Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm vẫn lạnh lùng như cũ, anh chậm rãi mở miệng: “Cuộc đời của con không cần bất kỳ người nào khoa tay múa chân, kể cả là ba ruột cũng vậy.”
“Con!” Mặc Thiệu Tắc nhìn chằm chằm vào anh, rồi lại quét mắt nhìn về phía Quý Noãn vẫn được anh che chắn sau lưng.
Đột nhiên ông ta cau mày, nheo mắt, sẵng giọng: “Vậy là con quyết tâm đổi địch với ba!” Mặc Cảnh Thâm làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn Quý Noãn, tay vuốt nhẹ lên vị trí cổ vừa bị đập trên đùi: “Còn đau không?” Đau, dĩ nhiên là đau, có lẽ bây giờ đã bầm tím cả rồi.
Nhưng dù sao trên chân vẫn còn lớp quần ngủ nên không ai thấy được.
Biểu cảm trên mặt Quý Noãn vẫn không thay đổi: “Em không sao, qua một lúc nên cũng không còn đau nữa.
Chỉ bị ném trúng một cái thôi, anh đừng lo lắng.” “Là do anh sơ suất.” Mặc Cảnh Thâm nắm tay cô, khẽ vuốt nhẹ ngón tay: “Sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế một lần nào nữa.” Quý Noãn không để ý chân mình có đau hay không, mà giờ phút này, cô gần như cảm nhận được hai cha con họ đang giương cung bạt kiểm với nhau.
Người đàn ông như Mặc Cảnh Thâm quá giỏi che giấu, vui buồn khó đoán.
Đến bây giờ cô mới phát hiện ra giữa hai cha con họ lại tồn tại một vấn đề lớn như vậy.
“Ba.” Quý Noãn đột ngột ngẩng đầu, nói: “Căn cơ nhà họ Quý không mạnh bằng gia tộc của cô An, nhưng dù gì cũng có tiếng tăm tại Hải Thành.
Nếu chỉ vì gia thế mà khiến ba vướng mắc trong lòng, thì cho dù con có nỗ lực bù đắp như thế nào đi nữa cũng vẫn không bao giờ đủ.
Nhà họ Mặc không thiếu tiền bạc quyền thế, chẳng phải cái ba muốn chính là năng lực của con sao?”
Mặc Thiệu Tắc quét mắt nhìn cô một cái, lạnh giọng nói: “Xem như cô tự biết thân biết phận.
Tôi cũng biết chuyện cô mua lại hai công ty của người ta, hơn nữa còn sáp nhập làm một.
Tôi không bàn đến chuyện có phải phòng giao dịch đó được Cảnh Thâm đầu tư hay không, bây giờ bàn về bản thân cô đi.
Hiện tại cô có điều kiện tốt như thế, vậy mà lại chẳng kiếm nối một đống lãi, cô có tư cách gì mà đứng đây nói chuyện với tôi?”
Nghe thấy lời này, Quý Noãn mỉm cười.
Năm nay, ngành bất động sản vốn trì trệ, còn phải cần một khoảng thời gian để quan sát thị trường.
Lựa chọn của cô chính là tích lũy làm nên sức mạnh.
Nếu bây giờ không nhịn được thì sao có thể sinh lãi? Câu này của Mặc Thiệu Tắc xem như đã chỉ cho cô một con đường sáng để đi.
Không biết có phải do thái độ vừa rồi của cô ghi được điểm nào nên mới khiến Mặc Thiệu Tắc không còn cứng rắn như trước.
“Nói vậy, hóa ra ba đã có ý định này từ lâu.
Cũng tốt, nếu có thể được Chủ tịch Tập đoàn Shine dõi theo từng bước phát triển thì đây cũng xem như vinh hạnh hiếm có đối với con rồi.” Quý Noãn đáp.
Mặc Thiệu Tắc lạnh lùng nheo mắt, thấy ánh mắt không chút sợ hãi của cô, ông ta hỏi: “Cô có biết vốn lưu động mỗi phút của Tập đoàn Shine là bao nhiêu không?” “Là mười triệu đô la Mỹ.” Mặc Thiệu Tắc lạnh giọng, nói thẳng: “Tương đương với bảy mươi triệu nhân dân tệ, cho dù tôi cho cô một tuần, liệu cô có kiểm nổi số tiền đó không?” Tay Quý Noãn dùng sức đè chặt cánh tay đang định nhấc lên của Mặc Cảnh Thâm, cô nghiêm túc nói: “Được, nếu trong một tuần lễ con không kiểm nổi số tiền đó, không cần ba đuổi con, con sẽ tự động ký đơn ly hôn rồi gửi đến nước Mỹ cho ba.” “Quý Noãn.” Mặc Cảnh Thâm lạnh giọng lên tiếng.
Quý Noãn nhìn anh, cười: “Em có thể! Hãy tin em!” Mặc Cảnh Thâm nhìn cô chăm chú, đôi mắt tĩnh lặng mà âm trầm, không nói lời nào đã dắt cô rời khỏi sảnh trước.
Mặc Thiệu Tắc đứng tại chỗ, nheo đôi mắt lạnh.
Điều kiện một tuần lễ kiếm được bảy mươi triệu không phải là quá khó.
Ông ta chỉ tùy tiện châm biếm một câu nhưng lại bị Quý Noãn chiếu tướng, thắt một cái trong bảy mươi triệu không thể nào gỡ mối.
Khi ý thức được bản thân bị Quý Noãn cho vào trong, sắc mặt vốn không dễ nhìn của ông ta lại càng tệ đi.
Quý Noãn bị Mặc Cảnh Thậm lôi kéo, vừa mới ra khỏi sảnh trước, cô đã lên tiếng: “Anh không cần lo.
Ba bảo bảy mươi triệu chứ đâu phải bảy trăm triệu.
Đây xem như là kết quả tốt nhất đối với em rồi!” Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, im lặng vài giây rồi nói: “Mảnh đất trống gần quảng trường Tây Dân có thể bán được ba trăm nghìn một mét vuông.” Quý Noãn: “…” Làm sao anh biết ngay từ đầu cô đã có dự định này? Anh lờ đi vẻ kinh ngạc trong mắt cô, lãnh đạm nói: “Vài tòa nhà bất động sản đang xây và mảnh đất mang tên phòng giao dịch em đều nằm gần phạm vi xây dựng và quy hoạch quảng trường của chính quyền thành phố, đâu đâu cũng là cơ hội kiếm tiền.
Em vẫn luôn dốc sức với công việc của mình, đầu óc bình tĩnh, hiểu được cái gì gọi là tích lũy làm nên sức mạnh, sao anh lại lo lắng chứ?” Thấy ánh mắt ngơ ngác của Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm vuốt ve mái tóc cô, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa: “Một năm trước, Hàn Thiện Viễn tốn hai trăm triệu để mua được mảnh đất đó, bây giờ lại thuộc về phòng giao dịch em.
Cả năm nay nó vẫn không có cơ hội tăng giá, rất nhiều người đều nghĩ nắm mảnh đất này trong tay nhất định sẽ lỗ vốn.” Quý Noãn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt: “Ngay cả chuyện này mà anh cũng biết, còn chuyện gì của em mà anh không biết không?” Mặc Cảnh Thâm nâng cằm cô lên, đôi mắt đen trầm tĩnh của anh khóa chặt đôi mắt cô, chậm rãi nói: “Anh cũng đang nghĩ, còn chuyện gì của em mà anh không biết.” Quý Noãn bị anh nhìn mà sống lưng chợt run.
Tất cả những gì kiếp trước và kiếp này đều hiện lên rõ mồn một trước mắt.
Cô giơ tay sờ vành tai, tránh né ánh mắt thấu hiểu của anh.
Quý Noãn rất vui vẻ tiếp nhận điều kiện của Mặc Thiệu Tắc.
Dù sao được Mặc Cảnh Thâm và ông cụ Mặc che chở là một chuyện, nhưng nếu chiếm được một cơ hội đàm phán trước mặt Mặc Thiệu Tắc lại là một chuyện khác.
Không sai, mảnh đất kia khi còn nằm trong tay Hàn Thiện Viễn vẫn không có người để ý tới là vì mảnh đất đó còn đang mắc nợ một khoản tiền lớn của ngân hàng.
Bây giờ nó trực thuộc phòng giao dịch cổ nhưng cô vẫn lần nữa không thanh toán nợ, cho nên tất cả mọi người đều nghĩ cô không bán được.
“Có phải anh biết đồ án quy hoạch đô thị còn chưa công khai của chính quyền thành phố không?” Quý Noãn nói.
Mối Mặc Cảnh Thâm nhếch lên một đường cong rất nhỏ: “Anh biết cũng chẳng có gì lạ.
Vốn dĩ Mặc thị vẫn luôn có quan hệ mật thiết với hai giới thương nghiệp và chính trị.
Đây là mối quan hệ không thể tách rời.” Những Quý Noãn biết trước quy hoạch đô thị còn chưa công khai là chuyện quá bất thường.
Mặc Cảnh Thâm không hỏi, anh chỉ nhìn cô.
Quý Noãn dời mắt, nghiêm túc nói: “Quảng trường xây dựng lại, công trình kiến trúc tòa thị chính dời đến nơi nào thì tất cả các hạng mục công trình và đất đai ở gần nơi đó sẽ tăng vọt chỉ trong một đêm.” Cho nên, bảy mươi triệu mà thôi, trong lòng Quý Noãn biết rõ, cô thật sự có thể kiếm được số tiền này trong vòng một tuần.
Những điều này đều là kế hoạch bên trong của cô.
Vừa không làm loạn kế hoạch lại đồng thời có thể mượn cơ hội này đàm phán với Mặc Thiệu Tắc, cô xem như một mũi tên trúng hai con chim.
Thấy ánh sáng nhàn nhạt lóe lên trong mắt Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm nhìn cô nói: “Lại đây.”
Quý Noãn đang mải mê lên kế hoạch trong đầu nên vô thức bước vài bước về trước.
Nhưng khi nghe anh gọi, cô quay đầu nhìn anh một cái, rồi xoay người trở về.