AK ngạc nhiên hô lớn, khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về người đang nằm bò dưới đất.
Phong Lăng chầm chậm ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt dính máu của cô nhìn thẳng về phía họ. Hai năm không gặp, bất chợt gặp lại, cô không rõ giây phút này rốt cuộc mình có cảm xúc như thế nào. Cô chỉ nhớ đến cảnh tượng mình bỏ đi trước đây, bàn tay của cô lại càng bấu sâu vào mặt đất.
Thấy cô hình như đã bị thương nặng, A K vội đưa khẩu súng ngắn trong tay cho người anh em ở đằng sau, chạy thật nhanh đến, sau đó cúi người xuống mau chóng đỡ Phong Lăng dậy. Trông thấy máu ở khóe miệng và dáng vẻ loạng choạng như thể đứng không vững của cô, anh ta nhíu mày nói: “Cô thế này…”
Phong Lăng thở hổn hển một hơi, khàn giọng nói: “Vừa rồi bom ở phía trêи rơi xuống cạnh chân tôi.”
Trong phút chốc, A K không dám tin càng đỡ cô cẩn thận hơn, giọng nói của anh ta cũng trở nên nghiêm túc: “Vậy thì mau đến bệnh viện thôi! Nhanh lên!”
Phong Lăng không còn mấy sức lực để nói chuyện nữa, chỉ có điều lúc có hai người anh em nhìn có vẻ quen mắt của căn cứ XI tiến lên đỡ sau lưng cô, cô chợt nghe thấy cuộc đối thoại Hàn Kình và Tiểu Hứa ở bên đó: “Lão đại, anh tìm thấy Phong Lăng rồi sao không báo cho bọn tôi một tiếng.”
Lệ Nam Hành không trả lời, anh cũng đang được họ đỡ.
Bây giờ cả hai người họ đều đã bị thương nặng, có rất nhiều lời nên nói và không nên nói, dường như họ chỉ có thể hiểu ngầm với nhau.
Lệ Nam Hành chỉ nhìn Phong Lăng rồi nói với vẻ hờ hững: “Lên trực thăng về thẳng căn cứ, Bác sĩ Văn có cùng đến đây không? Gọi cậu ấy đi, khám cho cô ấy trước.”
Hàn Kình và Tiểu Hứa nhìn vết thương sau lưng Lệ Nam Hành, vốn họ muốn nói vết thương của anh xem ra cũng không hề nhẹ nhưng dù gì lão đại cũng đã nói như vậy rồi, hơn nữa dù xa cách hai năm, bọn họ vẫn biết suốt hai năm qua, lão đại luôn tìm kiếm Phong Lăng đến mức như sắp phát điên. Nếu bây giờ không để Bác sĩ Văn khám cho Phong Lăng trước, chắc lão đại thà chết cũng sẽ không để bác sĩ động vào người mình.
“Được, cứ đi đã.” Hàn Kình vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu với mọi người bên cạnh, đã có một nhóm người đuổi theo đám tội phạm đã tản ra khắp nơi. Bây giờ trêи không vẫn có tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng đang đến gần nhưng lần này không chỉ có trực thăng của địch, mà còn có trực thăng của căn cứ XI đang khống chế tình hình ở bên trêи. Điều này khiến cho phe địch tạm thời không thể tìm thấy vị trí chính xác để tiếp tục thả bom.
Phía sau lưng Phong Lăng đã bốc cháy. Khi ở trong rừng, thế lửa có thế nào cũng đều là chuyện rất nguy hiểm. Trong *** cô đau đến mức tưởng chừng như toàn thân sắp nứt ra đến nơi, nhưng lúc đám A K vội vàng dìu cô đi ra ngoài với vẻ mặt căng thẳng, cô khẽ nói một câu: “Tôi không về căn cứ XI đâu, đưa tôi tới bệnh viện là được rồi.
Dù giọng nói của cô rất nhỏ và khẽ, nhưng dường như mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.
A K lập tức nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Phong Lăng, cô có biết Lệ lão đại đã tìm cô hai năm rồi không, hai năm qua lão đại luôn nghĩ cách để tìm cô về, trong căn cứ XI không thể không có cô. Cách làm ngày xưa của mấy ông cụ Lệ vốn rất vô lý, lão đại mới là người phụ trách của căn cứ, chỉ cần lão đại nói cô vẫn có thể về đội bắn tỉa thì cô vẫn là người của căn cứ XI chúng ta. Lẽ nào bây giờ không phải là lúc quay về một cách hợp tình hợp lý sao?”
Phong Lăng chẳng còn chút cảm xúc nào, chỉ là khi được A K dìu đi ra ngoài, cô nuốt ngụm máu trong miệng xuống, khó mà chống đỡ được tinh thần và thế lực hiện giờ của bản thân, cô vừa thở hổn hển vừa khẽ nói một cách khó khăn: “Tôi không về đó đâu.”
Khi cô vừa nói ra câu này, Lệ Nam Hành đang được người khác dìu về phía trước cũng chợt dừng lại, anh quay người lại nhìn cô.
Lúc này, Phong Lăng cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía anh, đối diện với gương mặt nhợt nhạt và ánh nhìn trầm tĩnh của anh.
“Phong Lăng.” Hàn Kình và Tiểu Hứa vẫn đỡ Lệ Nam Hành, đồng thời luôn chú ý đến vết thương sau lưng anh, họ cau mày nói: “Lão đại tìm cô chẳng dễ dàng gì, chuyện năm xưa có hiểu lầm, lúc đó chúng tôi đã biết giới tính của cô từ lâu, nhưng vẫn không vạch trần cô, phần lớn thành viên trong căn cứ XI đều chấp nhận cô. Cô đừng vì mấy câu nói năm xưa của mấy thằng nhãi khốn khϊế͙p͙ ở đội Ba mà cảm thấy mất danh dự hay đau lòng, chúng tôi đều có thể hiểu cho cô. Bây giờ cô và lão đại đều hi thương rồi, vậy thì hãy cùng quay về đi.”
“Tôi nói lại lần nữa.” Nghe lời họ nói xong, Phong Lăng nhìn thẳng vào mắt của Lệ Nam Hành, sau đó nói một cách rành mạch: “Hai năm trước, Phong Lăng tôi đã thề rằng đời này, kiếp này sẽ không bao giờ bước chân vào căn cứ XI với thân phận là thành viên huấn luyện của căn cứ nữa, dù tôi có phải chết ở đây thì tôi cũng sẽ không quay về.”
“Phong Lăng, tôi biết cô không vui, nhưng bây giờ không phải là lúc cãi nhau, đừng làm loạn nữa…” A K khẽ nói một câu sau lưng cô.
Ánh mắt của Phong Lăng rất hờ hững: “Tôi không hề làm loạn, bỏ tôi ra, tôi tự đi được.”
“Cô nói đùa gì thế? Bị thương đến mức này rồi, cô còn đi nổi không?” A K vừa nói vừa nhìn vết máu ở khóe miệng cô: “Hộc cả máu ra rồi kia kìa, cô là ai chứ? Bây giờ cô thế này rồi mà còn có thể đi ra khỏi rừng được thì tôi sẽ gọi cô là bà nội luôn!”
Gương mặt tái nhợt của Phong Lăng luôn không có cảm xúc gì, khi được A K đỡ, cô cũng cố gắng đứng nghiêm chỉnh, không hề có ý định và suy nghĩ sẽ dựa dẫm vào bất kỳ người nào của căn cứ XI bọn họ.
Với căn cứ XI, cô vẫn hận và không thể buông bỏ một vài chuyện.
Tiểu Hứa – người đỡ Lệ Nam Hành cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Lệ lão đại đang giảm dần, lão đại bị thương không hề nhẹ, nhưng dường như điều khiến anh bị tổn thương hơn chính là việc Phong Long tuyệt tình vứt bỏ tình yêu của hai người.
Đối diện với người đã hai năm không gặp, Tiểu Hứa nhìn Phong Lăng, nói một câu: “Phong Lăng, chúng tôi biết trong lòng cô có mối hận, nhưng hận cũng đều bởi đã từng yêu, giống như nỗi hận của cô với căn cứ XI, đó là vì cô đã từng yêu nơi đó sâu đậm, và nỗi oán hận của cô với Lệ lão đại cũng là vì cô đã yêu…”
“Tôi chưa từng yêu!” Phong Lăng nhíu mày.
Bởi vì bị thương nặng mà ánh mắt của Lệ Nam Hành gần như rã rời, sắp không thể tập trung được nữa, nhưng vì câu nói này của cô, ánh mắt của anh lại đột nhiên nghiêm lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía cô.
Vì bốn chữ quả quyết này của Phong Lăng, mà Tiểu Hứa câm lặng trong giây lát, cô gái ngày xưa bị đuổi ra khỏi căn cứ một cách tàn nhẫn, bây giờ rõ ràng đã là một cô gái mạnh mẽ hơn tất cả bọn họ. Trong phút chốc, anh ta phát hiện dù biết cô là một người nhẫn tâm, nhưng anh ta lại chẳng thể tìm được một câu nào để trách móc cô.
Phải.
Hễ nhớ lại cảnh tượng năm xưa, khi trông thấy cô nằm bò dưới đất bên ngoài trụ sở của căn cứ, bị mấy ông cụ Lệ dùng lời nói làm nhục, bêu xấu và đuổi đi thì anh ta có thể hiểu được tâm trạng của cô.
Nếu đổi thành bất kỳ ai, chắc chắn họ cũng sẽ không muốn bước chân vào nơi đó nữa.
“Chưa từng yêu, thật không?” Lúc này, giọng nói khàn khàn của Lệ Nam Hành vang lên. Dù bây giờ anh đang rất yếu vì bị mất máu quá nhiều, nhưng trong khu rừng đang rực cháy, giữa bầu không khí yên tĩnh nên giọng nói của anh càng thêm rõ ràng, lạnh lẽo đến lạ thường.
Phong Lăng không nhìn anh nữa, mà ngoảnh sang phía khác.