Chỉ một câu “Anh ấy đã kết hôn rồi”, còn ai có thể cản cô lại nữa?
Còn ai có lý do gì để cản bước cô nữa?
Đừng nói là Phong Lăng không thể chấp nhận chuyện Lệ Nam Hành đột nhiên âm thầm kết hôn, những người khác cũng không ngờ tới, vì thế mà chẳng ai có thể nói ra được những lời khiến cô ấy thông suốt.
Lúc trước họ chỉ nghĩ đó là sự sến sẩm vượt qua giới hạn tình bạn giữa hai người đàn ông.
Nhưng bây giờ Phong Lăng lại là một cô gái.
Lệ lão đại không thể không biết.
Thế nhưng anh ấy đã kết hôn rồi.
A K nhìn dáng vẻ rõ ràng đã kiệt sức nhưng vẫn cứ cố chấp xách vali hành lý đi của Phong Lăng, vội kéo vali của cô lại rồi nói: “Trong phòng cô còn nhiều đồ chưa dọn, cứ xách đồ đi thế này thì thảm hại quá, quay lại dọn thêm chút đồ cá nhân đi.”
Khóe miệng Phong Lăng khẽ cong lên, nhưng rõ ràng không phải là ý cười: “Thảm hại nhất thì cũng chỉ đến thế, tôi còn có thể thảm hại thế nào nữa?”
A K nói không nên lời, dù biết không còn lý do nào hợp lý để khuyên nhủ cô nhưng anh ta vẫn cố gắng kéo vali hành lý của cô lại: “Phong Lăng, đừng đi…”
Phong Lăng ngập ngừng, nhưng cô không quay đầu lại, bàn tay dùng sức nắm chặt cần kéo trêи vali.
“Tôi bảo chờ lão đại quay về ý là quy định không cho phép nữ giới tự do bước chân vào trong căn cứ đều là quy định cũ rích từ xưa rồi, cũng nên thay đổi sớm thôi. Bất kể phương diện nào, chắc chắn cô đều phù hợp với tiêu chuẩn, trong quân đội cũng có binh lính nữ thì tại sao căn cứ XI của chúng ta lại không? Chúng tôi tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt háo sắc để nhòm ngó cô, chúng ta cùng lớn lên và cùng huấn luyện trong căn cứ, thứ tình cảm này căn bản không phải là biết rõ giới tính rồi thì có thể biến mất. Dù có bất kỳ khó khăn gì thì chúng tôi cũng sẽ giúp cô, nhưng nếu bây giờ cô cứ bỏ đi thế này, chúng tôi…”
Đầu tiên Phong Lăng cúi đầu nhìn đôi giày dính đầy bùn đất, rất bẩn dưới chân mình, trêи quần cô cũng đều là bùn đất do ban nãy vừa bị ngã, cả người trêи dưới trông rất nhếch nhác, trêи cánh tay đau rát, có vệt máu do bị trầy da.
Từ trước đến giờ cô luôn không phù hợp với nơi này.
Bao gồm cả Lệ Nam Hành.
Dù A K có dùng sức thế nào, nhưng anh ta vẫn cảm thấy Phong Lăng đang cố kéo vali, muốn bỏ đi.
Phong Lăng thật sự muốn rời đi, hơn nữa hoàn toàn không có ý chần chừ hay thỏa hiệp.
“Phong Lăng…”
“Phong Lăng…”
“Phong…”
Cuối cùng A K vẫn phải buông tay trước sự kiên quyết của Phong Lăng. Phong Lăng đặt vali hành lý ở hai bên người, dù nhếch nhác nhưng cô vẫn đứng thẳng. Mấy người bên cạnh nhìn cô, thấy vẻ kiên quyết của cô, trong mắt họ đều ánh lên vẻ đau lòng và không nỡ, nhưng ai nấy đều biết cách làm hôm nay của ông cụ Lệ chính là muốn chặn hết mọi đường lui của cô.