Lục Tiệm đột ngột tỉnh lại, ảo ảnh xung quanh đã biến mất, cảnh vật trước mắt dần dần sáng tỏ, bên tai như có người đang lay gọi mình. Y lắc lắc đầu, lại tỉnh ra thêm một chút, liền đưa mắt nhìn qua thì Diêu Tình đang chăm chăm nhìn mình, khóe mắt còn lưu lại vài giọt lệ.
Lục Tiệm thấy cô sống lại thì mừng rỡ điên cuồng không kìm chế nối, định vùng dậy thì lại cảm thấy không có sức, liền sung sướng nói:
- A Tình, cô thật sự khỏe rồi chứ, tôi không phải đang nằm mơ phải không?
Diêu Tình lắc đầu nói:
- Không phải mơ, cũng không biết anh đã dùng cách gì mà lại có thể áp chế được “Thổ kình” trong cơ thể tôi. Bây giờ tôi thật sự khỏe rồi.
Cô nhìn Lục Tiệm, ngập ngừng nói:
- Anh sao vậy? Vừa rồi mặt trắng nhợt, ngay cả hô hấp cũng không có nữa.
Lục Tiệm biết rõ trong người đã có biến động rất lớn, cấm chế bị phá rồi thì ngày chết không còn xa, nhưng lại sợ Diêu Tình lo lắng nên cũng không nhiều lời mà chỉ cười cười rồi nói:
- Tôi không việc gì, nói chung là dùng sức quá nhiều nên nhất thời ngất đi thôi.
Diêu Tình chăm chăm nhìn y hồi lâu rồi bỗng nói:
- Anh nhìn vào mắt tôi…
Lục Tiệm cùng cô bốn mắt nhìn nhau, y bỗng chột dạ, vội đưa mắt qua chỗ khác.
Diêu Tình khẽ hừ một tiếng, nói:
- Từ nhỏ anh đã không biết lừa gạt, miệng nói lời dối trá mà ánh mắt vẫn không giả được. Cuối cùng là anh có việc gì quan trọng giấu tôi?
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Không, không có việc gì cả.
Diêu Tình hơi lộ vẻ tức giận, cười nhạt nói:
- Vậy thì tốt, anh đứng lên cho tôi xem nào.
Nói rồi buông y ra.
Lục Tiệm gật gật đầu, hít dài một hơi rồi định đứng dậy, nhưng người lại mềm ra như bùn, không cách nào dùng lực được, phải từng chút một lần tới bờ tường rồi dựa vào bờ tường chầm chậm chống người lên. Nhưng chống liền mấy lần mà đều không đủ khí lực, chống được một nửa lại phải ngồi xuống. Y đưa mắt nhìn qua thấy Diêu Tình đang chăm chú nhìn mình thì biết rõ nếu mình không thể đứng dậy tất sẽ khiến cô lo lắng, vừa nghĩ đến đó thì cũng không biết sức lực từ đâu tới mà ra sức chống một cái, lại có thể run rẩy đứng dậy, hai tay dựa vào tường, đôi chân run lên từng chặp nhưng miệng thì vẫn cười nói:
- A Tình, cô xem, tôi chẳng phải đứng dậy rồi sao?
Diêu Tình ngẩn ngơ nhìn y, bỗng vành mắt đỏ lên rồi nhè nhẹ thở dài, nói:
- Con người của anh đó, trông thì ngốc nghếch mà thật lại quá quật cường,,,
Rồi đến gần đỡ y ngồi xuống bên bàn, cúi đầu không nói năng gì. Lục Tiệm thấy vẻ mặt cô chợt do dự chợt tức giận thì cũng không hiểu cô đang nghĩ những gì.
Hai người đều có tâm tư, ngồi một lúc thì bỗng nghe một tràng tiếng bước chân hướng vào trong miếu. Diêu Tình không biết người tới là bạn hay địch, bản thân mình tuy đã thoát chết một mạng nhưng tu vi còn chưa khôi phục được, còn Lục Tiệm thì cả người không có sức, liền nghĩ một chút rồi đỡ Lục Tiệm nấp vào sau điện thờ.
Tiếng bước chân đó càng lúc càng gần, nghe ra như có hai người, chốc lát đã tiến vào miếu rồi một giọng nói:
- Cha, mưa núi thật là kỳ quái, bên này núi thì tiết trời vẫn tốt đẹp, vừa qua đỉnh núi thì liền mưa xuống ngay rồi.
Lục Tiệm nghe rất quen tai, còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã nghe một giọng nói già nua ậm ừ, nói với vẻ không yên tâm:
- Trận mưa này thật là không đúng lúc, nghỉ một lát rồi phải đi ngay không chậm chễ.
Hai người ngồi xuống, người trẻ tuổi lại nói:
- Cha, con chỉ ngạc nhiên, chúng ta liều chết con mẹ nó phá vây vào biển là được, có gì phải đảo một vòng lớn, sang tây rồi lại về nam, trên đường còn phải bố trí trận thế nghi binh nữa.
- Hải Phong à, con có điều không biết! – Người già nua kia thở dài nói – Lần này đối thủ không thể xem thường, lão Trầm què đã bố trí cạm bẫy ven biển, chúng ta nếu dùng sức để vào Đông Hải thì chính là trúng vào gian kế của lão, hơn nữa ta còn một mối lo khác rất lớn…
Nghe câu này, Lục, Diêu hai người đều kinh hãi, ẩn ước đoán ra thân phận của những người kia.
Lại nghe người trẻ tuổi hơn nghiến răng ken két nói:
- Cha nói đến kẻ đó…
Ông già kia nói:
- Không sai, kẻ đó mượn lệnh của Mạc Phủ [người dịch: Mạc Phủ là triều đình ở Nhật Bản], vừa dụ vừa bức ta và Từ Hải đánh lén Nam Kinh, thực ra là một kế sách mượn đao giết người. Con nghĩ xem, chúng ta cho dù công phá được Nam Kinh, trừ được lão Trầm què thì chắc chắn cũng tổn thương nghiêm trọng, do đó có thắng cũng thế mà có thua cũng vậy, quân bên chúng ta sẽ yếu đi rất nhiều, lúc đó hắn thừa cơ tiêu diệt chúng ta, chẳng phải đỡ tốn công sức sao?
Người trẻ tuổi hồi lâu mới nói:
- Hắn vì sao lại làm như vậy?
Ông già kia cười nhạt nói:
- Thằng cha đó dã tâm rất lớn, chúng ta chết rồi thì hắn dựa vào danh nghĩa của Mạc Phủ có thể chiêu mộ tất cả người Oa sinh hoạt trên biển. Người khác gọi Uông Trực ta là “Vua của Oa khấu” nhưng thật ra không phải, Trần Đông, Ma Diệp, Từ Hải và ta bên ngoài thì kết hợp mà bên trong thì chia lìa, đều có địa bàn riêng. Nhưng nếu bốn người bọn ta đều chết cả rồi thì Đông Hải rộng lớn đó chẳng phải sẽ thuộc về hắn sao? Lúc đó hắn mới thực sự là “Vua của Oa khấu ”. Có câu rằng: “Ngày không thể không có mặt trời, nước không thể không có vua”, vì lý do đó mà hắn không thể để ta sống sót trên đời.
Lục Tiệm và Diêu Tình nghe được một phen đối đáp đó thì tim đập thình thịch. Thì ra hai người này một là Uông Trực, người còn lại chính là con nuôi của hắn Mao Hải Phong. Đúng là đi mòn giày sắt không tìm thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu. Lục Tiệm ra sức đề tụ kình lực, nhưng cảm thấy kinh mạch cả người trống rỗng, nửa điểm khí lực cũng không có, bất giác trong lòng nóng nảy, trán toát ra mồ hôi to bằng hạt đậu.
Trong miếu trầm mặc hồi lâu rồi Uông Trực bỗng nói:
- Hải Phong, con đang nghĩ gì vậy?
Mao Hải Phong thở dài nói:
- Không giấu cha, con đang nghĩ đến những anh em chết ở “Hoàng Sơn”, bọn họ đối với chúng ta trung thành như nhất, chết như vậy thật là oan uổng.
Uông Trực im lặng một chút rồi chậm rãi nói:
- Nếu chúng ta muốn giữ mạng thì người đi theo càng ít càng tốt, người biết hành tung của chúng ta càng ít càng tốt. Ta cũng là bất đắc dĩ mới phải hạ độc chết bọn chúng, rốt cuộc thì trên đời này người chết mới là kín tiếng nhất…
Còn chưa dứt lời thì bỗng nghe ngoài miếu vọng vào một tiếng cười dài rồi có người dùng tiếng Hoa một cách cứng nhắc nói:
- Hai vị thì ra là ở chỗ này.
Cha con Uông Trực đồng thanh a lên một tiếng rồi sau đó vang đến tiếng kim loại va chạm, tiếng gió vù vù lúc qua lúc lại mấy lượt rồi đột nhiên choang một tiếng như có đao kiếm gãy đứt, sau đó Mao Hải Phong kêu dài thảm thiết, tiếng kêu lạnh buốt vô cùng khiến người ta lông tóc dựng đứng.
Chợt nghe Uông Trực kinh hãi kêu lên:
- Hải Phong, Hải Phong…
Nhưng không nghe ai đáp lại. Uông Trực bỗng đau đớn kêu lên:
- Nó chết rồi, nó chết rồi…
Người kia ha ha cười nói:
- Tất nhiên là chết rồi, người bị chặt thành hai đoạn mà còn không chết ư? Uông tiên sinh, chủ nhân của chúng ta bảo ta lưu lại tính mạng của ông, ông ấy chút nữa sẽ đến. Ông nên thông minh một chút, ông cũng biết làm chém người làm hai mảnh thì dễ nhưng ráp lại làm một thì khó lắm.
Uông Trực im lặng một lúc rồi chợt nói:
- Đề Tả tiên sinh, nếu ông tha cho ta một lần thì vàng bạc châu báu ông muốn bao nhiêu cũng được.
Người kia chỉ cười hi hi nhưng không đáp lại.
Lục Tiệm nghe đến hai chữ “Đề Tả” thì trong lòng bất giác chấn động, lại nghe ngữ điều của người kia thì chợt nghĩ tới một người. Nhưng suy nghĩ thì lại cảm thấy rất khó tin, thầm tưởng: “Hắn đến Trung Nguyên làm gì? Sao lại biết Uông Trực?” Trong lúc trầm ngâm thì lưng bỗng như bị kim châm, lông tóc dựng đứng lên, cảm giác quái dị này đã từng gặp phải ở thành Nam Kinh, có thể nói là ghi vào tậm xương cốt. Nhưng cảm giác lúc này so với khi đó còn mạnh hơn ba phần, liền ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy trên xà nhà có một quái nhân thân thể vừa gầy vừa nhỏ, mặc một cái áo ngắn màu vàng, trên da thịt như mọc ra lông vàng dài cả phân, đang trừng đôi mắt nhỏ bé xanh loang loáng hung dữ nhìn mình.
Diêu Tình lúc đầu không phát hiện ra nhưng bỗng thấy Lục Tiệm có vẻ quái dị thì bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy người kia không khỏi mặt hoa biến sắc, một là vì người kia hình dạng quái dị, hai là vì người kia như ma quỷ, đến trên đầu mà cô hoàn toàn không phát hiện ra.
Quái nhân kia đảo mắt, thân hình bỗng co lại, bóng vàng chuyển động lăng không bổ nhào về phía hai người. Diêu Tình muốn né tránh, nhưng người đó thế tới quá nhanh, mình dù có thể tránh được nhưng Lục Tiệm cũng khó thoát, trong lúc nóng vội liền đánh vù ra một chưởng.
Người kia thế tới nhanh nhẹn dũng mạnh, nhưng bị chưởng phong đánh trúng thì ra ngoài ý nghĩ của người ta lại kêu chi một tiếng lăn ra, soạt một cái đã ôm một cây cột nhà, chân tay đều dùng ra nhanh như một cơn gió chớp mắt đã lại trở lên xà nhà, nhìn hai người nghiến răng kèn kẹt.
Diêu Tình cũng không ngờ kẻ kia lại kém cỏi như thế, hơi cảm thấy kinh hãi rồi chợt nghe có người ồm ồm nói:
- Thử Đại Thánh, ngươi bò lên bò xuống làm gì thế?
Quái nhân áo vàng kia kêu lên the thé”
- Bàng Giải quái, có người, có người!
Giọng nói ồm ồm kia kêu lên:
- Thật chứ?
Tiếng nói chưa dứt đã nghe rắc một tiếng rồi bụi đất bay mù, điện thờ không biết bị vật gì đánh trúng mà đứt ra làm đôi. Diêu Tình vội vã đỡ Lục Tiệm nhảy ra, bỗng cảm thấy trên đỉnh đầu nổi gió liền vung tay áo quét ra. Vật kia bị gió cuốn bay ra ra dính vào trên tường, nhìn kỹ thì ra là một bãi đờm. Thử Đại Thánh kia thì co vào một góc xà nhà cười khành khạch. Diêu Tình trong lòng bực bội hết mức, mắng:
- Con chuột thối tha, có bản lĩnh thì đừng dùng loại chiêu thức vô liêm sỉ đó.
- Quả nhiên là có người à!
Một giọng vang lên như chuông đồng. Diêu Tình theo tiếng nói nhìn qua thì phía trước có một quái nhân áo xám, to lớn dũng mãnh, tướng mạo đường đường, không khác gì người thường, chỉ có đôi tay là cực to cực dài, dài quá đầu gối rủ xuống tận bàn chân giống như đôi càng của con cua.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK