Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ đến kiểm tra tình trạng sức khỏe hiện tại của anh, Phong Lăng vẫn luôn nhìn trêи giường, không muốn rời đi một tấc. Cho đến mười mấy phút sau, bác sĩ lùi lại, cô thấy Lệ Nam Hành đã nhắm mắt lại lần nữa, nhưng hình như xung quanh mắt có hơi ửng đỏ, có lẽ là mắt khó chịu chứ không phải lại tiếp tục ngủ nữa.

Bác sĩ Mona quay người lại tiếp tục làm thuốc, đồng thời nói với Calli mấy câu, Calli nghe một lát sau mới gật đầu phiên dịch cho Phong Lăng: “Chú Mona nói, ngày hôm nay có thoa thuốc cho mắt của anh ấy, nhưng có lẽ là mắt bị kϊƈɦ ứng, cho nên không dùng nữa. Anh ấy vừa tỉnh, lúc mở mắt ở quanh viền vẫn còn sót lại thuốc, cho nên mắt mới đỏ, cô không cần lo lắng.”

Phong Lăng không nói gì, nhưng gật đầu cảm ơn Calli.

Calli nhìn cô, ánh mắt trông vẫn chưa tình nguyện cho lắm, nhưng cũng không biết làm sao, dù thế nào đi nữa phụ nữ và phụ nữ cũng là thiên địch mà. Lúc này bản thân cô quả thực cũng chỉ là một bác sĩ, chẳng qua cứu một người đàn ông mà thôi, chứ không thể nào giành giật đàn ông với người khác được, nếu không đoán chừng bà nội sẽ dùng gậy đánh chết cô.

Một lát sau, bác sĩ lại đưa một bát thuốc có màu xanh đen vừa mới làm xong cho Phong Lăng, ý bảo cô đút cho Lệ Nam Hành.

Lúc Phong Lăng nhận lấy, Calli ở bên cạnh còn không vui trừng bác sĩ, bác sĩ chỉ xem như không nhìn thấy, ra hiệu Phong Lăng chăm sóc cho tốt, Phong Lăng khẽ gật đầu rồi bưng bát thuốc đến bên giường.

Lúc này, bác sĩ Mona nhìn Calli cảnh cáo với vai vế người trêи, Calli bĩu môi, tức giận cầm dù quay người đi ra ngoài.

Phong Lăng ở bên giường nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, nhìn bóng lưng của Calli, lại dời mắt nhìn về phía bác sĩ Mona, khi bác sĩ trao cho cô ánh mắt “Không sao, không cần để ý con bé”, Phong Lăng mới không nhìn nữa.

Cô định đỡ Lệ Nam Hành ngồi dậy, nhưng dường như người đàn ông trêи giường đã nhận ra. Khi anh đang muốn tránh đi, Phong Lăng lại nhẹ nhàng giữ anh lại, kiên định đỡ người đàn ông hiếm khi yếu ớt đến mức ngay cả ngón tay cô cũng không đánh lại dậy, dựng cái gối bên cạnh và một cái chăn khác lên giúp anh có thể thoải mái dựa vào, rồi nhẹ nhàng đè anh xuống để anh tựa vào đó.

Hiển nhiên Lệ Nam Hành có chống cự với cô, cho dù Phong Lăng vẫn chưa mở miệng, nhưng hai bên đã quá hiểu rõ nhau, một động tác quen thuộc, một hơi thở, cho dù không tiếng động, cho dù là không nhìn thấy, anh cũng có thể chính xác nhận ra cô đang ở bên giường.

Phong Lăng ngồi bên giường khẽ thổi thuốc, cẩn thận đút tới bên miệng anh, thấy anh không há miệng, cô lại đặt cái thứ thuốc màu xanh đen đó về lại bên miệng mình nếm thử, mùi vị vẫn rất buồn nôn như cũ, không khác gì thuốc A K dùng, thấy độ nóng không vấn đề gì, cô lại tiếp tục đưa tới bên miệng anh.

 

Lệ Nam Hành vốn không uống, nhưng Phong Lăng dùng muỗng cưỡng ép khẽ cạy mở đôi môi bất động của anh ra, rồi đút thuốc vào từng chút một. Cho đến khi người đàn ông nhíu mày, giống như cảm thấy cô cứ kiên trì giơ tay như thế này nhất định sẽ mỏi, cứ giằng co với nhau như thế hồi lâu, anh mới lẳng lặng uống thuốc.

Thấy anh phối hợp, Phong Lăng cũng thấy nhẹ lòng hơn.

Cô chăm chỉ đút, lúc này anh không nhìn thấy, cũng không nói gì, cho đến khi uống được hơn nửa thuốc, Phong Lăng quay đầu lại dùng ánh mắt hỏi bác sĩ có cần tiếp tục đút nữa hay không, bác sĩ nhìn lượng thuốc còn dư, đánh mắt ra hiệu cho cô rằng được rồi.

Mấy ngày trước lúc chăm sóc A K ở nhà bác sĩ, kiểu trao đổi ánh mắt này là cách giao tiếp quen thuộc của hai người bất đồng ngôn ngữ. Dù rằng bác sĩ Mona biết chút tiếng Trung cơ bản, nhưng vốn từ rất ít, trừ thỉnh thoảng cần thiết phải đối thoại ra, thì cơ bản vẫn không thể giao tiếp bình thường trong thời gian dài được.

Phong Lăng đặt bát xuống, cầm khăn lông sạch lên nhẹ nhàng lau vết thuốc bên miệng anh, người đàn ông không phản kháng, cho dù không nhìn thấy, nhưng ánh mắt anh cũng không dừng lại ở phía cô.

Phong Lăng cũng nói câu nào, chỉ ngồi bên giường nhìn anh, chăm sóc anh.

Cho dù trong mắt anh hiện rõ sự lạnh nhạt khó gần.

Đêm đã khuya nhưng Calli vẫn chưa quay về, bà Mạch lại đến, đưa cho họ đồ ăn, sau đó nói với Phong Lăng, nói tối nay Calli qua đêm ở chỗ bà, cô không cần lo lắng.

Không lâu sau đó, bác sĩ Mona cũng rời đi gấp vì trong trấn nhỏ có con của một gia đình bị bệnh, để một mình Phong Lăng ở đây trông coi trước, còn hâm nóng thuốc đã chuẩn bị xong ở một bên.

Đêm khuya, cả căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại hai người.

Phong Lăng vẫn luôn im lặng ngồi bên giường nhìn người đàn ông đã nằm xuống, Lệ Nam Hành nhắm mắt, lúc này những chỗ ửng đỏ xung quanh mắt đã bớt đi nhiều rồi. Cô thử đưa tay ra muốn sờ mí mắt anh, xem thử có bị nóng lên hay không, kết quả khi tay cách mắt anh còn một centimet, thì đột nhiên bị tay người đàn ông nắm lấy.

Cho dù sức lực của Lệ Nam Hành không lớn, nhưng ý ngăn cản rất rõ ràng.

Mắt của anh, hiện tại hẳn là nơi nhạy cảm nhất trêи cơ thể đến tâm trí anh.

Phong Lăng hơi co ngón tay, cúi xuống nhìn anh, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn thu tay lại, khẽ nói: “Lệ Nam Hành.”

Người đàn ông nhắm mắt không trả lời, cũng chỉ yên lặng đặt tay về lại bên người, nghe thấy tiếng cô cũng không có bất kỳ phản ứng nào, giống như cô chỉ một người xa lạ ở bên cạnh nói chuyện quấy rầy người khác ngủ, còn anh thì lựa chọn xem nhẹ cô.

Thấy anh không bị kϊƈɦ thích quá lớn, Phong Lăng xác định hai lần trước anh ho ra máu đều là trùng hợp, cô lại nhích tới gần mép giường hơn, nhỏ giọng nói: “Lệ lão đại…”

Nghe thấy ba chữ này, người đàn ông trêи giường cũng vẫn không có phản ứng gì.

“A K mất một chân rồi.” Cô khẽ nói: “Anh biết không?”

Đây là tin tức anh nhận được sau nhiều ngày ngủ mê man, khiến trán của người đàn ông nhăn lại, cho dù không hề rõ ràng, nhưng một chút dao động cảm xúc đó cũng vẫn bị Phong Lăng ngồi bên giường nhận ra.

Cô nói tiếp: “Anh ấy biết, là anh đã lấy tấm thân này để cứu anh ấy về, cho nên, dù cho anh ấy mất một chân, nhưng ít ra cũng giữ được mạng sống.”

Trong phòng yên lặng, giọng nói trong trẻo của Phong Lăng đã phá tan sự u ám của đêm khuya, xuyên thấu từng lớp tường cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK