Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng rốt cuộc là nhân tố bên ngoài nào đã tác động đến? Xung quanh khu rừng đó vốn không có người, cũng có bảng hiệu cấm du khách đến gần, thậm chí trong cánh rừng đó cũng không hề có kiểm lâm, không đảm bảo an toàn nên trước nay không có người nào dám đến gần.

Chỉ một thời gian ngắn thế thôi mà đã có thể làm bùng lên đám cháy lớn như vậy, cô hoàn toàn có cơ sở để nghi ngờ rằng có người cố ý phóng hỏa.

Nhưng xung quanh đây không có camera giám sát.

Trở về phòng nghỉ ngơi, Phong Lăng đặt hai cốc nước xuống, thật ra cô cũng không biết phải động viên hai cụ như thế nào, có điều dù sao họ cũng là người từng trải, lúc đầu tâm trạng có hơi thấp thỏm, vừa lo lắng lại vừa kϊƈɦ động, nhưng đến lúc này thì đã bình tĩnh lại nhiều.

Ông cụ Phong ngồi trêи ghế trong phòng nghỉ ngơi khẽ thở dài một tiếng, thỉnh thoảng lại hỏi thành viên căn cứ đang trông coi họ về tình hình

phòng cấp cứu bên kia, muốn biết cơ hội sống sót của vợ chồng con mình rốt cuộc là bao nhiêu. Thành viên căn cứ không biết chắc, chỉ biết tỈ lệ

sống sót rất thấp, nhưng lúc như thế này không thể làm hai cụ già kϊƈɦ động hơn nữa, vì thế cứ đáp rằng mình không biết.

Bà cụ Phong vẫn ngồi ở đó, đôi mắt vẫn đỏ ửng, thấy Phong Lăng trở về thì cứ nhìn cô mãi.

Vừa nãy trong lúc Phong Lăng đi rót nước đã rửa mặt và làm dịu lại mắt mình, tuy vẫn hơi sưng, nhưng không quá rõ như trước nữa, nên bây giờ cô đã tháo kính xuống.

Đối diện với ánh mắt của bà cụ Phong, cô nhẹ nhàng đặt cốc giấy được rót đầy nước ấm vào trong tay bà cụ: “Bà uống nước cho bình tĩnh lại đi ạ!” Bà cụ Phong xúc động nhìn cô, rất muốn nói rằng hôm nay cả nhà lái xe đến cánh rừng này chỉ vì nghe bảo rằng khi còn bé Phong Lăng đã từng sống ở đó. Lúc nghe được tin tức này, ai nấy đều đau lòng khôn xiết, rất muốn dẫn đứa trẻ đó về để bù đắp yêu thương, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này.

Bây giờ, nhìn thấy cháu gái nhỏ vẫn đang khỏe mạnh đứng trước mặt mình, khuôn mặt xinh đẹp, tính cách cũng cẩn thận đứng đắn. Cho dù cô không được dạy dỗ từ bé đến lớn ở nhà họ Phong, nhưng rõ ràng cô là một đứa bé hiểu chuyện vô cùng giỏi giang, trưởng thành hơn không biết bao nhiêu lần so với các thiên kim nhà giàu được sống trong nhung lụa, nuông chiều từ bé.

Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng khi gặp được rồi lại chẳng thể thốt ra được câu nào, bà cụ một tay cầm cốc nước, một tay nắm lấy tay Phong Lăng không cho cô rời đi, dịu dàng nói: “Cháu à, nhà họ Phong chúng ta có lỗi với cháu.”

Bỗng nhiên bị nói thẳng ra như thế, mới đầu Phong Lăng còn ngẩn ra, sau đó lại khẽ cong môi lên đáp: “Không sao ạ, bây giờ không phải lúc để nói những chuyện này, mong bà bớt đau buồn!”

Thấy cô hiểu chuyện như thế, bà cụ Phong lại càng khó chịu, bà đặt cốc nước xuống rồi kéo lấy tay cô: “Để bà ôm cháu một cái được không?”

Nhìn Phong Lăng đứng bên cạnh không lên tiếng, bà cụ Phong đau lòng không thôi: “Bà… Bà nội… chỉ muốn ôm cháu một cái thôi. Bà biết cháu lo lắng cho ba mẹ mình, đứa nhỏ hiểu chuyện này, bà và ông nội cháu cũng lo lắng cho họ lắm, nhưng cháu là đứa trẻ cả nhà chúng ta lạc mất hai mươi năm mới tìm về được. Lúc này bà chỉ muốn ôm cháu một cái thật chặt mà thôi…”

Phong Lăng nhìn bà cụ, khẽ gật đầu một cái.

Phút chốc, bà cụ Phong bỗng nghẹn ngào, cố nén nỗi lòng muốn bật khóc mà đến ôm Phong Lăng vào trong lòng. Dù bà cụ Phong đã lớn tuổi, nhưng khi còn trẻ từng là người mẫu vô cùng nổi tiếng trong giới Hoa kiều đương thời. Theo tuổi tác, vóc người cũng đã thấp xuống một ít nhưng vẫn không tính là lùn, coi như là đứng ngang bằng với Phong Lăng, bà cụ có thể dùng dáng vẻ của trưởng bối, dễ dàng ôm cô gái gầy gò trước mặt vào lòng.

Trong hai mươi mốt năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô chân chính cảm nhận được cái ôm thuộc về người thân.

Còn là của bà nội ruột thịt của mình.

Từ trước đến nay không phải Phong Lăng muốn né tránh nhà họ Phong, mà là do cô không quen, cũng không biết phải đối mặt với những người thân có quan hệ huyết thống ruột thịt với mình, cho nên cô không quá khát khao được nhận lại thân nhân.

Nhưng vào giờ phút này, khi được chính bà nội ruột của mình ôm chặt lấy, cảm giác xót xa trong lòng rốt cuộc cũng bủa vây lấy cô. Phong Lăng như trở thành một đứa trẻ tủi thân muốn rúc vào lòng bà để bật khóc thật to rồi kể lể những ấm ức của bản thân phải chịu. Mũi cô đã cay cay, nhưng vẫn cố kìm nén, cô chỉ ngoan ngoãn đứng yên để bà cụ ôm mình, thấy ông cụ Phong xúc động đi đến bên cạnh, cô cũng không hề đẩy người ra.

“Cháu à… để cháu phải chịu nhiều tủi thân rồi.” Ông cụ Phong đứng ở một bên, cũng muốn ôm lấy cô, nhưng thấy dáng vẻ nuối tiếc không nỡ buông tay của người bạn già, ông đành đứng đấy nở nụ cười vui mừng. Nếu như bây giờ không phải con trai và con dâu của mình đang ở trong phòng cấp cứu, nụ cười của ông cụ chắc hẳn đã tươi hơn nhiều, ông cụ nhìn Phong Lăng: “Rốt cuộc cháu đã sống như thế nào trong khu rừng kia… Chúng ta và rất nhiều người đều đã đi dò hỏi, thế nhưng không có mấy ai biết rõ rốt cuộc cháu đã trải qua những gì, cho dù có biết cũng chỉ biết chung chung được một ít mà thôi. Nhưng chỉ như thế đã khiến chúng ta vô cùng đau lòng rồi, cháu quả thật đã chịu quá nhiều tủi nhục, sau này cháu theo ông

bà về nhà họ Phong nhé! Chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để bù đắp lại tất cả những thiếu thốn trong suốt hai mươi năm này của cháu. Chúng ta rất yêu cháu, rất nhớ cháu! Cháu là cốt nhục của nhà họ Phong chúng ta, là cháu gái nhỏ của chúng ta…”

Có lẽ bởi vì trước đó không lâu, cô đã thả trôi cảm xúc bật khóc ở trong lòng Lệ Nam Hành nên bức tường phòng vệ trong tim cô không còn quá vững chắc nữa, cũng có thể là vì tình cảm chân thành của ông bà nội đã khiến cô xúc động. Nhất thời Phong Lăng không nhịn được sự chua xót nghẹn trong lòng mình nữa, nước mắt cứ thế rơi lã chã.

Cô không thích khóc, từ trước đến nay cũng không hề nghĩ rằng thì ra lúc con người ta khi cực kỳ xúc động, thật sự sẽ rơi nước mắt.

Những trải nghiệm trước kia cô chỉ kể cho mình Lệ Nam Hành nghe, nhưng lúc đó cũng không hề nói quá tưởng tận, vậy mà Lệ Nam Hành có thể dựa vào từng thói quen cùng lối sống để tưởng tượng ra được tuổi thơ của cô, thậm chí anh còn ở bên chung sống với cô trong rừng rậm lâu đến thế.

Trêи đời này, chỉ cần có một Lệ Nam Hành biết được những quá khứ cô từng trải qua là đủ rồi.

Cô không muốn xé toang vết thương đã khép miệng lại từ lâu ra một lần nữa để cho người khác xem, cho nên cô không kể cho ông cụ Phong nghe, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên vỗ về tấm lưng của bà cụ Phong, sau đó dịu giọng nói: “Cháu ở ngay đây, sẽ không lạc mất nữa đâu, ông bà cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đi ạ.”

Chỉ một câu “sẽ không lạc mất nữa đâu” đã khiến mắt ông cụ Phong phút chốc đỏ hoe, còn bà cụ Phong thì càng ôm cô chặt hơn.

Đúng lúc này, bên ngoài có vang lên tiếng chào hỏi kính cẩn của các thành viên trong căn cứ, tiếp đó Lệ Nam Hành xuất hiện trước cửa phòng nghỉ. Ánh mắt người đàn ông kia bình tĩnh nhìn lướt qua hai cụ nhà họ Phong, sau khi khẽ gật đầu khách sáo với ông cụ Phong một cái, lại nhìn sang bóng người đang bị bà cụ ôm chặt, giọng anh nghiêm túc đến mức khiến Phong Lăng bất giác giật nảy mình: “Phong Lăng, em ra đây.”

Phong Lăng lại vỗ nhẹ lên lưng của bà cụ, sau đó xoay người đối diện với vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của người đàn ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK