Lệ Nam Hành kiên quyết không chuyển chỗ, vẫn ngồi đó: “Ừm, vậy anh ở đây với em.”
Phong Lăng nhìn anh: “Anh không nghe thấy trọng điểm à?”
” Gì cơ?”
“Tôi nói là muốn ngồi một mình.”
Lệ Nam Hành nhìn cô một lúc, sau đó như thể hơi ngại ngùng, ho khụ một tiếng, cầm chiếc áo trêи sofa lên, chầm chậm mặc vào, nhìn có vẻ lưng anh thật sự rất đau, lúc xỏ tay áo không được nhanh nhẹn như lúc cởi. Sau khi cánh tay anh vướng víu ngừng lại một lúc, thấy Phong Lăng không hề có ý qua giúp mình, cuối cùng anh vẫn tự mặc áo lên người.
“Chiếc chăn mỏng trêи sofa có thể dùng được, nếu không đủ ấm, phòng bên cạnh có cả chăn lẫn giường đấy.” Lệ Nam Hành đứng dậy, dẫu anh biết bây giờ Phong Lăng không có kiên nhẫn với mình, anh muốn dùng những cách tấn công ép buộc như lúc trước chắc chắn sẽ không có tác dụng gì, anh chỉ có thể từ từ bình tĩnh, không thể gấp gáp.
Phong Lăng không trả lời, sau khi Lệ Nam Hành đứng dậy, cô chỉ cầm chiếc chăn mỏng trêи sofa lên, gấp gọn gàng đặt sang một bên, tỏ ý không muốn dùng chiếc chăn mà anh đã đắp.
Lệ Nam Hành cảm thấy có một cục tức mắc nghẹn ở trong lồng *** mình, anh nhìn cô một lúc, sau đó lại giơ tay lên khẽ cử động cánh tay, sau khi cử động đến phần lưng, sắc mặt anh lại hơi tái đi.
Phong Lăng nhìn anh: “Bị thương không đi nghỉ ngơi đi, còn quanh quẩn ở cạnh tôi làm gì? Nếu anh ngại việc tôi ở đây thì bây giờ tôi sẽ đi ra ngoài, đứng ngoài hành lang vài tiếng đồng hồ cũng chẳng sao cả.”
Anh muốn ở lại thêm một lúc cũng không được sao?
Lệ Nam Hành buồn bực nhìn cô, định lên tiếng, nhưng thấy Phong Lăng đã dời tầm mắt, không còn nhìn mình nữa.
F*ck, cuộc đời Lệ Nam Hành anh chưa từng gặp người nào khó đối phó như thế này, còn là phụ nữ nữa.
“Nghỉ sớm đi.” Dứt lời, người đàn ông cũng không tiếp tục cử động cánh tay trước mặt cô nữa, xoay người quay lại phòng ngủ.
Trong phòng khách khôi phục lại vẻ yên tĩnh, mùi hương thanh mát nồng đậm chỉ thuộc về người đàn ông cuối cùng cũng đã dần cách xa cô. Bấy giờ Phong Lăng mới cảm thấy mình có thể hít thở bình thường, sau khi ngồi trêи sofa một lúc, cô bèn nằm nghiêng người trêи đó. Dù cảnh vật xung quanh và căn phòng khách này trông có vẻ rất lạ lẫm, nhưng hình như Phong Lăng cũng có thể thích ứng được, tác dụng của thuốc mê lúc trước vẫn chưa hoàn toàn tan biết, thực chất đầu cô vẫn luôn đau. Cô cứ nằm như vậy một lúc, nhìn phòng khách được lắp đặt thiết bị một cách đơn giản, gọn gàng, sau đó lại nhìn bức tường màu trắng như tuyết, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng đột nhiên bị đụng xe đến mức tỉnh lại trêи chiếc xe đó, lăn từ ghế sau xuống đất. Sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy Lệ Nam Hành kéo cánh cửa xe đã biến dạng ra, nhảy vào bên trong.
Dù cô có nhắm mắt bao nhiêu lâu, cũng không thể xóa được cảnh tưởng đó ở trong đầu.
Cuối cùng Phong Lăng trở mình trêи sofa, vùi đầu vào trong góc ghế.