Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Lăng cảm thấy giả thiết này không thể thành hiện thực, người đàn ông dựa sát vào cô, bây giờ cô rất muốn lùi lại để nới rộng khoảng cách với anh.

Nhưng trong lòng lại biết rõ nếu bây giờ cô lùi lại, chứng tỏ cô đã bại trận bởi câu nói của anh, chứng tỏ cô thật sự để ý đến những chuyện đó với anh…

“Không có ‘nếu như, tôi rất biết ơn chị Văn đã giúp tôi lúc đó, nên bây giờ tôi có thể mở lòng với chị ấy cũng là điều điều hiển nhiên.” Phong Lăng hơi nghiêng đầu sang một bên, tránh bị anh hôn trúng.

Nhưng cô cảm thấy mình thật sự sắp bị hôn rồi, rõ ràng đa thịt giữa hai người còn chưa thật sự chạm vào nhau nhưng hơi thở man mát và giọng nói khàn khàn của người đàn ông đã khiến cô có một loại ảo giác đã bị anh hôn từ đầu đến chân.

“Ngoài lần tôi bị nhốt ở từ đường của nhà họ Lệ nên không thể xuất hiện kịp thời ra thì đã có lần nào khác tôi chưa xuất hiện đâu? Em có thể thử mở lòng với tôi một lần được không?”

Phong Lăng nhắm mắt lại: “Tôi đã từng mở lòng rồi.”

Cô nhắm mắt lại, dùng giọng nói cực kỳ lý trí lên tiếng: “Lệ Nam Hành, tôi đã từng mở lòng rồi.”

Lệ Nam Hành lại đứng thẳng người dậy.

Bấy giờ cô mới mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn đối phương.

Trêи gương mặt của người đàn ông đã không còn vẻ buồn bực, không vui hay sầu não nữa, anh chỉ đút một tay vào túi quần, dịu dàng nhìn cô: “Trong chuyện tình cảm của con người, có một câu nói từ rất lâu rồi khiến tôi luôn cảm thấy rất kỳ quái. Đó là “dùng một trăm bước để hình dung một cặp đôi yêu nhau, anh đã bước về phía em chín mươi chín bước cuối cùng em cũng đã bước nốt một bước vô cùng quan trọng đó về phía anh, nhưng bước chân này em lại chỉ bước một nửa, bởi vì em không có niềm tin. Sự do dự chần chừ của em, sự thiếu tự tin của em và đủ các lý do đã khiến em lùi bước, tiếp tục bước lùi lại thêm vô số lần nữa…”

“Không phải hai chúng ta không thể, mà là trong lòng em đã viết quá nhiều chữ “không thể’.”

Sắc mặt của Phong Lăng có hơi tái đi vì người đàn ông đột nhiên phân tích hết mọi sự nhút nhát và thiếu tự tin của cô một cách thản nhiên như thế, vì anh đã trắng trợn phơi bày những cảm xúc mà cô cất giấu bấy lâu. Cô nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch và cảm thấy không đủ ôxy để hít thở.

Đúng là cô đã bước tới một bước, đúng là cô cũng đã mở lòng với anh.

Nhưng hình như, đúng là cô chỉ dè đặt bước một chút để thăm đò, sau đó lại sợ hãi mà rụt lại.

Nếu là người khác, chắc đến một bước này cô cũng sẽ không thể vượt qua được.

Lúc này, người đàn ông bất chợt cúi người, lần này, khi cúi xuống, hình như anh còn mang theo một sự quả quyết nào đó nhất định khiến cô hiểu rõ một số điều. Đột nhiên hai cánh tay anh đặt hai bên người cô, giữ chặt cô trêи giường. Dù Phong Lăng không ngã xuống, nhưng cô lại cứng người ngồi đó, nhìn người đang gần sát mình trong gang tấc.

“Nhìn vào mắt tôi!”

Phong Lăng: “…” Cô nhìn vào mắt anh.

“Tôi không hề có người phụ nữ khác, từ đầu tới cuối chỉ có em. Em hãy tiếp cho bản thân thêm một chút tự tin, đừng lúc nào cũng như con chuột, cứ thấy con mèo có hành động nhỏ một cái là chạy trối chết.”

Lúc nói chuyện, người đàn ông khẽ bật cười thành tiếng: “Sự nhẫn nại cả đời của tôi đây đều dành hết cho em rồi, dù thế nào em cũng phải đáp lại cho tôi một chút chứ, đúng không?”

“… Tôi không biết phải đáp lại thế nào cả.”

“Tôi dạy em.” Người đàn ông lại cúi người xuống gần hơn, cùng lúc đó anh nhấc một tay lên chỉ vào mặt mình: “Hôn tôi một cái.”

Lại nữa sao?

Phong Lăng: “…”

Cô túm lấy cái gối cạnh tay, dùng sức đập vào mặt anh, cùng lúc đó cô lại ra sức áp tay vào mặt anh, đẩy người đàn ông ra thật xa mới thôi.

Anh cũng không ép cô phải hôn mình nữa, chỉ mỉm cười cầm cái gối, nhìn cô gái tóc ngắn ngồi trêи giường đang hơi mất tự nhiên không biết làm gì.

Thấy dáng vẻ của cô như thể muốn bước thêm một bước, nhưng lại không biết phải bước thế nào mới có thể coi là đúng, anh khẽ cười nói: “Văn Nhạc Tình định đến đây tìm em à?”

“Ừm, ngày mai.”

“Hai ngày nữa, tôi sẽ tham gia một vài hoạt động có liên quan đến chuyện hợp tác trong nước của Lệ Thị ở thành phố T, còn có một bữa tiệc, em có muốn tham gia không?”

“Tiệc? Tôi tham gia với tư cách là vệ sĩ của anh à?” Phong Lăng hỏi lại.

Anh nhướng mày: “Em nói xem?”

Phong Lăng không muốn nói, cô chỉ vào cửa nói: “Muộn lắm rồi đấy, tôi đi ngủ đây, anh về phòng đi.”

Người đàn ông cũng chẳng hề thất vọng, anh đút một tay vào túi quần, rồi cứ thế nhìn cô. Đến khi cô gái nhỏ ngồi trêи giường bị anh nhìn chằm chằm đến mức sắp xù lông lên, mắt cô cũng sắp trợn tròn lên thì anh mới khẽ mỉm cười đi ra ngoài.

“Ngủ ngon.” Người đàn ông giúp cô tắt ngọn đèn chính trong phòng ngủ, chỉ để một ngọn đèn tường nho nhỏ ở đầu giường.

“Lệ Nam Hành.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK