Nhìn thấy bóng lưng trầm lặng của cô, Lệ Nam Hành thấp giọng, lạnh nhạt nói: “Nhà họ Lệ và nhà họ Phong đều là những gia đình có máu mặt, mặc dù quen biết nhau từ bé nhưng số lần tôi với Phong Minh Châu gặp mặt thì chỉ cần năm đầu ngón tay là đếm đủ. Từ nhỏ đến lớn, khoảng thời gian hai người ở cùng nhau còn chẳng được mấy tiếng đồng hồ, thậm chí chẳng bằng thời gian tôi ôm cậu ngủ cả một đêm hôm qua.”
Phong Lăng chợt dừng bước.
Sau đấy, người đàn ông bình tĩnh nói thêm: “Cô ta muốn gả cho tôi cũng không có nghĩa là tôi muốn cưới cô ta. Sau này, cậu không cần phải hỏi những chuyện không có thật như thế này nữa, cũng đừng nghe cô ta nói bất kỳ điều gì, tốt nhất là khỏi gặp luôn càng tốt.”
Phong Lăng: “…Ừm! Sau khi về căn cứ chắc cũng không còn cơ hội gặp lại cô ấy nữa.”
“Ừm.”
Phong Lăng định cất bước, nhưng nghĩ một lúc lại lên tiếng: “Lão đại, mấy ông cụ nhà họ Lệ cũng đã nói rồi, mặc dù họ không truy cứu việc đó nữa nhưng hình phạt mà tôi phải nhận thì vẫn nên nhận. Bây giờ, cấp trêи đã đưa ra quyết định gì chưa? Tôi cần lĩnh án phạt như thế nào vậy?”
“Chỉ là phải làm một nhiệm vụ khó khăn hơn cả khi ở núi Rogers thôi, sẽ không dễ dàng gì đâu. Cứ kiên nhẫn ngồi đợi là được, cậu nóng lòng muốn chịu phạt đến vậy cơ à?”?
Phong Lăng không trả lời ngay mà ngẩn ra: “Họ muốn tôi thâm nhập vào doanh trại của phần tử khủng bố làm gián điệp sao?”
Lệ Nam Hành ngồi xuống sofa, những ngón tay thon dài của anh cầm lấy chiếc điện thoại. Lệ Nam Hành liếc nhìn dòng tin nhắn vừa mới nhận được ở trêи màn hình, ngoảnh đầu, lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Không đến mức đấy, cậu quá thẳng thắn, không đủ khéo léo nên không thể làm gián điệp được. Cậu bớt trông mong đến chuyện ấy đi.”
Từ cái giọng điệu trước sau như một của đối phương, Phong Lăng không thể nào đọc ra được bất kỳ điều gì. Có lẽ anh đã biết cô phải đối mặt với hình phạt như thế nào rồi, chỉ là không nói ra mà thôi.
Chỉ cần không bắt cô đi làm gián điệp thì những việc khác đều không thành vấn đề!
Màn đêm buông xuống.
Phong Lăng không có việc gì để làm nên đành đi xuống phòng bếp nấu hai bát mỳ, dù sao cô cũng không biết làm những món khác. Tuy mùi vị không được ngon cho lắm nhưng miễn cưỡng vẫn có thể ăn được.
Cô bưng bát mì đã nấu xong rồi đi vào phòng làm việc.
Vừa đúng lúc Lệ Nam Hành đứng dậy nghe điện thoại, anh quay đầu nhìn thấy cô bước vào phòng, lại nhìn thấy chiếc bát nằm trêи tay cô, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô để nó lên trêи bàn.
Khi Phong Lăng bước vào, đặt chiếc bát xuống thì người đàn ông đã đi ra ngoài nghe điện thoại.
Cô cúi đầu nhìn chiếc máy tính cùng một ít tài liệu ở trêи bàn sách, còn thấy cả mấy tờ tài liệu toàn bằng tiếng Anh có chữ ký tay của Lệ Nam Hành.
Nét chữ dưới ngòi bút của người đàn ông vô cùng rắn rỏi và mạnh mẽ, trông không giống một lão đại giương súng múa côn nhiều năm trong căn cứ XI mà lại có phần giống một học giả, hoặc có phong cách của một người giỏi giang trong thương trường.
Hồi còn nhỏ, Phong Lăng đã học được một vài thứ khi ở trong băng đảng mafia. Có một người Trung Quốc dạy cho cô biết mặt chữ và một số kiến thức đơn giản. Sau đó, trong một năm ở trại trẻ mồ côi, cô vẫn được đi học nhưng chỉ có điều, thứ cô học được không nhiều, bản thân cô cũng không hề phối hợp với họ.
Một thời gian sau khi đến căn cứ, Hàn Kính giới thiệu cho cô một người giáo viên dạy văn hóa, đặc biệt sắp xếp cho cô một số khóa học, ngoài giờ tập luyện sẽ dạy cho cô rất nhiều kiến thức. Mất một thời gian dài, cuối cùng Phong Lăng cũng có thể từ từ bù đắp lại được những kiến thức mà hồi nhỏ mình đã bỏ lỡ.
Có rất nhiều người gia nhập vào căn cứ từ khi còn nhỏ, tất cả bọn họ đều có những giáo viên chuyên về văn hóa đến để dạy học. Phong Lăng là người học giỏi nhất và được giáo viên quý nhất.
Căn cứ XI không phải chỉ có người vai u bắp thịt, cho dù là vai u bắp thịt thì cũng là những người có học thức. Về mặt này, căn cứ XI làm rất tốt, ít nhất thì Phong Lăng có thể nhận biết rõ ràng tiếng Anh và tiếng Trung.
[ Đọc truyện hay online mỗi ngày nhé]
Nhìn chữ ký tay của Lệ Nam Hành, cho dù là ký bằng tiếng Trung hay tiếng Anh thì nét chữ đều rất đẹp.
“Đang nhìn gì đấy?” Sau khi cúp điện thoại, Lệ Nam Hành quay lại phòng, lúc bước vào thì thấy Phong Lăng đang lật xem đống tài liệu ở trêи bàn.
Phong Lăng đặt xấp tài liệu xuống, quay đầu nhìn người đàn ông đang mặc bộ đồ ở nhà: “Tôi chỉ tùy ý xem một chút thôi, chắc không sao chứ?”
Vừa rồi cô không nhìn thấy bí mật gì mà mình không nên nhìn, do đó vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
“Không sao, nhưng ban nãy cậu xem cái gì mà nghiêm túc đến thế?” Khi người đàn ông bước tới, Phong Lăng nhất thời quên mất phải tránh đi. Mãi cho đến lúc hơi thở của người đàn ông bủa vây quanh mình, rồi lúc anh đột nhiên cúi người về phía trước, cô mới bất ngờ loạng choạng lùi ra đằng sau, dựa người vào cạnh bàn, hai tay vòng ra sau chống lên mép bàn, cố gắng lùi lại, tránh xa khuôn mặt đang kề sát vào mình của anh.