Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

”Được rồi, đừng nói những lời này nữa, còn sống là tốt rồi.” Phong Lăng cầm lấy tay anh ta: “Tôi sẽ đi tìm, còn nhớ hồi trước lúc ở núi tuyết Rogers không, khi đó hang băng bị nứt, cũng gần như không còn khả năng sống sót, nhưng anh ấy vẫn thoát ra được. Sức sống của anh ấy, nghị lực của anh ấy đều không cho phép anh ấy nói chết là chết. Tôi sẽ tìm được anh ấy, anh yên tâm, nghỉ ngơi chữa trị vết thương cho tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Mắt A K đỏ bừng nhìn cô: “Phong Lăng…”

Phong Lăng nói với giọng lạnh lùng: “Đừng nói với tôi lúc đó anh ấy bị thương nặng đến thế nào. Nếu anh còn có thể sống sót, thì anh ấy cũng có thể còn sống, cho dù vết thương còn nghiêm trọng hơn anh, cho dù bị chặt đứt cả tứ chi, trở nên đần độn, tàn phế, thì tôi cũng sẽ tìm được anh ấy, đưa anh ấy trở về!”

A K nghẹn ngào, hồi lâu vẫn không nói nên lời, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại rồi gật đầu.

 

Tam và Lâm Thành gặp nhau ở điểm hẹn ban đầu nhưng không gặp được Phong Lăng, vất vả lắm sau khi điện thoại có tin hiệu mới liên lạc được với cô.

Mặc dù tín hiệu di động ở nông trường Gorjing rất yếu, nhưng ít ra cũng có thể giữ liên lạc với bọn họ.

Sau khi nghe cô nói về tình hình ở đây, lúc này Tam và Lâm Thành vừa vui vừa buồn. Vui là bởi đã tìm được A K, anh em của bọn họ còn sống, dù rằng đã bị cụt một chân, nhưng có anh em ở đây, nhất định phải đưa anh ta về Los Angeles! Buồn là vì nông trường Gorjing này đã xem như cơ hội sống cuối cùng của bọn họ, ấy vậy mà lại không có tin tức của Lệ lão đại.

Nếu quả đúng như lời Phong Lăng nói trong điện thoại, kết quả tồi tệ nhất chính là sau khi Lệ Nam Hành rơi từ thác nước xuống, bị dòng sông ở khu rừng nguyên sinh cuốn đi nhưng lại bị mắc kẹt giữa dòng nước. Nếu bị trôi tới khu vực gần nông trường Gorjing như A K thì ít nhất còn có thể được người ta cứu lên, nhưng ngộ nhỡ bị mặc kẹt trong rừng, với tình trạng khắp người đều là vết thương của Lệ Nam Hành, có thể anh sẽ thu hút những động vật ngửi thấy mùi máu tươi tới lùng giết con mồi.

Nếu đúng là như vậy, đừng nói là có thể còn sống.

Sợ rằng còn chết không toàn thây.

Tam và Lâm Thành định tới nông trường Gorjing, kết quả đúng lúc bọn họ chuẩn bị lên đường thì khu vực gần Jerusalem lại thực hiện lệnh giới nghiêm cả nội thành lẫn ngoại thành vì hai ngày tấn công khủng bố vừa qua. Vị trí giới nghiêm nằm ngang vị trí hiện tại của bọn họ, không cho phép họ rời khỏi Jerusalem.

Phong Lăng báo tin bình an cho bọn họ, nói mình ở lại đây chăm sóc A K trước, bảo bọn họ đừng lo lắng, tạm thời ở đó chờ cô trở về, đồng thời đảm bảo sẽ giữ liên lạc với bọn họ mọi lúc mọi nơi.

Bọn họ không còn cách nào khác, hiện tại đang bị giới nghiêm, hơn nữa còn rất nghiêm ngặt, nên tạm thời không ra được, cũng chỉ có thể ở bên kia lo lắng suông.

A K tỉnh lại sau khi ngủ một giấc, Phong Lăng tới bên giường đỡ anh ta dậy, định cho anh ta uống thuốc. Lúc nâng người lên, chạm vào vai A K cô mới có thể cảm nhận được rõ ràng trong những ngày qua anh ta đã gầy đi bao nhiêu, bả vai vô cùng khoẻ mạnh cường tráng trước đây lại gầy gò tới mức dễ dàng sờ thấy khớp xương.

“Nào, uống thuốc thôi.” Phong Lăng nói khẽ.

Dường như A K ngủ nhiều đến ngẩn ngơ, thật lâu sau mới nhìn về phía ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng: “Lại sang một ngày mới rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“Vẫn chưa tìm được lão đại à?”

“Chưa.” Vẻ mặt Phong Lăng không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, cô cúi đầu khẽ thổi thuốc trong bát: “Những thứ bác sĩ ở nơi này dùng đều là một số loại thuốc của địa phương, tôi cũng không biết là gì, nhưng nếu ông ấy đã có thể giữ được mạng của anh, thì chứng minh thuốc của bọn họ khá có tác dụng. Chỉ là mùi không dễ ngửi cho lắm, anh nhịn một chút, uống hết những thứ này đi!”

A K nhắm hai mắt lại, cơ thể ngả ra sau gần như dựa hết vào vai cô: “Không sao, bây giờ trong miệng tôi cũng không có mùi vị gì, là ngọt, mặn hay đắng tôi cũng không cảm nhận được.”

Cụ bà người Trung Quốc kia đã giúp cô hỏi thăm tình hình của anh, bác sĩ nói bởi vì A K bị ngộ độc hóa chất, không biết là chất hóa học gì, nhưng có thể ảnh hưởng tới năm giác quan của con người. A K chỉ bị vị giác không nhạy và phản ứng chậm chạp đã xem như không tệ rồi, so với bị câm, mù hay điếc thì tốt hơn rất nhiều. Bởi không biết rốt cuộc đã trúng loại độc gì, cho nên không thể đúng bệnh hốt thuốc, cũng không biết sau này anh ta có còn cơ hội bình phục hay không. Tóm lại bây giờ điều phải làm là bảo vệ mạng sống giúp anh ta khoẻ lại trước, còn những chuyện khác cũng chỉ có thể để sau hẵng bàn.

Phong Lăng cẩn thận cho A K uống thuốc. Bây giờ ngay cả ngồi dựa vào giường uống sạch một bát thuốc A K cũng phải dùng hết sức lực, sau cùng anh ta mệt mỏi ngồi tựa ở đó, nhìn Phong Lăng cố ý xin bà cụ kia một mảnh vải thật dài, vén hết mái tóc dài ra sau đầu để đỡ bất tiện, quần áo trêи người cũng bởi đêm qua không tắm rửa, cho nên bà cụ cầm tới cho cô một bộ quần áo bằng vải lanh mang đậm phong cách địa phương. Bộ quần áo màu xanh nhạt, mặc trêи người cô nhìn cực kỳ xinh đẹp.

“Phong Lăng, cô bây giờ đã thay đổi thật nhiều.” Đôi mắt trống rỗng của A K cố gắng mở lớn hơn một chút, anh ta nhìn cô: “Cô của trước đây lúc ở căn cứ, và cô của hiện tại, đúng là hai người hoàn toàn khác nhau.”

Phong Lăng cúi đầu để bát thuốc xuống, sau đó cầm khăn mặt lau đi vệt thuốc bám bên miệng anh ta: “Ngoài vẻ bề ngoài thoạt nhìn không giống lắm ra, thì còn có chỗ nào không giống nữa?”

“Ánh mắt.” A K chậm rãi cong môi lên: “Có lẽ chính bản thân cô không cảm nhận được, nhưng là thật đấy, ánh mắt của cô đã thay đổi rất nhiều.”

“Vậy sao?”

“Trước đây, ánh mắt của cô rất trong sáng, trong thế giới của cô cũng chỉ có một mục tiêu là sống cho thật tốt. Về sau, trong mắt của cô có tình cảm, có sự ấm áp, có những thứ mà cô quan tâm. Tiếp nữa, sau khi cô trở lại nhà họ Phong, lại có rất nhiều chuyện ràng buộc cô, trong mắt của cô có tất cả những cảm xúc do dự, bất đắc dĩ, kiềm nén, nhẫn nhịn mà người khác cũng sẽ có. Mặc dù cô vẫn là cô, thế nhưng cô cũng thay đổi rất nhiều, ít nhất cô đã không còn là Tiểu Phong Lăng chưa có nhiều kinh nghiệm sống trước đây nữa rồi.”

Phong Lăng cười nhạo: “Anh lớn hơn tôi mấy tuổi mà nói tôi chưa có nhiều kinh nghiệm sống?”

A K cũng cười: “Lớn hơn cô là được, cô xem, trước đây chúng ta vẫn là đám nhóc con mười mấy tuổi đầu, bây giờ đều lớn cả rồi.”

Phong Lăng cong môi: “Được rồi, đừng nói chuyện quá khứ nữa, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK