HIẾM KHI CÓ DỊP, NÊN ANH CÀNG NHẪN NẠI THEO ĐUỔI MANG VỢ MÌNH QUAY VỀ
“Nghe nói tuy thành phố Cát này nhỏ, nhưng dù sao cũng gần sông gần núi. Thị trấn miền núi cũng có lợi thế riêng. Thật ra số khách sạn có suối nước nóng cũng không hề ít, mặc dù tiện nghi kém hơn Bắc Kinh, nhưng lại hơn ở điều kiện thiên nhiên.” Tiếng cười của anh vang khẽ bên tai cô. Thậm chí Quý Noãn có thể cảm nhận được cánh tay Mặc Cảnh Thâm đang nhẹ nhàng mơn trớn sau lưng mình.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người như đang khá thân mật thì thầm với nhau, chỉ Quý Noãn cảm nhận rõ ràng ám hiệu của anh.
Rời khỏi Bắc Kinh rồi mà đến giờ anh vẫn còn nghĩ đến khách sạn suối nước nóng.
Không chỉ nói bóng nói gió, Quý Noãn còn cảm nhận rõ ràng, anh nhận ra tính khí của cô hôm nay dịu hơn, không chống đối anh nữa, nên mới nhân cơ hội này trêu chọc cô.
Cô lườm anh một cái. Dù anh có bỡn cợt nhưng cô chỉ nhìn lên là đã thấy chỉ có hình bóng của mình trong đôi mắt phẳng lặng thâm thúy của anh. Dường như tất cả bỡn cợt trêu chọc đều lập tức trở thành trìu mến vô tận, không có chút đối nghịch.
Cô liếc anh một cái rồi bước thẳng vào quán ăn trước mặt.
Thấy cô gái này cứng mềm đều không phục, Mặc Cảnh Thâm cười khổ.
Đây chỉ là một quán ăn nhỏ nhưng được cái sạch sẽ, cũng không hề ít khách. Hai người ăn cơm xong thì không vội trở về. Dù sao nhìn thời tiết u ám này thì chẳng bao lâu nữa sẽ có mưa to. Bây giờ họ có đi nhanh thì giữa đường cũng sẽ gặp mưa như trút nước, chi bằng chờ hết cơn mưa, rời đi cũng không muộn.
Sau khi họ ăn cơm xong, bầu trời vẫn u ám. Nhìn thấy tín hiệu của cơn dông lâu rồi mà vẫn chưa mưa, Mặc Cảnh Thâm hạ giọng nói: “Bây giờ đi về luôn hay chờ tạnh mưa rồi mới về?”
Quý Noãn ngồi trong quán ăn nhìn ra ngoài trời, suy nghĩ một chút rồi uể oải nói: “Chờ mưa xong đi, cơn mưa này không hề nhỏ. Cả thành phố Cát này gần như không có chỗ nào đi chơi, mà cũng không biết cơn mưa kéo dài bao lâu. Quanh đây lại không có gì đặc sắc, nếu không thì kiếm quán cà phê nào gần đây ngồi giết thời gian.”
“Uống ít cà phê thôi.”
Quý Noãn: “…”
Mấy năm nay đúng là cô uống hơi nhiều cà phê, nhưng rõ ràng Mặc Cảnh Thâm cũng uống không hề ít.
Những lúc không cần đến cà phê để thức đêm, Quý Noãn cũng không nghiện gì. Nhưng cô cũng không thể ngồi trong phòng ăn này nhìn mấy cái bàn không với Mặc Cảnh Thâm được.
“Trong này có một trung tâm mua sắm, anh đưa em đi dạo.”
Quý Noãn: “…”
Đàn ông không dễ gì chủ động nói đưa phụ nữ đi dạo trung tâm mua sắm. Vậy mà bây giờ anh lại muốn nhân nhượng, rõ ràng rất muốn lấy lòng cô. Ở đây không nghĩ ra được chuyện gì lãng mạn hơn, đến cả cách thức cũng rất thực tế.
Quý Noãn cũng là phụ nữ, tuy thích mua sắm nhưng không quá ham mê đi dạo trung tâm mua sắm. Vậy mà bây giờ cô lại đột nhiên thấy rất muốn đi dạo xem một vòng.
Quý Noãn liếc anh: “Thẻ em bị khóa hết rồi, anh cũng biết rồi đấy.”
Thấy khó khăn lắm cô mới nhún nhường, anh thoải mái rút ví tiền giơ ra trước mặt cô: “Chẳng phải còn có anh đây sao?”
Quý Noãn lặng lẽ liếc chiếc ví da cao cấp phiên bản giới hạn màu đen một lát rồi mới nói: “Buổi sáng em mới hạ sốt, không xách được đồ.”
“Em cứ mua thoải mái, anh chịu trách nhiệm xách đồ.”
Quý Noãn nhướng mày, giơ tay cầm lấy ví tiền của anh thả vào túi xách của mình rất tự nhiên rồi đứng lên: “Được, đi dạo một vòng cũng tốt.”
Giọng nói có vẻ như vô cùng miễn cưỡng.
Mặc Cảnh Thâm nghe thấy ngữ điệu cố tình này thì lại nhìn cô một cái. Quý Noãn bình thản, quay người bước thẳng về phía trung tâm mua sắm. Anh nhìn cô, hơi cong môi lên. Hiếm khi có dịp rời khỏi chốn thương trường xô bồ ở Hải Thành và Bắc Kinh, tới một thị trấn miền núi xa xôi, anh lại càng có thêm kiên nhẫn để theo đuổi lại bà xã của mình.
Quý Noãn cất ví tiền của anh rồi đi thẳng vào trong. Cô đi đôi giày thể thao mới thay trong xe rảo bước đi nhẹ như gió. Mái tóc cô đã dài ra rất nhiều, xõa sau lưng, đong đưa theo từng bước chân. Cô lại đang mặc trang phục nhẹ nhàng thoải mái, thoạt nhìn giống như thiếu nữ chưa tròn hai mươi, trẻ trung sống động, không phô trương như nhiều năm trước, mà có vẻ hướng nội từng trải mặn mà hơn.
Phần lớn tầng một của trung tâm mua sắm là nơi bán mỹ phẩm, trang sức, và đồng hồ đeo tay. Khu trung tâm mua sắm này bao gồm hai khu thông với nhau. Một cái là chợ đầu mối của thành phố Cát, bên trong gì cũng có. Sau khi đi vào trong thì có hơn mười gian hàng nhỏ, giá cả quần áo cũng không quá một trăm, nhưng hình thức thì đa dạng phong phú, khách ở trong cửa hàng cũng không hề ít. Cái thông bên cạnh chính là trung tâm thương mại của thành phố Cát, không có nhiều khách, nhưng đẳng cấp hàng hóa thì hơn hẳn, có cả hàng hiệu.
Quý Noãn chẳng ngại bên nào, đi dạo một vòng ở chợ đầu mối, nhìn hết các món đồ, ngắm cái này sờ cái kia cực kỳ thích thú. Cô đi dạo cả tiếng đồng hồ rồi mới đi sang trung tâm thương mại bên cạnh.
Có lẽ dáng người Mặc Cảnh Thâm quá đẹp, nên bị người trong gian hàng để ý, lôi kéo hỏi xem anh có muốn tìm việc làm không, có muốn làm người mẫu nam không. Họ nói anh mặc thời trang nam của thương hiệu nào đó đứng ở tầng một, một ngày cũng được ba trăm đồng. Quý Noãn nghe thấy thì bật cười bước nhanh lên trước không ngoái đầu lại.
Nhân viên ở cửa hàng bách hóa còn chưa nói hết đề nghị thì đã bị khí chất lạnh lùng cao quý của anh đông cứng đến mức không dám nói tiếp, nhưng vẫn lẩm bẩm trong miệng: “Một ngày ba trăm đồng, một tháng cũng được chín nghìn rồi. Tiền lương cao như thế mà không coi ra gì à? Thanh niên bây giờ đúng là chẳng quan tâm gì đến tiền bạc…”
Từ đầu đến cuối anh không thèm để ý đến lời đề nghị làm việc của nhân viên bán hàng, nét mặt vẫn cực kỳ lạnh lùng.
Quý Noãn đã đến một cửa hàng trang sức bên cạnh, đang thử một số dáng nhẫn nho nhỏ dễ thương. Đây là cửa hàng vàng bạc, đồ cũng không đắt, nhưng mẫu mã và tạo hình khá tinh xảo, giá tầm vài trăm đồng. Mặc Cảnh Thâm không nhìn giá, chỉ nhìn Quý Noãn đang đeo chiếc nhẫn lên ngón út.
“Có đẹp không?” Quý Noãn giơ tay lên huơ huơ trước mặt Mặc Cảnh Thâm đang đi tới.
Tay Quý Noãn rất đẹp, rất hợp đeo nhẫn, có điều rất hiếm khi cô đeo trang sức. Anh liếc nhìn thì chợt phát hiện ra một chuyện: “Sao lại đeo vào ngón út?”
Quý Noãn liếc mắt nhìn tay, định trả lời vì đây là size nhẫn bé nhất, chỉ đeo vừa được vào ngón út. Nhưng ai ngờ nhân viên bán hàng đứng trong quầy nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm thì đột nhiên kinh ngạc nói: “Cô à, cô có bạn trai hả? Giờ có ai mà không biết đeo nhẫn ở ngón út là có ý nói mình đang còn độc thân, hơn nữa còn không có ý định tìm kiếm tình yêu. Bạn trai cô đẹp trai như vậy, nói chuyện với cô vừa chiều chuộng vừa dịu dàng, chắc chắn tình cảm của hai người rất tốt, vậy cô không thể đeo nhẫn vào ngón út được đâu!”