Phong Lăng nhìn anh: “Nhưng mấy ông cụ nhà họ Lệ rất để ý…”
“Nếu từ nhỏ đến lớn, tôi đều sống theo cách họ nói thì người mà em nhìn thấy đã không phải là tôi bây giờ rồi.” Người đàn ông đi đến gần, giơ tay lướt qua gò má và tai cô. Lúc Phong Lăng đứng yên bất động, anh chợt đóng cánh cửa sau lưng cô cái “uỳnh”.
Sau đó Lệ Nam Hành xoay người đi về phía sofa: “Đừng nghĩ nhiều, cứ lại ở đây trước. Tôi bảo em đến đây tĩnh dưỡng, em cho là tôi muốn làm gì?”
Phong Lăng nghe thấy giọng điệu quang minh chính đại giống như vô cùng chính trực của anh.
Nếu không vì bị đáng vẻ đạo mạo trang nghiêm này của người đàn ông lừa, sao Phong Lăng có thể bị anh ép buộc lôi vào trong vòng xoáy tình cảm nam nữ mà cô chưa từng hiểu hết lần này đến lần khác.
Thật ra đến bây giờ cô vẫn thấy rất mơ hồ.
Thậm chí không rõ rốt cuộc mình có tình cảm như thế nào với Lệ lão đại.
Cảm kϊƈɦ?
Ý lại?
Hay là thích?
Nhưng nếu anh đã nói thế thì cô cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, Phong Lăng bước lên, đầu tiên là mở chiếc vali mà anh đã bỏ xuống đất ra, lôi quần áo của mình ra ngoài, sau đó chuẩn bị quay về phòng ngủ từng ở lúc trước.
Giọng nói của Lệ Nam Hành đột nhiên truyền tới: “Em không có nổi một bộ quần áo bình thường để mặc à?”
Phong Lăng nhìn hai bộ đồng phục chiến đấu màu đen và chiếc áo phông đang nằm trong lòng mình, sau đó lại nhìn anh: “Quần áo bình thường là sao?”
“Trừ đồ của căn cứ ra.”
“Bộ quần áo thể thao tôi đang mặc trêи người cũng rất được mà…”
Lệ Nam Hành cau mày: “Quân áo của con gái?”
Phong Lăng: “… Tôi không mặc đâu, tôi vẫn muốn quay lại căn cứ.”
“Chỉ mặc trước mặt tôi thôi?”
“Không!”
Nghe thấy lời từ chối kiên quyết của Phong Lăng, Lệ Nam Hành không nói gì nữa, chỉ dựa vào chiếc kệ trang trí trêи tường ở phòng khách, nhìn cách ăn mặc sạch sẽ như một cậu thiếu niên của Phong Lăng.
Có lẽ cô không biết, bất kể cô mặc thành bộ dạng gì, dù là đồ con trai hay con gái thì khi anh không khống chế được, “người anh em bên dưới vẫn sẽ “chào cờ” thôi.
Chỉ cần bên trong cô là con gái thì mặc gì cũng vậy cả.
“Từ lúc ở Campuchia về đến giờ, bôn ba vất vả suốt dọc đường, giờ sức khỏe của em không tốt lắm nên đi nghỉ trước đi.” Lệ Nam Hành nhìn cô, hờ hững nói.
Không ngờ Lệ Nam Hành lại dễ dàng bỏ qua cho mình khi đang nói chủ đề này như vậy, có vẻ như Phong Lăng vẫn thấy hơi không chắc lắm nhưng thấy anh quả thực không muốn tiếp tục nói thêm gì nữa, cô mới cầm quần áo, quay người về phòng.
Lúc Phong Lăng chuẩn bị bước vào phòng ngủ, giọng nói lạnh nhạt của Lệ Nam Hành lại truyền đến: “Xem ra mấy bộ đồ của tôi, em mặc cũng bất tiện, để tôi bảo người mua vài bộ đồ ngủ và đồ mặc ở nhà rồi mang đến đây cho em nhé?”
“Cảm ơn lão đại.” Dứt lời, Phong Lăng nhanh chóng đi vào phòng ngủ, sau đó vội vàng đóng cửa lại.
Buổi tối.
Phong Lăng thấy người của cửa hàng bách hóa nào đó ở gần đó rang mấy túi đồ đến, cô vừa đi qua đi lại một trăm vòng ở phòng khách để duy trì mức vận động của cơ thể nên đi thẳng ra mở cửa.
Nhận lấy mấy túi đồ đó, trông thấy nhãn mác trêи mấy chiếc túi, cô đã biết đây là mẫu do trung tâm thương mại gần nơi này nhất giao tới, cô mang vẻ mặt nghỉ ngờ, tay ôm mấy túi đồ đó đi vào rồi quảng lên sofa.
“Lão đại, đây là mấy món đồ anh cần à?” Cô ngước mắt lên nhìn về phía người đang ông đang bưng cốc cà phê đi từ trong phòng bếp ra.
Lệ Nam Hành vừa đi vừa thản nhiên liếc nhìn sofa, buông một câu: “Không phải đồ mua cho em sao?” Sau đó anh đi thẳng vào phòng làm việc.
Phong Lăng kinh ngạc nhìn mấy món đồ trước mặt.
Không phải anh đã nói là chỉ mua giúp cô vài bộ đồ ngủ thôi à?
Mười mấy cái túi này là sao đây…
Cô nghi ngờ cầm một chiếc túi trong số đó lên, trêи trong đó có một bộ đồ ngủ màu hồng, dù không phải phong cách đủ loại hoa nhỏ và viền ren quá nữ tính, nhưng vừa nhìn cũng biết là kiểu đồ nữ trong sáng.
Nhìn bộ đồ ngủ này, Phong Lăng chợt nhớ tới lời Lệ Nam Hành vừa nói, cô biết mình bị người đàn ông này “bẫy” mất rồi.
Nếu lúc đó cô cố ý dặn anh một câu đừng mua đồ nữ thì có phải tốt rồi không…