Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước đến giờ, Phong Lăng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện như thế này.

Trong mắt cô, cảnh vật từng quen thuộc trước đây bỗng nhiên giống như một động băng, chỗ nào cũng có mũi băng nhọn, đi bước nào cũng cảm thấy cả người bị đâm đau.

Phong Lăng đi về phía cổng căn cứ XI trong trạng thái mờ mịt, cô muốn ra ngoài nhưng lại dừng bước. Lúc đi tới trước cổng, cô nhìn bóng đêm bao la của ngoại thành bên ngoài căn cứ rồi tự hỏi bản thân, cô đã làm sai chuyện gì sao?

Nếu cô không làm sai gì hết thì tại sao cô lại bị đối xử như vậy?

Nếu không làm sai thì tại sao cô lại phải đi?

Thiếu nữ trông như chàng trai trẻ đứng trước cổng căn cứ quay người trở về.

Cô đang nghĩ.

Thật ra, vẫn có rất nhiều manh mối.

Ví dụ như, về hôn ước giữa nhà họ Phong và nhà họ Lệ, cô đã nghe nói từ lâu rồi nhưng Lệ Nam Hành nói anh sẽ không cưới Phong Minh Châu, cô tin, nhưng cô lại quên mất địa vị của nhà họ Lệ và nhà họ Phong trong giới người Hoa ở nước Mỹ. Nếu không phải là sự thật, sao lại có thể cho phép loan truyền tin đồn vô căn cứ như thế? Thậm chí, những lời này còn được cô Phong thường xuyên nói đến?

Ví dụ như, dường như Lệ Nam Hành rất khách sáo với người nhà họ Phong. Lần đó, khi cô lấy lại túi cho bà Tần ở bên đường, tối hôm đó, lúc cùng nhau ăn cơm, cô có thể cảm nhận được, mặc dù Lệ Nam Hành không nói nhiều nhưng vẻ kiêu ngạo ngang ngược ngày thường đã kiềm chế lại rất nhiều, rõ ràng nhà họ Lệ và nhà họ Phong rất thân thiết với nhau.

Ví dụ như, đang yên lành, Lệ Nam Hành lại rời khỏi căn cứ mấy ngày, nhưng lần này, trước khi rời đi, anh giống như đang từ biệt cô.

Phong Lăng lại đứng trong sân huấn luyện một lúc lâu, cô nhìn điện thoại một lúc, cách thời gian bình thường Lệ Nam Hành quay về nghỉ ngơi đã muộn hơn một tiếng đồng hồ rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Lệ Nam Hành.

Đèn trong phòng vẫn tắt.

Cho dù Phong Lăng biết rõ lúc này Lệ Nam Hành sẽ không quay về, anh vốn đã đi rồi, sao lại có thể quay về được, nhưng giây phút vừa rồi, Phong Lăng thật sự không hề lý trí mà hi vọng kỳ tích có thể xảy ra, hi vọng ánh đèn trong căn phòng kia sẽ sáng lên, hi vọng Lệ Nam Hành đi ra từ cửa sổ, đứng trêи ban công vừa hút thuốc vừa híp mắt cười như không cười và nhìn cô. Sau đó, anh sẽ chế giễu cô một câu “Đồ ngốc, sao người khác đồn tin nhảm gì em cũng dám tin hết thế?”

Mãi cho đến khi đứng mệt mỏi rồi, Phong Lăng mới dời mắt khỏi căn phòng tối om kia, đi thẳng.

Buổi tối, A K không tìm được Phong Lăng, anh ta nghe thấy tiếng súng nên mới xuống xem thử, kết quả không nhìn thấy cô, sau đó cũng không biết rốt cuộc cô chạy đi đâu rồi. Đến tận khi Phong Lăng về đến tầng dưới chỗ ở, anh ta mới gặp được cô.

A K ngồi xổm trước cửa hút thuốc, cô đi ngang qua như không nhìn thấy ai hết.

“Ơ Kìa, Phong Lăng.” A K thấy cô về, đột nhiên đứng lên, giẫm tắt tàn thuốc: “Đi thôi, đi đánh bài! Hôm nay, đám Tam muốn ba đấu ba với chúng ta, còn gọi cả huấn luyện viên mới tới! Ngày mai cuối tuần, nhiệm vụ huấn luyện không nhiều, chúng ta đánh tới sáng luôn!”

Phong Lăng lắc đầu, vững vàng đi vào trong.

Cô không cần người khác dùng cách này giúp cô phân tâm, cũng không cần người khác ở bên cạnh. Chuyện của mình thế nào thì tự mình hiểu rõ, cô biết mình nên làm gì, không nên làm gì.

Chẳng qua chỉ là vào lúc vốn nên vững tâm, cô lại bất cẩn không giữ vững được mà thôi.

“Phong Lăng, gọi cậu đánh bài đấy.” A K lại gọi cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK