“Đó là vì lúc em vừa hiểu được tình yêu là gì thì đã bắt gặp ngay người tốt nhất mất rồi, mấy gã khác sao có thể lọt nổi vào mắt xanh của em.” Người đàn ông kia vừa nói vừa khẽ thổi canh, sau đó húp một hớp.
Phong Lăng: “…”
Đúng là không biết xấu hồ.
“Buổi tối tắm rửa sạch sẽ rồi ngoan ngoãn chờ anh về.” Người đàn ông đặt bát canh xuống rồi bỗng nói một câu như thế.
Phong Lăng vừa mới gắp một miếng đồ ăn định bỏ vào miệng thì bỗng khựng lại vì nghe câu này của anh, cô ngước mắt lên nhìn Lệ Nam Hành:
“Hả??”
Đối phương nhìn cô sâu xa: “Hả gì mà hả?”
“Vừa nãy anh bảo tắm rửa sạch sẽ chờ anh về?” Phong Lăng trừng mắt nhìn anh: “Lệ Nam Hành, mục đích của anh có phải là…”
“Trước khi ngủ em không tắm à?”
“.„ Tắm chứ.”
“Thế anh nói có gì sai? Bình thường tắm xong là em đi ngủ ngay, nay anh bảo em tắm xong rồi thì đừng có đi ngủ sớm mà chờ anh về thôi, có vấn đề gì à?”
“Lúc tắm, em nhớ phải để ý đến hai vết thương lớn kia đấy, tạm thời cố gắng đừng để vết thương dính nước.”
Thấy Phong Lăng cầm đũa nhưng không ăn, chỉ ngồi đơ ra nhìn mình, Lệ Nam Hành cong môi: “Thế vừa rồi em nghĩ anh nói gì?”
Phong Lăng không đáp lại, chỉ cúi đầu rầu rĩ lùa hai miếng cơm vào miệng.
Chờ khi nào vết thương lành, về lại bên cạnh cô Mặc, cô phải nhờ Tiểu Bát và cô Mặc dạy cách phản kháng lại khi đối diện với mấy chiêu trò này của đàn ông mới được, nếu không không chừng cô sẽ bị Lệ Nam Hành ăn sạch mất.
Buổi chiều, Lệ Nam Hành đi ra ngoài thật, Phong Lăng tự thay thuốc cho mình xong thì không còn việc gì làm, tuy chỉ là sinh viên chuyển trường ở Đại học T nhưng dù sao cô cũng phải thi chung với Quý Noãn. Bất luận là vì thể điện của cô Mặc hay là anh Mặc thì cô cũng không thể để điểm thi quá thấp được, dù sao mấy thành tích bề nổi kiểu này cũng không được quá qua loa.
Vì thế hôm qua, cô đã nhờ nhân viên khách sạn đến kí túc xá Đại học T lấy giúp hai quyển sách cô đặt ở đầu giường đem về đây, bây giờ cô đang ngồi cạnh cửa sổ vừa học vừa làm bài.
Bởi vì Lệ Nam Hành bảo phải qua giờ cơm tối anh mới về được, đến chạng vạng, Phong Lăng đã tự học bù đến mức mắt díp lại, vì thế cô đứt khoát khép sách lại, cuộn tròn mình trong ghế sofa định ngủ một lát.
Kết quả vừa nhắm mắt là ngủ thẳng ba tiếng.
Trong lúc họp, thư kí của một vị tổng giám đốc nào đó bên phía đối tác thỉnh thoảng lại đến cạnh trò chuyện với Lệ Nam Hành, có lúc đến đưa tài liệu cho anh xem, cũng có lúc thân thiết đến bên cạnh giải thích nội dung hợp đồng và phân tích các chỉ tiết nhỏ trong mô hình triển lãm phía trước màn hình lớn cho anh nghe.
Lệ Nam Hành chỉ im lặng đứng nhìn mô hình triển lãm từ đầu đến cuối, chẳng có lấy chút hứng thú hay kiên nhẫn nào với cô thư ký Trần cùng mùi nước hoa nồng nặc ở bên cạnh này.
Thư ký Trần thấy vị Tổng Giám đốc Lệ luôn lạnh lùng đứng một góc ở trong đám người, rõ ràng trong hôm nay, anh là khách quý nhưng lại luôn tỏ vẻ như chuyện chẳng liên quan gì đến mình mà đứng ở một góc xa tít, cô ta ngắm nghía dáng người rắn rỏi đang khoác chiếc áo bành tô màu đen cùng với khuôn mặt điển trai của Lệ Nam Hành, chỉ cảm thấy khi đàn ông kiểu này mặc vest là biến thành vầng trăng trêи trời mà người ta khó có thể với tới, lúc cởi đồ ra thì chắc chắn là hàng thượng phẩm. Dù sao vừa rồi cô ta đứng ở đằng xa là đã cảm nhận được vị Tổng Giám đốc Lệ này toát ra một khí chất vô hình khiến người ta nghẹt thở, cho dù anh không cố tình tạo áp lực gì nhưng có vài người chỉ cần đứng thôi, trêи người họ đã
toát lên khí chất không giống người bình thường rồi.
Cô ta cũng từng nghe nói vị Tổng Giám đốc Lệ này ở Mỹ còn có một thân phận khác không hề tầm thường, cho dù không biết rốt cuộc có vai vế gì, nhưng tổng giám đốc của các cô luôn kính nể người họ Lệ này vài phần, qua đó có thể thấy được địa vị của anh không hề thấp.
