Đôi mắt Mặc Cảnh Thâm sâu thẳm tĩnh mịch: “Kẻ rảnh rỗi nói nhảm, không cần quan tâm.”
Quý Noãn: “…”
Cô còn chưa nói mình để ý đến những lời nói khó hiểu này mà.
“Mới vừa rồi có người ngoài ở đây nên anh không nói với em. Đại sảnh tầng trệt rất lạnh, vậy mà em không thèm mặc áo khoác đã đi xuống. Em muốn anh phải nghỉ phép một tháng ở nhà trông chừng em hả?” Mặc Cảnh Thâm nắm chặt bàn tay lạnh như băng của cô, giọng điệu không vui.
“Khụ. Vừa rồi em đã xem thử tài liệu trợ lý Thẩm đưa tới, hình như quả thật rất quan trọng, anh có muốn xử lý chuyện công ty trước không, em…”
“Em quan trọng nhất.”
“…”
Quý Noãn còn chưa kịp cảm động đã bị anh xách thẳng lên lầu. Cô không mặc áo khoác thì ngay cả cầu thang anh cũng không đặt cô xuống.
“Chồng quản” trong truyền thuyết là đây hay sao?
***
Đêm đến, Mặc Cảnh Thâm bước vào phòng ngủ, không nhìn thấy bóng dáng Quý Noãn đâu.
Anh nhìn về phía cửa phòng tắm đóng chặt. Tuy rằng bên trong không có tiếng động gì nhưng quả thật có tiếng nước chảy trong bồn tắm.
Anh giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ.
Mười mấy phút trôi qua, Quý Noãn vẫn chưa ra.
Quý Noãn đúng là đang ở trong phòng tắm. Nước hơi nóng, mà cô lại ngâm hơi lâu, cho nên ánh mắt có chút mê ly nhìn sương mờ bốc hơi trước mắt.
Bên tai dường như vang lên câu nói kia: “Người phụ nữ cậu ta yêu thương nhất đã…”
Lời nói như thế… hẳn là Mặc Bội Lâm cố ý làm ra vẻ huyền bí mới nói vậy thôi chứ gì?
Dù sao cả hai đời, cô đều nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đối xử với mình rất tốt. Không phải chỉ nhìn thấy bằng mắt mà cô còn có thể cảm giác được bằng trái tim.
Hơn nữa, ban đầu trước khi kết hôn, cô đã tìm hiểu quá khứ đen tối của Mặc Cảnh Thâm để làm cớ hủy hôn. Thậm chí cô còn đặc biệt thuê người âm thầm điều tra anh hơn cả một tháng.
Mặc Cảnh Thâm hành tung bất định, kín kẽ thần bí, hơn nữa dường như bên cạnh anh còn có rất nhiều vệ sĩ âm thầm bảo vệ, rất khó ra tay.
Nhưng qua một thời gian dài âm thầm rình rập, kết quả điều tra là phụ nữ theo đuổi anh không ít, người yêu anh, muốn gả cho anh, thậm chí phụ nữ vì để gặp mặt anh mà uy hiếp nhảy lầu tự tử cũng có, từ người nổi tiếng xinh đẹp trong giới thế gia vọng tộc, cho đến các lớp nữ minh tinh cấp một hai ba.
Nhưng căn bản Mặc Cảnh Thâm chưa từng cho những người phụ nữ kia cơ hội. Thậm chí dù có người làm càn, lấy cái chết uy hiếp, anh vẫn không hề dao động, dù là liếc mắt cũng không.
Trước mặt phụ nữ, anh vĩnh viễn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt, giữ khoảng cách, khó nắm bắt, khó thân cận, tự kiềm chế và tỉnh táo giống như cấm dục.
Không đúng!
Đêm hôm đó, anh giày vò đến mức cô khóc khàn cả giọng mà anh cũng không bỏ qua cho cô!
Còn nữa, tối hôm qua cô sốt đến phờ người mà anh cũng cứng lên được!
Cấm dục cái quỷ ấy, anh mà cấm dục!
Cửa phòng tắm đột ngột mở ra, Quý Noãn đang ngẩn người nằm trong bồn tắm chợt giương mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông đang bước từng bước dài đi thẳng vào phòng tắm.
Trong màn hơi nước trắng xóa, thân hình người đàn ông cao lớn có phần chói mắt.
Cô nheo một mắt, mới vừa tỉnh táo được đôi chút, lúc này mới phát hiện mình đã ngâm nước quá lâu, đầu óc u mê có phần chậm chạp.
“Anh làm gì vậy? Em đang tắm.”
Tóc cô ướt nhẹp xõa trên đầu vai và sau lưng, giống như dải rong biển màu đen. Bọt nước trên mặt ánh lên ánh đèn trong phòng tắm.
Mặc Cảnh Thâm chỉ liếc cô một cái rồi kéo khăn tắm, vớt cô ra khỏi bồn nước. Quý Noãn chưa kịp cự tuyệt thì cả người đã bị bọc lấy rồi.
Anh không nói tiếng nào, ôm cô ra ngoài.
“Mặc Cảnh Thâm, em đang tắm, anh đột nhiên vào làm gì…”
“Anh đã cho em gần hai mươi phút. Nước nóng như vậy, em lại ngâm người lâu, chẳng lẽ muốn ngất trong đó một lần nữa?”
Quý Noãn nghe ra giọng điệu anh không vui, không biết tại sao đang yên đang lành mà anh lại đột ngột nổi đóa.
Cô nhíu mày: “Vậy anh ở ngoài gọi em một tiếng là được rồi…”
Mặc Cảnh Thâm thả cô lên giường, tiện tay rút khăn tắm trên người cô ra.
Người Quý Noãn chợt lạnh, cô không mảnh vải che thân, theo bản năng vội vã xoay người lăn một vòng trên giường, lấy chăn bao bọc mình lại.
“Tối hôm qua không phải anh đã giúp em tắm rồi sao?”
“Nhưng tối nay em tự tắm được…”
Mặc Cảnh Thâm giống như không nghe thấy, gạt lớp chăn mền bọc trên người cô ra. Sự bá đạo đột ngột này của anh khiến Quý Noãn không biết phản ứng thế nào.
Chắc không phải do tối qua anh ngủ không ngon, tối nay thấy sức khỏe cô khá hơn, nên lập tức muốn đền bù chứ?
Mặc Cảnh Thâm xốc chăn lên nhét cô vào trong, lãnh đạm nói: “Quý Noãn, giữa vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng. Em không nên vì bất cứ kẻ rảnh rỗi nào đó nói nhảm mà tâm tình dao động.”
Giọng điệu anh quá lạnh nhạt, Quý Noãn liếc nhìn cặp chân mày thẳng tắp của anh.
Vừa rồi ở trong phòng tắm, quả thật cô đã suy nghĩ nhiều chuyện không nên nghĩ…
Mặc Cảnh Thâm biết thuật đọc tâm sao? Hay là anh dễ dàng nhìn thấu lòng người?
“Không muốn ngủ? Bệnh hết hẳn rồi sao?”
“…”
“Nếu không muốn ngủ, chi bằng chúng ta làm chuyện khác đi.”
Ngón tay nắm trên chiếc chăn của Quý Noãn không khỏi co rút một chút: “Chưa, vẫn chưa khỏe hẳn…”
Mặc Cảnh Thâm cúi người, đưa tay nâng cằm cô lên, cụp mắt xuống, khóa chặt gương mặt cô.
Quý Noãn vừa định nói chuyện, thì lại bị anh thừa cơ cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn sâu ngoài dự đoán khiến cho cô có phần hoa mắt, cho đến khi cơ thể trần trụi của cô cuộn tròn trong chăn thì anh mới cắn khẽ lên môi cô, kề môi khàn giọng nói: “Đi ngủ hay ngủ với anh, chọn một trong hai.”
“Roẹt” một cái, Quý Noãn kéo chăn lên tận đầu.
Đương nhiên là đi ngủ!
Mặc Cảnh Thâm đột nhiên bá đạo như vậy, cô sợ mình không chịu đựng nổi!
***
Khi Quý Noãn tỉnh lại, ánh nắng ấm áp trong phòng đã chiếu lên giường. Cô nheo mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cầm di động lên xem giờ.
Mặc Cảnh Thâm dậy sớm hơn cô, hơn nữa chắc giờ này anh đã tới công ty rồi. Ngày hôm qua anh cố tình ở nhà với cô, nhưng sáng hôm nay công ty có cuộc họp hàng tuần.
Nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, Quý Noãn đánh răng rửa mặt trong trạng thái tinh thần tươi tỉnh.
Đến lúc cô trở về phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo thì điện thoại trên đầu giường reo vang, cô đi tới nhìn, là nhà họ Quý gọi đến.
Đoán cũng biết chắc hẳn là ba cô vừa biết được tin tức nên gọi tới.
Nếu không, với tính tình vừa xấu vừa cứng nhắc đó, ông tuyệt đối sẽ không bao giờ gọi điện cho cô.
“Ba mới nghe nói con định mua hai công ty địa ốc trong tay Hàn Thiên Viễn?” Điện thoại vừa kết nối, Quý Hoằng Văn đã lên tiếng phủ đầu, lạnh lùng chất vấn.
“Vâng.” Đã lâu rồi không nghe được giọng nói của ba, trong chớp mắt, Quý Noãn hơi ngẩn ngơ.
“Chuyện lớn như vậy sao con không bàn với gia đình một tiếng? Cái tên phế vật Hàn Thiên Viễn trước giờ không biết làm ăn! Chưa nói đến bây giờ ngành địa ốc trong nước không phổ biến, hai công ty trong tay cậu ta lại có nguy cơ phá sản, con còn dám mua lại với giá ba mươi triệu? Cái loại công ty đó, một triệu chúng ta cũng không thèm mua!”
“Ba, chuyện này chờ con về nhà rồi bàn bạc với ba sau.” Giọng điệu Quý Noãn rất bình tĩnh, cô không muốn tranh cãi về vấn đề này trong điện thoại.