Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, bà cụ Phong và ông cụ Phong cũng đã đi xuống lầu, trông thấy hai người ngồi trêи sofa, bọn họ đi tới, bà cụ Phong ngồi bên cạnh mẹ ruột của Tần Thu, hai bà lão ngồi cạnh, nhìn nhau.

Sau đó bà cụ Phong mỉm cười: “Bà thông gia à, tôi biết là bà không nỡ, đừng nói đến chuyện năm xưa em gái của Minh Châu mới chỉ có duyên ở bên cạnh chúng tôi một năm, dù sau đó, con bé có sống đến tám mươi tuổi thì chúng tôi cũng không nỡ gả nó đi như vậy. Nhưng cho dù chúng ta luôn tiếc thương đứa nhỏ đáng thương này thì giờ dù chỉ là di vật cũng vẫn có người đồng ý lấy con bé, chỉ bằng chúng ta hãy tác hợp cho mong muốn này của nhà họ Lệ. Dẫu sao cháu trai nhà họ Lệ cũng không tệ, bà cũng đã từng gặp rồi, để linh hồn con bé ở lại đó cũng không tệ. Chí ít đợi sau khi Lệ Nam Hành một trăm tuổi, xuống dưới kia hai đứa cũng có thể gặp nhau, ít nhất con bé sẽ không phải lủi thủi một mình, trêи danh nghĩa, tốt xấu gì cũng là bà Lệ.”

Mẹ của Tần Thu nắm chặt miếng ngọc tròn trong tay, ánh mắt buồn rầu, nói: “Không phải đã nói đó chỉ là một ý định thôi sao? Không lẽ mọi người định để cậu ấy lấy di vật của con bé?”

Ông cụ Phong chống chiếc gậy ba toong đi sang một bên, dù đã già, nhưng mắt ông vẫn rất sáng, có thần. Ông ấy nhìn về phía hai người đang ngồi trêи sofa, nói: “Lần này chuyện bên phía quân đội bị làm ầm ï lên, dẫn đến ảnh hưởng từ hiệu ứng bươm bướm cũng khá lớn, nhà họ Phong luôn có liên hệ với căn cứ XI, nhà chúng ta và nhà họ Lệ được an toàn không phải là vì bọn họ luôn e ngại thế lực khi hai nhà chúng ta hợp sức sao? Một khi tách rời, bọn họ sẽ có cơ hội. Dẫu sao, trước đây hai nhà cũng đã có hôn ước, vậy chỉ bằng bây giờ hãy thực hiện nó, dù gì ba năm trước, Lệ gia cũng đã hứa hẹn, đợi bé út đủ mười tám tuổi thì sẽ bàn bạc kỹ càng chuyện này với chúng ta. Tôi đã hỏi rồi, mấy ông lão của nhà họ Lệ không có ý kiến gì, dù Lệ Nam Hành có ý kiến cũng vô dụng, nếu cậu ta đã đồng ý lấy di vật thì cậu ta nhất định phải lấy về.”

Nói đến đây, ông cụ Phong lại nhìn miếng ngọc tròn trong tay của mẹ Tần Thu, thở dài: “Bà thông gia, tôi biết sau khi bé út ra đời, bà đã vui đến thế nào. Lúc Minh Châu chào đời, bà cũng luôn bồng bế con bé, sau khi có thêm em gái của Minh Châu bà lại càng vui hơn. Năm đó xảy ra chuyện như vậy, mấy ông bà già chúng ta đã bàng hoàng tới mức nhập viện, có thể sống đến bây giờ chắc là nhờ con bé ở trêи trời phù hộ. Bây giờ chúng tôi chỉ muốn cho con bé một chốn về tốt đẹp, vừa hay thời cơ đến rất đúng lúc, hãy gả con bé cho người ta đi.”

Vành mắt của mẹ Tần Thu đỏ hoe, bà ấy cúi đầu vuốt ve miếng ngọc tròn trong tay: “Tôi chỉ nghĩ là một đứa bé nhỏ như vậy… Đã không còn nữa, linh hồn của con bé chắc chắn cũng vẫn còn là một đứa trẻ… Gả con bé cho người ta thế này thì có khi nào sẽ phải chịu ấm ức không…”

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá, Lệ gia quả thực là một chốn về rất tốt.” Tần Thu khẽ nói.

Phong Minh Châu ở trêи lầu, vừa ra khỏi phòng rẽ vào cầu thang tầng hai, cô ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện bên dưới, thoáng chốc ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Một chốn về tốt?

Nếu đã là một nơi tốt thì tại sao họ lại khăng khăng để một người đã chết chiếm vị trí này?

Cô ta nắm chặt lấy tay vịn của cầu thang, nhìn mấy người đang ngồi bàn bạc về chuyện này dưới lầu, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, quay người đi thẳng về phòng, đóng “sầm” cửa lại.

“Cô cả…” Người giúp việc đi qua tầng hai nghe thấy tiếng động, ngoảnh lại, hơi kinh hãi nhìn về phía vị tiểu tổ tông thường xuyên nổi giận kia, không biết cô ta bị làm sao.

Mọi người ở dưới lầu cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng động ở trêи lầu truyền xuống, ai nấy đều nhìn nhau, sau đó ai cũng hiếu Phong Minh Châu đang tức giận chuyện gì.

Nhưng Lệ Nam Hành không muốn cưới Phong Minh Châu, dù nhà họ Phong có quyền cao chức lớn đến mấy thì cũng không thể cưỡng ép nhét một người mà Lệ Nam Hành không muốn đến bên cạnh anh được.

Cách ốn thỏa duy nhất bây giờ chính là chấp nhận lời đề nghị của Lệ Nam Hành.

[Bạn đang đọc truyện trêи Truyện Hay Online]

Chuyện hôn sự đã được bàn tính ổn thỏa từ trước không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa, đặc biệt sau lần quân đội mượn cớ bới móc, nhà họ Phong và nhà họ Lệ nhất định phải liên hôn, như vậy mới có thể bắt tay nhau và không gặp bất kỳ phiền toái gì.

Ngày xưa, Lệ Nam Hành từng nói đợi cô con gái thứ hai đã mất của nhà họ Phong qua mười tám tuổi, anh sẽ cưới di vật của cô.

Đến giờ, chắc chắn câu nói này vẫn còn hiệu lực.

Bệnh viện tại Campuchia, ngày thứ ba, nọc rắn trong cơ thể của Phong Lăng đã được loại bỏ hoàn toàn, các chỉ số và máu trong cơ thể cô cuối cùng cũng đã dần khôi phục lại bình thường, nhưng cô vẫn hôn mê bất tỉnh. Lúc hôn mê, cơ thể cô lúc nóng lúc lạnh, lúc lạnh thì nhiệt độ thấp hơn người bình thường, còn lúc nóng thì sốt hơn bốn mươi độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK