọi người nên phải miễn cưỡng ăn vào. “Nhưỡng Hà Ngọc chi” đó là thuốc tốt trời sinh, tuy không thể trừ được “Hắc Thiên kiếp” nhưng có công hiệu kéo dài sức chống cự. Linh chi vào bụng chưa lâu, Lục Tiệm đã cảm thấy cả người ấm nóng sung sức, không như vừa rồi trống rỗng yếu ớt. Lại nhìn Ngu Chiếu nhắm mắt xếp bằng, mặt đỏ bừng bừng, trán toát mồ hôi lấp lánh dày đặc.

Tiên Bích biết rằng Ngu Chiếu tu vi cao cường, linh chi tím vào bụng liền bị chân khí của y luyện hóa tan vào ruột gan thì lập tức thở phào một hơi, bước ra ngoài cửa. Chỉ thấy núi xa xanh mờ, đồng ruộng biêng biếc, trước nhà có mấy cây tùng cổ thụ cành lá dày đặc như đám mây, bên thân cây là mấy khối đá lớn như hòn núi, không khí trong lành, đẹp đẽ mê người.

Tiên Bích ngắm nghía địa hình rồi chợt nảy ra ý định, hai tay ấn xuống đất vận chuyển thần thông “Khôn Nguyên” chuyển dời đất đá. Bên trái đùn lên một gò đất nhỏ, bên phải hõm xuống thành một cái hố sâu, phía bắc dựng một khối đã lớn, phía nam chuyển một cây tùng xanh. Thần thông của cô đến đâu thì xung quanh nhà tranh biến đổi đến đó, cao thấp lồi lõm không bằng phẳng.

Chốc lát đã xong, trán Tiên Bích toát mồ hôi, nhìn địa thế sau khi biến đổi nhíu mày không nói.

Bỗng cô nghe có mấy tiếng vỗ tay, quay người lại nhìn thì thấy Cốc Chẩn đứng bên cửa cười nói:
- Đám cây cối núi đá đó rất có trật tự, chẳng lẽ ẩn chứa trận pháp gì sao?

Tiên Bích nói:
- Đó là trận “Hậu Thổ nhị tương” của Địa bộ chúng ta. Nếu có địa thế thích hợp để bố trí trận thế thì có thể chống lại cả thiên quân vạn mã.

Cốc Chẩn cười nói:
- Chống lại được thiên quân vạn mã nhưng chắc gì đã cản được Diệp lão Phạm. Thế này đi, ta vẽ thêm hoa văn trên gấm, trong trận của tỷ tỷ lại bố trí thêm một trận pháp nữa được không?

Tiên Bích nói:
- Ngươi xuất thân từ Đông Đảo, trận thế bày ra Diệp Phạm có thể nhận ra được, nếu bị phá thì chẳng phải tốn sức vô ích sao?

Cốc Chẩn cười nói:
- Kể cả hắn nhận ra được cũng chẳng phá được.

Nói rồi chỉ trỏ tứ phía nhờ Tiên Bích di chuyển đất đá, trong trận “Hậu Thổ nhị tương” lại bố trí thêm một trận khác. Tiên Bích hơi biết Dịch lý, thấy trận mà hắn thiết lập không phải cửu cung bát quái, cũng không phải tam tài ngũ hành mà lung tung linh tinh, chẳng vào phương pháp nào cả thì hết sức ngạc nhiên.

Bố trí trận xong, Cốc Chẩn lại nhờ Tiên Bích đào một cái hố sâu cả trượng trước nhà, sau khi đào xong lại cởi áo ngoài che miệng hố rồi phủ một lớp đất lên mặt hố. Tiên Bích ngạc nhiên nói:
- Cái hố này để làm gì?

Cốc Chẩn cười nói:
- Tất nhiên là để hãm hại Diệp lão Phạm rồi.

Tiên Bích cau mày, lắc đầu nói:
- Sao ngươi chắc chắn hắn sẽ đi qua chỗ này? Hơn nữa loại hố này đối phó hổ sói, dã thú còn không đủ, sao có thể làm khó được Bất Lậu Hải Nhãn?

Cốc Chẩn nói:
- Nếu sâu quá thì ngược lại có chút bất tiện.

Tiên Bích muốn hỏi lại nhưng hắn đã quay người đi vào nhà rồi.

Tiên Bích thấy hắn hành động như người ta diễn trò, vô cớ làm mình tốn không ít chân nguyên thì trong lòng hết sức không vui, phất tay áo đi vào nhà thì thấy màu đỏ trên mặt Ngu Chiếu đã rút đi, dáng vẻ uy nghi lẫm liệt, trên đỉnh đầu có khí trắng mờ mịt giống như có mây lành bao phủ. Lục Tiệm vẻ mặt đã tốt hơn nhiều, đang nhắm mắt dưỡng thần. Ninh Ngưng thì lại ngồi trong góc phòng, cầm một viên đá nhọn vẽ trên mặt đất, vẽ ra người vật núi sông, chim bay thú chạy, chỉ mấy nét bút mà tả được hết dáng vẻ, nhưng không đợi vẽ hết đã xóa đi. Cô cứ vẽ rồi xóa như vậy có vẻ trong lòng không yên tĩnh.