Cô ta là một sinh viên vừa tốt nghiệp, để có thể bò được lên vị trí thư ký tổng giám đốc này, cô ta đã phải dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn, khó khăn lắm mới ngồi được ở vị trí mình muốn. Cô ta nhìn ông tổng giám đốc già hơn năm mươi tuổi của mình, rồi lại nhìn sang Tổng Giám đốc Lệ… Quả thật là khác nhau một trời một vực.
Lệ Nam Hành trời sinh đã có sức hấp dẫn khiến bất cứ người phụ nữ nào vừa đến gần anh một lát là không kiềm lòng được muốn lên giường trò chuyện cùng anh.
“Tổng Giám đốc Lệ, anh xem này, mấy bức vẽ này đều có tranh chỉ tiết nhưng hôm nay vội quá nên em không mang đến. Hay là chờ cuộc họp này kết thúc, em dẫn Tổng Giám đốc Lệ đến công ty bọn em tìm mấy bức vẽ chỉ tiết kia, sau đó chúng ta đánh lẻ ra ngoài ăn một bữa cơm, lúc dùng bữa em sẽ nói rõ cho anh nghe về mấy bức vẽ chi tiết đó…”
Đủ mọi loại mùi nước hoa trong không khí bay khắp nơi nhờ sức gió của điều hòa khiến Lệ Nam Hành càng ác cảm với người phụ nữ đứng ở bên cạnh này hơn.
Anh nhìn đồng hồ trêи cổ tay, một lát sau rốt cuộc anh cũng quay sang nhìn người cứ lải nhải bên tai suốt kia: “Lệ thị vẫn chưa chấp nhận ký hồ sơ gọi vốn của quý công ty, mấy bức vẽ chi tiết gì đó sẽ do các bộ ngành cấp dưới sàng lọc và tuyển chọn. Trước khi đồng ý ký hợp đồng, cho tôi xem những thứ đó có vẻ hơi sớm.”
Thư ký Trần lập tức nở nụ cười khéo léo, cô ta nhìn anh, mắt sáng hơn, giọng nói vô cùng ngọt ngào: “Tổng Giám đốc Lệ, em nói thế chẳng phải là đang rất tự tin với tranh triển lãm của công ty bọn em sao. Nếu như bọn em không có một đội ngũ thiết kế hàng đầu thì đã không tự tin vậy rồi. Nếu anh cùng em đi xem thêm những bức vẽ chỉ tiết kia, chắc chắn sẽ rất hài lòng.”
Lệ Nam Hành làm mặt lạnh, lấy một ly Champagne được phục vụ bưng đến, rồi đứt khoát quay người rời đi như chẳng nghe lọt tai câu nào của cô ta.
Thư ký Trần thấy vẻ mặt lạnh lùng kia của anh thì vội vàng muốn đuổi theo, đúng lúc này, bỗng có hai vệ sĩ mặc vest đen không biết từ nơi nào xuất hiện đi đến thẳng thừng chặn ngang đường của cô ta.
“Này, các anh làm gì thế?” Thư ký Trần thấy bọn họ cố ý cản đường mình thì trợn trừng mắt lên.
Hai vệ sĩ mặc vest đen có gương mặt vô cảm tiếp tục cản đường cô ta, không nói, cũng không giải thích gì. Mãi đến khi Lệ Nam Hành đi xa rồi, đã có thể đảm bảo rằng cô thư ký mê trai này không còn cơ hội bám theo anh dây dưa nữa hai người mới lẳng lặng tách ra.
Thư ký Trần nhanh chóng xen lẫn vào trong đoàn người, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng của Tổng Giám đốc Lệ ở đâu, cô ta tức tối giậm chân bình bịch.
Có lẽ việc học tập đủ loại kiến thức kinh tế thật sự có hiệu quả thôi miên con người nên Phong Lăng ngủ ngon hơn thường ngày, đang say sưa thì cô chợt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ màng nhấc mấy, nghe được giọng nói quen thuộc.
“Anh sắp về rồi, tối em ăn gì chưa? Mua chút gì đó về cho em ăn nhé?”
Cô sững một lát mới hơi tỉnh táo lại, cô ngồi trêи sofa day day trán mình: “… Lão đại à?”
Tiếng nói mang theo giọng mũi vừa tỉnh ngủ, như thể người kia vẫn còn đang hơi mơ màng.
Lệ Nam Hành ở đầu kia điện thoại thoáng ngừng một lát rồi hỏi: “Em vừa ngủ dậy à?”
“Ừm, ngủ quên mất.” Phong Lăng ngồi dậy nhìn đồng hồ: “Ngủ từ năm giờ chiều đến giờ mới dậy, thế mà đã tám giờ rồi.”
Nói xong, cô lại đứng dậy, đi bật đèn, sau đó lại đi lòng vòng trong phòng một lát, đúng là không có gì để ăn thật. Cô nghe thấy bên kia vẫn chưa gác máy, hình như người đàn ông kia đang lái xe, cô mới bảo: “Thế anh mua đại chút gì đó về ăn đi.”
Nói đoạn cô bỗng nhớ tới chuyện gì đó: “Anh hết bận rồi à?”
Lệ Nam Hành: “Vừa bắt máy là anh nói ngay rồi mà, anh sắp về rồi, em ngủ nhiều đến mức mất trí nhớ luôn rồi à?”