Nghe thấy câu ấy mà suýt chút nữa Phong Lăng đạp nhầm chân phanh thành chân ga, gương mặt vốn bình tĩnh cũng trở nên hơi khó tả, hai ông bà cụ ngồi đằng sau cũng im lặng mất mấy giây, sau đó bỗng cười ầm lên: “Thế bao giờ thì hai đứa định sinh đây?”
“Đúng đấy, đúng đấy, hai đứa không thấy ông bà thích trẻ con đến thế nào à? Mạt Mạt ông bà còn thương yêu như thế, giờ mà hai đứa sinh một đứa, sau này ông bà có thể trông con cho hai đứa luôn rồi!”
Phong Lăng: “…”
Lệ Nam Hành gật đầu: “Nào chỉ sinh một đứa, cháu thấy có sinh hai đứa cũng không đủ, nếu không ông bà hai bên đều không đến lượt mất.”
“Đúng đúng, thế thì sinh mấy đứa vào, giống ai nhỉ… Quý Noãn đúng không? Phong Lăng hay nhắc về cô Mặc với ông bà, cô ấy sinh được thai long phượng đúng không nhỉ? Nghe nói dạo này lại có thai nữa rồi. Phong Lăng, Nam Hành, hai đứa phải cố lên!”
Phong Lăng: “…”
…
“Em quyết định muốn về Hải Thành trước khi kết hôn thật hả?” Lệ Nam Hành nhìn giờ và địa điểm bay được hiển thị trêи màn hình điện thoại, ôm cô gái vừa mới gọi điện với Quý Noãn vào lòng.
“Quý Noãn có thai hai tháng rồi, em cũng nên đi thăm cô ấy một chuyến.” Phong Lăng đặt điện thoại sang một bên: “Anh chả nói là bao năm nay vẫn chưa được yêu đương hẹn hò với em thoải mái là gì? Giờ em tôn trọng suy nghĩ của anh, quyết định tìm một nơi yên tĩnh để đi chơi. Ở Hải Thành có nhiều người quen, trị an cũng tốt hơn Mỹ nhiều, vừa
hay lâu rồi anh cũng không tụ tập với anh Mặc cả Bác sĩ Tần, nhân cơ hội này em có thể đi thăm Quý Noãn luôn.”
“Giờ ngày nào cô ấy cũng nghén ngẩm, có sức mà gặp em hả?”
“Em cũng không cần chăm cô ấy, em chỉ đi thăm thôi, với cả lâu lắm em cũng không về Hải Thành rồi.”
Quý Noãn nói, lần này cô ấy mang thai nghén nặng hơn lúc mang thai An An và Ninh Ninh. Khi ấy, hai đứa nhỏ ở yên trong bụng, hầu như không hề phá cô. Lần này, cứ sáng là cô ấy lại nôn ọe đến choáng váng đầu óc, ngày nào anh Mặc cũng đi làm muộn vì cứ muốn ở nhà với cô ấy. Sau khi cô ấy thấy đỡ hơn anh mới yên tâm rời khỏi Ngự Viên.
Tuy trong nhà có chị Trần với mấy người khác trông con giúp, nhưng An An với Ninh Ninh ở bên ba mẹ đã quen, lúc nào cũng thích ở cạnh ba mẹ.
Nghe nói, mỗi tối, anh Mặc đều phải nằm giữa hai đứa nhỏ, kể chuyện cho chúng nghe chúng mới chịu ngủ. Hơn nữa, Ninh Ninh rất thích ôm đùi ba ngủ, An An thì thích ôm bụng mẹ, lâu dần, điều này đã trở thành thói quen của chúng. Gần đây, Quý Noãn vừa mới mang thai nên phải bảo vệ bụng kỹ, thành ra mỗi tối cô đều phải đấu trí với lũ trẻ, trước khi ngủ vật vã hồi lâu, sáng hôm sau dậy sớm lại nôn càng ghê hơn.
Bác sĩ nói phản ứng mang thai thời kỳ đầu của Quý Noãn không thể dùng thuốc để khống chế, nhưng sau ba tháng đầu sẽ đỡ hơn. Thấy chỉ còn lại một tháng, anh Mặc quyết định đưa luôn hai đứa nhỏ về nhà họ Mặc, để chúng hành ông cụ Mặc.
Ông Mặc thì vui lắm, tối nào cũng phải kể mười câu chuyện mới chịu thôi.
Quý Noãn được yên tĩnh nhưng tối nào cũng nhớ con, thời kỳ đầu mang thai, tâm trạng nhạy cảm, thỉnh thoảng cô lại khóc một trận khiến anh Mặc hốt quá phải đưa Quý Noãn và đám người giúp việc về nhà họ Mặc. Như thế lũ trẻ có ông cụ trông, Quý Noãn cũng có thể thấy con, cả nhà cùng vui.
Phong Lăng nghĩ mình phải về thăm hai đứa nhỏ vừa dễ thương vừa bám người này, tiện thể có thể để Lệ Nam Hành cảm nhận trước bầu không khí làm cha.
Tại sân bay Hải Thành.
Quý Noãn ngồi ở chiếc ghế dài ngoài cửa sân bay, nước mắt nước mũi ròng ròng, cô đã khóc mười phút đồng hồ rồi.
Mặc Cảnh Thâm cũng đã dỗ cô mười phút, cuối cùng phải bảo chị Trần đi mua cho cô một cốc sữa. Quý Noãn vừa uống vừa thút thít, quay đi không thèm để ý đến anh.
Chị Trần ở cạnh dở khóc dở cười không biết phải làm sao.
Phong Lăng và Lệ Nam Hành đi ra khỏi cổng kiểm soát ở cửa hải quan, lúc ra đến cửa thì thấy cảnh tượng này.
“Yo, sao cãi nhau mà cãi tới tận sân bay thế này?” Lệ Nam Hành nhét một tay trong túi quần, đi tới.
Phong Lăng cũng thấy Quý Noãn đang khóc, còn tưởng xảy ra chuyện gì, dù sao thì Quý Noãn mà cô quen cũng không phải là người thích khóc. Cho dù gặp bất cứ chuyện gì không vui, cô ấy đều có thể chịu đựng, sao lại ngồi khóc ở đây thế này.
“Sao thế? Có chuyện gì vậy?” Phong Lăng tiến tới, thấy mắt Quý Noãn đều đã đỏ cả lên.
Quý Noãn nhìn cô, thút thít, chắc vì khóc lâu mà giờ đã không nói ra hơi, Mặc Cạnh Thâm ngồi bên cạnh liền nhìn Lệ Nam Hành: “Dạo này thấy mắt thế nào rồi?”
Lệ Nam Hành nhếch miệng: “Cũng ổn rồi, mấy ngày sau khi phẫu thuật còn hơi mờ mờ, giờ đã hồi phục lại kha khá rồi. Ngoài những lúc dùng mắt quá độ thì thấy hơi đau ngứa ra thì cũng không khác gì mấy.”
“Bác sĩ Yorkser nói thế nào?”
“Bảo vẫn phải mát xa vật lý bên ngoài khoảng hai tháng, nhưng giờ hầu như không còn ảnh hưởng gì tới sinh hoạt hằng ngày nữa.” Lệ Nam Hành vừa nói vừa nhìn qua Quý Noãn: “Sao? Cậu chọc vợ cậu khóc đấy à?”
Chị Trần đứng cạnh vội nói: “Lần này, không biết đứa bé trong bụng cô Mặc là vị tổ tông nào mà từ lúc cô ấy mang thai đến giờ, tâm trạng nhạy cảm hơn hẳn. Tôi nghĩ chắc lần này cô ấy nôn nghén nặng quá nên thế. Bình thường, nếu cô ấy muốn ăn gì mà không cho cô ấy ăn cô ấy cũng khóc. Vừa rồi, cô Mặc thấy bên ngoài có bán trà sữa, nói muốn uống. Anh Mặc thấy cô ấy đang mang thai thời kỳ đầu, uống trà sữa thì không tốt nên không cho cô ấy uống, thế là cô Mặc khóc luôn ở đây.”
Lệ Nam Hành: “…”
Phong Lăng: “…”
Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn Quý Noãn, người đang vừa uống sữa, vừa dỗi không thèm để ý đến Mặc Cảnh Thâm: “Phụ nữ mang thai đáng sợ thế à?”