Trong nhà nhất thời yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hòn đá nhọn của Ninh Ngưng vạch xào xạo trên mặt đất, chắc là phát hiện ra không khí trầm lắng nên không bao lâu tiếng lạo xạo cũng dừng lại. Ninh Ngưng bỏ hòn đá nhọn xuống, lặng lẽ đứng lên đi ra ngoài cửa.

Lúc này ánh mặt trời đã giảm, lặn dần về phía tây, đỉnh núi ngọn cây đọng lại màu vàng làm bốc lên một dải hào quang, sườn núi xa xa có một luống hoa trắng như tuyết đỏ như máu, bị gió thổi qua thì liền thi nhau múa lên rồi bị cuốn lấy rơi xuống hang sâu núi hiểm không thấy đâu nữa.

Ninh Ngưng trông hoa rơi bất giác tự buồn cho thân thế của mình, lại cảm thấy gió núi hơi lạnh thấm vào da thịt, thổi trên người mà lạnh tới tận đáy lòng. Còn đang đau buồn thì bỗng một bàn tay trắng đưa tới vuốt lên má cô, mềm mại dịu dàng như một phiến ngọc trắng. Ninh Ngưng nhìn ra thì thấy đôi mắt xanh của Tiên Bích đang ngưng đọng ẩn chứa lòng thương xót. Ninh Ngưng trái tim run lên, mắt lập tức ươn ướt.

Tiên Bích biết tâm ý của cô nên thở dài một hơi rồi dắt cô vào trong nhà ngồi xuống, dịu giọng nói:
- Nha đầu ngốc, nếu muốn khóc thì cứ khóc ra đi.

Chỉ một câu nhẹ nhàng nhưng lại như hòn đá ném xuống nước làm gợn sóng tầng tầng trong lòng Ninh Ngưng. Trong nháy mắt, đập ngăn trong lòng cô sụp xuống, sóng lòng tràn dâng, miệng méo xệch tựa vào lòng Tiên Bích ấm ức khóc lên.

Từ khi biết tin dữ của mẹ rồi lại trải qua biến động tình cảm thì trong lòng Ninh Ngưng đã dồn đầy dằn vặt, cho đến lúc này gặp được một người tri kỷ cùng giới thì mới có thể thổ lộ nỗi buồn khổ trong lòng. Tiên Bích tuổi gần ba mươi, cùng lứa như dì của Ninh Ngưng, bình thường lại là thủ lĩnh các nữ tử của Địa bộ nên rất giỏi tháo gỡ tâm tư của các cô gái nhỏ. Tiên Bích nghe cô khóc đau buồn như vậy thì biết rằng trong lòng cô ẩn chứa những nỗi đau khổ lớn laom bất giác cũng hơi chua xót trong lòng, động tới thiên tính của người mẹ hiền, liền vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của cô gái trong lòng mình liên tục an ủi rồi đợi cô bớt khóc thì mới nói:
- Ngưng nhi, Lục Tiệm tính tình khờ quá, cô đừng trách nó. Phải biết tình yêu nam nữ xưa nay không thể ép buộc được. Lúc nó yêu cô thì núi đao biển lửa cũng không ngăn được, còn lúc nó không yêu cô thì cho dù lúc nào cô cũng ở bên cạnh nó cũng sẽ không để cô trong lòng…

Ninh Ngưng khóc xong một trận thì đau khổ trong lòng cũng vợi bớt, nghe vậy hai má ửng hồng, ấp úng nói:
- Tôi chỉ là một kiếp nô nhỏ bé, sao xứng nói chuyện tình yêu? Chỉ là anh ấy nhân phẩm không tồi, cứ nghĩ đến anh ấy sống không được lâu thì lại cảm thấy vô cùng thương tiếc. Vốn tưởng anh ấy chịu yên tĩnh thì dù chết đi cũng bớt phải chịu một chút đau khổ… nhưng, nhưng anh ấy chẳng chịu thương xót chính mình chút nào, rõ ràng khó tự giữ mình mà còn muốn mạo hiểm vì người đó…

Nói đến đây thì mặt lại hơi lộ ra một chút ghen tị.

Tiên Bích nhíu mày lắc đầu, cười khổ nói:
- Nó vốn là tính cách như vậy mà. Nếu không như vậy thì đã không phải là nó rồi…

Đến đây cô định nói rồi lại thôi, hồi lâu mới nói tiếp:
- Ngưng nhi, cô nghe nói tới sự tích về Bạch Xà nương nương và Hứa Tiên chưa?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK