Phong Lăng chầm chậm nhấc tay lên, từ từ thu dọn từng món đồ dưới đất, đặt băng vệ sinh và vải quấn ngực vào trong vali, sau đó nhét chúng xuống dưới đống quần áo. Tiếp đó cô nhặt từng bộ quần áo và các đồ dùng cá nhân khác bỏ vào, cô không đứng lên được và cũng không còn sức để đứng dậy, nên cứ nhoài người về phía trước, vươn cánh tay ra rồi nhặt đồ như vậy.
Sau khi đã xếp đầy một vali, cô chống hai tay xuống mặt đất, cố gắng hít một hơi thật sâu.
Lúc cô chuẩn bị nhặt mấy món đồ khác để xếp vào chiếc vali thứ hai, đột nhiên có một cánh tay vươn qua.
Ánh mắt cô khựng lại, ngoảnh lại nhìn thì thấy A K không biết đã đi đến từ lúc nào.
“Tôi giúp cô.” A K sầm mặt xuống, không nhiều lời, nhặt mấy món đồ bị ném đầy đất cách Phong Lăng hơi xa, đưa cho cô.
Phong Lăng ngồi dưới đất, quan sát gương mặt của A K, sau đó chầm chầm thu lại ánh nhìn, hờ hững nói một câu: “Cảm ơn.”
Nghe thấy giọng nói đến bây giờ vẫn đè nén, không muốn biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc của cô, A K hơi cau mày lại: “Lệ lão đại vẫn chưa biết những chuyện này, cô có muốn đợi anh ấy về rồi…”
Phong Lăng nhận lấy vật mà anh ta đưa cho, không hề muốn nói gì tiếp dù anh ta nhắc đến Lệ Nam Hành, cô quay đi tiếp tục xếp đồ vào trong vali.
Thấy bây giờ Phong Lăng không muốn nhắc đến Lệ lão đại, A K cũng rất hiểu chuyện mà không nói nhiều nữa, chỉ tiếp tục nhặt đồ giúp cô.
Sau đó, ngày càng có thêm nhiều người ở bên cạnh Phong Lăng.
A K, Tam, Lôi Bằng, Lâm Thành, bốn thành viên của đội bắn tỉa đều đang nhặt đồ giúp cô. Một lúc sau, Tam Bàn vẫn luôn mang vẻ mặt đắn đo ở cách đó xa cũng chạy nhanh tới giúp, còn có Đại Hồ và nhiều người nữa…
Có rất nhiều người từng quen biết rồi cùng ra ngoài làm nhiệm vụ với Phong Lăng sau khi rời đi chưa đầy mười phút, không ai bảo ai mà cùng quay lại.
Trông thấy bọn họ, Phong Lăng vẫn chẳng nói gì, đến tận khi A K dìu cô từ dưới đất dậy, đồng thời cau mày nhìn cô: “Sao cô lại nóng thế này?”
“Tôi không sao, cảm ơn.” Thân phận của Phong Lăng đã bị bại lộ, cô không muốn làm ảnh hưởng đến bọn họ, muốn rút tay mình khỏi tay của anh ta.
Nhưng A K đã giữ chặt lấy cô: “Cô khách khí gì với tôi chứ? Trong mắt tôi, cô là con trai cũng được, mà là con gái cũng chẳng sao, đều là anh em cả! Không có gì khác biệt hết! Bây giờ cô đang thế này thì không được đi! Dù ông cụ Lệ muốn đuổi cô đi thì cũng chưa nói bắt cô phải đi ngay bây giờ! Cô đang sốt, đến phòng y tế tìm Bác sĩ Văn, uống thuốc trước đi đã!”
“Không cần đâu…” Phong Lăng mệt mỏi mà cúi đầu xuống, tay không thể vùng ra khỏi anh ta. Sức lực bây giờ của cô quả thực không địch lại bọn họ, chỉ có thể cúi đầu nói nhỏ: “Xin lỗi vì đã lừa gạt mọi người lâu như vậy.”
Vì câu xin lỗi này của Phong Lăng, trong phút chốc vành mắt của mọi người xung quanh đều đỏ hoe. Dù họ đều là đàn ông, nhưng lúc này đột nhiên lại bị bầu không khí này làm cho buồn rầu.
“Xin lỗi cái gì, trong mắt bọn tôi, ‘cậu’ là trai hay gái đều như nhau cả, người chúng tôi quen chỉ là Phong Lăng mà thôi.” Đại Hồ của đội Một thở dài: “Nhưng tôi không ngờ lão đại mới đi được mấy ngày lại xảy ra chuyện này, nếu lão đại ở đây thì…”
“Lệ lão đại có ở đây hay không cũng vậy thôi, anh ấy bận rộn như vậy, đừng làm phiền anh ấy.” Phong Lăng hờ hững nói một câu, sau đó kéo vali đi: “Tạm biệt.”
Thấy Phong Lăng định bỏ đi như vậy, A K và Tam Bàn đưa mắt nhìn nhau, dùng sức kéo cánh tay của cô lại: “Không được, nếu bây giờ cô không muốn ở lại căn cứ, chúng tôi sẽ đưa cô đi tìm một nhà trọ nhỏ gần đây để ở, có chuyện gì cũng phải đợi Lệ lão đại về rồi tính!”
Phong Lăng không nói gì, đi thẳng ra ngoài.
Bọn họ vẫn chặn trước mặt cô.
Đặc biệt là A K: “Phong Lăng, hãy đợi Lệ lão đại về!”
Phong Lăng đột nhiên bật cười, ngước đôi mắt vẫn đang hẳn tơ máu lên nhìn anh ta: “Anh ấy đã kết hôn rồi, tôi đợi làm gì nữa?”
Trong thoáng chốc, A K và những người khác đều cứng họng.
Phong Lăng lạnh lùng cong môi, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời cao phủ kín mây đen, hờ hững nói: “Tránh ra đi!”