Cốc Bình Nhi tuy cảm thấy nghi ngờ nhưng nhất thời vẫn chưa tìm ra chỗ nào sơ hở, chỉ đành quay người đi. Cốc Chẩn một mặt nhìn cô, một mặt nhanh chóng cởi quần áo, lấy một ống quần buộc vào thắt lưng, rồi lấy đầu kia thắt lưng buộc vào một ống tay áo thắt nút lại, như vậy quần áo dính liền vào nhau đã dài hơn một trượng, lại đặt đầu ống quần còn lại xuống bờ suối, dùng một khối đá lớn nặng trăm cân giữ chặt, dưới khối đá trăm cân lại chèn thêm một khối đá nhỏ để khối đá lớn lắc lư sắp rơi xuống nước. Bố trí xong cơ quan, Cốc Chẩn lại nắm chặt ống tay áo còn lại, rón rén chuồn vào rừng tùng bên suối, vừa lùi vừa cười nói:
- Ta muốn xuống nước đây, không được nhìn trộm nhé.
Cốc Bình Nhi hừ một tiếng, nói:
- Câu đó chút nữa sẽ y nguyên nói lại với anh…
Cốc Chẩn cẩn thận chui vào rừng tùng, sau khi nín thở thì bỗng cầm ống tay áo ra sức kéo mạnh. Nút thắt tuột ra, áo, quần cũng tách rời, nhưng đủ để chuyện động tảng đá lớn cách một trượng. Bõm một tiếng, tảng đá lớn lăn xuống nước làm hoa nước bắn lên tung tóe. Cốc Bình Nhi sợ hắn giở trò nên lập tức quay người, mắt thấy quần áo giày mũ tán loạn khắp nơi thì lập tức bật cười, thầm nghĩ: “Nam nhân đều lôi thôi nhếch nhác thế này cả.”
Cô tuyệt không ngờ tới Cốc Chẩn lại có thể đứng trong rừng tùng cách hơn trượng đẩy khối đá trăm cân nên cẩn thận thu dọn quần áo gấp lại cẩn thận rồi đến bên bờ suối nước nóng định thần nhìn xuống, nhưng chỉ thấy khí nóng phủ đầy mặt nước lúc tụ lúc tán, trong suối có vật gì cũng mờ mờ chẳng rõ, ẩn hiện thấy trong đám đá vụn có một cái bóng đen to lớn thì đoán là Cốc Chẩn, liền thầm nghĩ: “Anh tất nhiên không chịu được lâu rồi.” Liền ngồi xuống bên suối, vân vê tóc mai nựng nịu con mèo, đôi má trắng như tuyết khẽ mỉm cười, chìm trong hơi nước của suối nước nóng, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện như tiên nữ trong rừng.
Cốc Chẩn trần như nhộng cuộn tròn trong rừng tùng, nín thở nhìn Cốc Bình Nhi, trong lòng phập phồng lo lắng. Không ngờ trong núi lạnh lẽo, từng trận gió lạnh đổ tới thổi khiến y cả người run lên bần bật, mấy lần muốn nhẩy cẫng lên, chỉ hận Cốc Bình Nhi đang ngồi cách một trượng, nếu có động tĩnh tất sẽ bị phát hiện nên phải cuộn thành một cục nghiến răng chịu khổ. Bỗng thấy con mèo ba tư trong lòng Cốc Bình Nhi lười nhác mở mắt, đôi mắt xanh lè chuyển động nhìn sang phía này. Cốc Chẩn bị nó nhìn vào thì thân thể như bị kim châm, trong lòng rất không thoải mái, thầm nghi ngờ nghĩ: “Con súc sinh này chẳng lẽ đã nhìn thấy mình rồi?”
Cốc Bình Nhi thì tập trung vào suối nước nóng, hoàn toàn không ngờ Cốc Chẩn lại nấp trong rừng tùng sau lưng. Ngồi được một lúc, cô nhìn cái đồng hồ mặt trời bỗng cảm thấy có chút không hợp lý, liền đứng dậy đánh ra mấy chưởng xua tan hơi nóng trên mặt nước, định thần nhìn kỹ thì dưới đáy nước chỉ thấy đá to đá nhỏ chứ chẳng thấy người đâu. Cốc Bình Nhi thân mình run lên kêu không hay rồi đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy dòng suối nước nóng đó từ cái hồ sâu này chảy ra, chảy qua một đoạn suối nhỏ rồi xuyên qua vô số đám cây uốn lượn chảy ra xa.
- Ối chà, ta quên mất cái này rồi.
Cốc Bình Nhi giậm chân rồi chạy vội mấy bước, bỗng nghĩ ra điều gì liền quay trở lại nhặt đống quần áo trên mặt đất lên, hấp tấp triển khai thân pháp chạy dọc theo con suối nhỏ đó đi mất.
Cốc Chẩn nghĩ rằng Cốc Bình Nhi thông minh có thừa nhưng không đủ tinh tế nên cố ý bày ra bộ dạng như vậy để khiến cô cho là mình đã theo dòng nước chạy trốn. Cốc Bình Nhi trong lúc vội vã tất sẽ men theo suối đuổi theo, lúc đó hắn sẽ có thể ra khỏi rừng tùng chỉnh lại quần áo rồi nhẹ nhàng bỏ đi. Nhưng không ngờ tâm tư Cốc Bình Nhi đều dồn lên người hắn, sợ Cốc Chẩn sau khi ra khỏi mặt nước bị rét nên nhất thời nhiều chuyện lại ôm theo cả quần áo chạy đi.
Cốc Chẩn cả người trần truồng đỏ ửng lên, kêu khổ không ngớt, nhưng cũng không dám chờ lâu, đành phải hai tay ôm ngực chui vào một cánh rừng. Gió núi tạt thẳng vào mặt, sương lạnh thấu vào da thịt rét đến mức cả người hắn run lên cầm cập, trong lòng chỉ biết nói: “Con… con bà nó chứ, nếu… nếu lúc này mà có một con… con hổ nhảy ra thì… thì thật là tiện lợi, lão… lão tử cả người nhẵn nhụi, có… có thể làm con gà dứt lông bỏ chạy luôn…” Chạy quá vội vàng nên hơi không để ý liền dẫm phải một cái gai, lòng bàn chân đau nhói lên đành phải ngồi phệt xuống, đưa tay lần mò nhổ gai, còn đang nghĩ làm thế nào kiếm ít lá cây che mấy chỗ kín thì bỗng nghe tiếng cười rúc rích yêu kiều rồi từ trên trời rơi xuống một đống quần áo giày mũ.
Cốc Chẩn ngẩn ra, nhíu nhíu mày rồi chầm chậm mặc lại quần áo, đưa mắt nhìn lên thì chỉ thấy Cốc Bình Nhi ôm con mèo Ba Tư đứng trên một cây cổ thụ chọc trời, giẫm lên một nhánh cây nhỏ nhún lên nhún xuống chơi đùa. Cô thấy hắn nhìn đến thì cười hi hi nói:
- Hảo ca ca, lần này tính là ai thắng đây?
Cốc Chẩn nói:
- Tất nhiên là ta thắng rồi. Cô không đợi ta từ suối nước nóng trồi lên đã tự bỏ đi, rõ ràng là thấy công phu nín thở của ta ghê gớm, tự biết không thắng được nên lâm trận bỏ chạy.
Cốc Bình Nhi nhẹ nhàng nhảy xuống, đưa ngón tay phết phết vào mặt, nói:
- Không biết xấu hổ. Anh còn chưa xuống nước mà chỉ làm trò linh tinh.
Da mặt cô nõn nà, đầu ngón tay lướt qua liền lưu lại mấy vết hồng hồng. Cốc Chẩn thì lại hoàn toàn ngược lại, hơn ở chỗ da mặt dầy cui, chỉ cười khà khà nói:
- Cô không nhận thua thì ta còn có cách nào nữa đây?
Cốc Bình Nhi nói:
- Đã như vậy thì đấu lại được không?
Cốc Chẩn đảo mắt, cười nhạt nói:
- Có đấu nữa cô cũng chỉ thua chứ không thắng được. Thế này vậy, chúng ta lại đấu khing công được chứ?
Cốc Bình Nhi cười nói:
- Anh lại có quỷ kế gì vậy?
Cốc Chẩn nói:
- Ta tự có thần thông, việc gì phải dùng quỷ kế. Cô nhìn thấy ngọn cây tùng nghiêng nghiên đằng xa kia không? Ai đến dưới cái cây đó trước thì coi như người đó thắng.
Cốc Bình Nhi nói:
- Được rồi, đấu lại một lần, anh không được giở trò nữa đấy.
- Ai giở trò chứ. – Cốc Chẩn phì một tiếng, nói – Ta đếm đến ba, hai người chúng ta đồng thời cất bước. Một, hai, ba…
Cốc Bình Nhi tung mình lên liền trôi đi như làn khói nhạt, nhẹ nhàng như chim hồng, chốc lát đã lướt đi mười trượng rồi ghé mắt nhìn lại thì thấy Cốc Chẩn mới chạy được hai trượng, bất giác cười thầm rồi lại phi thân thêm mấy trượng nữa, quay đầy lại nhìn thì bỗng không thấy bóng dáng Cốc Chẩn đâu nữa. Cốc Bình Nhi trong lòng trầm xuống nhưng tuyệt không lập tức đuổi theo mà lại tung mình nhảy lên ngọn một cây đại thụ, như một con chim lớn đen xì lăng không tìm kiếm, phạm vi mấy dặm đều thu vào tầm mắt. Chỉ thấy Cốc Chẩn đang rón rén chui vào trong một lùm cây tùng.
Cốc Bình Nhi khẽ cười, triển khai khinh công điểm nhẹ mũi chân, rơi xuống một cây đại thụ khác, chỉ mấy lần tung mình như vậy đã đến trên đầu Cốc Chẩn, nhẹ nhàng như tiên nữ giáng trần rơi xuống trước mặt Cốc Chẩn.
Cốc Chẩn bỗng bị giật mình thì không tự chủ được đánh ra một quyền. Cốc Bình Nhi cười nói:
- Hay lắm, vẫn là muốn đấu quyền cước ư?
Rồi một tay ôm mèo, một tay dùng “Tuyết Hồng trảo” chặn quyền của Cốc Chẩn, chân quét nửa vòng định khiến hắn vấp ngã, chỉ là vừa xuất cước thì lại không nỡ, lập tức thu chân lại dùng ra “Thiên Lãng Thiên Điệp thủ” chuyển đến sau lưng Cốc Chẩn, trong chớp mắt đã đưa tay đập khẽ lên đầu vai và lưng hắn mười cái.
Cốc Chẩn như chưa nhận ra, lại quay người lại vung quyền đánh. Cốc Bình Nhi lắc đầu nói:
- Ca ca, điểm đến là dừng, anh đã thua rồi.
Cốc Chẩn nghe mà như không nghe, vẫn tay đấm chân đá chẳng thành phương pháp nào.
Cốc Bình Nhi trong lòng hơi tức giận, dùng một chiêu “Vô Định cước” làm Cốc Chẩn lộn một cái ngã lăn, sống mũi đập vào một hòn đá máu tươi chảy ra. Cốc Bình Nhi thấy vậy thì trong lòng hoảng loạn, cúi người đỡ dậy nhưng bị Cốc Chẩn xoay tay đánh một quyền mạnh vào thắt lưng, tuy có nội kình hộ thể, không đau đớn nhiều nhưng trong lòng Cốc Bình Nhi như bị dao cắt vô cùng khó chịu. Đang định mở lời thì bỗng thấy Cốc Chẩn bò dậy, trợn mắt nghiến răng mặt đầy máu, hoa tay múa chân như điên như cuồng.
Cốc Bình Nhi thấy vậy phần thì sợ hãi, phần thì buồn rầu, cố gắng đỡ mười mấy chiêu, mỗi lần định nặng tay thì lại cảm thấy mềm lòng, chợt nhảy lùi lại hơn trượng kêu lên:
- Em, em không đánh với anh nữa…
Rồi đưa tay ôm mặt ngồi phệt xuống đất khóc òa lên.
Cốc Chẩn ngẩn người rồi bỗng ngã lăn ra, trừng mắt thở hồng hộc mắng chửi:
- Nha đầu thối, bảo người đánh với ta, bảo nha đấu thối ngươi đánh ta…
Chợt cảm thấy mắt mũi cay xè liền dụi dụi mắt đến lúc nước mắt tràn ra.
Cốc Bình Nhi khóc một lúc rồi lau nước mắt, đứng dậy kêu lên:
- Được, anh nhất định muốn tẩy hết oan khuất gì gì, em sẽ để anh làm.
Liền không nói không rằng dắt Cốc Chẩn dậy chạy vào trong núi. Cốc Chẩn tức giận nói:
- Cô làm gì thế?
Vừa định vùng vẫy thì lại bị Cốc Bình Nhi nhắm chặt “Khúc Trì huyệt” không cách nào dùng lực. Đưa mắt nhìn thì Cốc Bình Nhi sắc mặt trắng bệch, vệt nước mắt vẫn còn ướt, miệng mím chặt chỉ cố chạy tới trước.
Chạy được một lúc, bỗng nghe Cốc Bình Nhi nói:
- Đến rồi!
Cốc Chẩn định thần nhìn thì phía trước cây tùng tảng đá chen lẫn, ôm lấy một một tòa thạch thất do thiên nhiên tạo thành, trên thạch thất có chữ “Hiên Viên động”. Thì ra nơi này là đỉnh Quang Minh trong Hoàng Sơn, tương truyền đỉnh Quang Minh là nơi Hiên Viên hoàng đế đắc đạo bay lên trời nên cái thạch thất này cũng được tiếng lây, coi là nơi hoàng đế tu tiên.
Cốc Bình Nhi lại nói:
- Uông Trực chắc là ở chỗ này.
Cốc Chẩn nửa tin nửa ngờ, liếc cô một cái. Cốc Bình Nhi quay đầu đi, không chịu nhìn mặt hắn.
Cốc Chẩn biết cô tâm tình phức tạp, bất giác khẽ than. Cốc Bình Nhi bỗng đẩy hắn đến gần cửa thạch thất thăm dò bên trong. Tình cảnh đập vào mắt khiến hai người đều cả kinh, chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang có khoảng mười cái thi thể, đống lửa bên trong đã cháy hết, than bụi tung tóe, một cái nồi lớn lật úp, thịt dê trong nồi đổ đầy mặt đất.
Cốc Chẩn thấy trong thạch thất không còn người sống thì lập tức kiểm tra thi thể, chỉ thấy mặt người nào cũng xanh đen, vẻ mặt nhăn nhó, khóe miệng chảy ra những dòng máu đen, dựa vào vũ khí mặt mũi thì chính là Oa khấu không sai. Cốc Chẩn trong lòng chấn động, thầm nghĩ: “Đây rõ ràng là hiện tượng trúng độc, nhưng là ai hạ độc thủ chứ?” Lại nghĩ đến việc mất trộm thủy ngân mà Trình Công Trịch đã nói đến, trạng thái chết này đúng là ăn phải thủy ngân mà ra, hai việc này tất có liên quan. Lại nhìn mặt mũi đám Oa khấu nhưng không có Uông Trực trong đó.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK