Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Lăng cảm nhận được sự biến hóa xung quanh mình rõ ràng hơn, nhất là hơi lạnh toát ra từ người đàn ông trước mắt cô.

Nhìn biểu hiện luôn thản nhiên bình tĩnh chẳng thay đổi gì của Phong Lăng, Lệ Nam Hành nở nụ cười, môi mỏng mang theo ý lạnh, nghiến răng ken két: “Nam?”

Phong Lăng nhìn thẳng vào anh không chớp mắt: “Lão đại, anh rất hy vọng tôi là nữ à?”

“Không hề.” Anh vô cảm nhìn thẳng vào cô, lạnh nhạt bảo: “Tôi chỉ muốn một người thành thật.”

Trong chốc lát cổ họng Phong Lăng tựa hồ bị thứ gì đó chặn lại nghẹn ứ, lúc cô giương mắt lên định thông qua ánh mắt mà đoán suy nghĩ trong lòng anh thì người đàn ông đó đã xoay người lại, chỉ lạnh lùng nói: “Là con trai, vậy thì cậu nhớ cho kĩ mình là con trai.”

Dứt lời, người đàn ông đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

Phong Lăng đứng khựng ở một chỗ, nhìn cánh cửa phòng đang tự động đóng lại.

Sao cô cứ có cảm giác hình như là Lệ lão đại đã biết rồi nhỉ?

Thế nhưng sao anh có thể chắc chắn được giới tính thật của cô như vậy?

Là do hôm nay cô đã để lộ ra sơ hở nào sao?

Vừa nãy cô có sờ qua thử miếng silicon giả ngực kia, cảm giác khi sờ lên vừa mềm mại vừa co giãn, chẳng kém hàng thật bao nhiêu cả. Mà cho dù có khác nhau thật thì trong tình huống như vậy cũng không thể lập tức phân biệt rõ được sự khác biệt này.

Nhưng ánh mắt vừa rồi của anh…

Màn đêm thăm thẳm, Phong Lăng nằm dài trêи giường, vốn định đi ngủ, nhưng hôm nay cô lại trằn trọc thao thức, câu nói của Lệ Nam Hành: “Tôi chỉ muốn một người thành thật.”, không ngừng văng vẳng bên tai.

Cô nhớ lại khi trong quán bar của đám phần tử khủng bố, Lệ Nam Hành xông vào giữa đám người ôm lấy cô, lúc ấy suýt chút nữa cô là trúng đạn, nhưng anh đã nhanh chóng ôm cô vào lòng, còn xoay người đỡ đạn thay cô. Cô nhớ tới băng gạc màu trắng trêи cánh tay của anh nữa.

Chừng nửa tiếng sau, bỗng nhiên Phong Lăng mở mắt ra, đêm đã khuya, toàn bộ căn cứ XI chìm vào im lặng.

Nhưng cô không ngủ được.

Trong đầu cô vẫn là câu nói ấy cùng cảnh tượng kia lặp lại mãi không thôi. Cô bỗng ngồi bật dậy, cầm lấy nệm êm huấn luyện thăng bằng rồi nằm úp sấp xuống, giữ vững chừng mười lăm phút. Đến khi trêи trán đã ròng ròng mồ hôi cô mới dùng sức hít thở sâu, sau đấy cô cứ ngồi như vậy, đờ đẫn nhìn bầu trời đêm bên ngoài ban công.

Huấn luyện thăng bằng rất dễ chảy mồ hôi, lúc này đây chỉ tập mười lăm phút thôi mà người đã nhễ nhại ướt nhẹp. Cô ngồi nhìn ngoài trời mãi đến khi cổ hơi cứng mới đứng dậy vào trong phòng tắm định tắm rửa qua loa.

Sau khi tắm xong cô cũng không vội vàng quấn đai nịt ngực vào mà chỉ đứng soi gương trong phòng tắm, nhìn cô gái lõa thể trong gương kia, nhìn thẳng vào bờ môi đến bây giờ vẫn vương vấn cảm giác tê dại. Cô lại dời mắt xuống phía dưới, nhìn thân thể đẫy đà vừa vặn rất cân đối rất hoàn mỹ. Cô không biết trong mắt phái nữ thì dáng người phải như thế nào thì mới được cho là đẹp, chỉ biết lúc bản thân mặc đồ nữ như lần trước cùng hôm nay hình như đúng là rất ưa nhìn, thậm chí đẹp đến nỗi dù là tóc dài hay ngắn thì cũng không ảnh hưởng đến cảm giác thiếu nữ nồng đậm gần như không thể che giấu được của cô.

Là vì thế nên Lệ Nam Hành mới không tin lời giải thích kia của cô sao?

Chẳng lẽ cô thật sự để lộ bí mật của bản thân một cách dễ dàng như vậy?

Nhưng khi nhìn thái độ của anh, cô cũng không đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thật sự biết rồi sao? Hay chỉ là suy đoán?

Phong Lăng không hiểu nhân tình thế thái trêи đời, thậm chí ngay cả thích là gì cô cũng không biết.

Chỉ là từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ý thức được về giới tính của mình, làm con trai lâu ngày, cũng chưa từng có ý định trở về làm con gái, tựa hồ cô không thấy làm con gái có ý nghĩa gì khác cả.

Cho nên khi Lệ Nam Hành hỏi cô, cô vẫn trả lời mình là nam.

Nhưng ánh mắt lúc xoay người rời đi của Lệ Nam Hành lạnh đến mức run người, khiến đến tận giờ cô vẫn không thể yên lòng, cô không biết đây là cảm giác gì.

Cô chỉ biết, bản thân đang bị mất ngủ.

Ngày hôm sau.

Căn cứ huấn luyện theo thường lệ, trong sân huấn luyện của đội bắn tỉa, năm người đứng một hàng đang tập bài thể ɖu͙ƈ co giãn.

Kiều Phỉ nhìn động tác của từng người, nghiêm giọng yêu cầu động tác của họ phải đạt tiêu chuẩn trong một tiếng đồng hồ.

Hôm qua có mưa, nhưng hôm nay trời rất nắng, chắc là khí trời đang vào đợt nóng cuối cùng trước khi vào Thu.

Dưới ánh mặt trời, bóng người Lệ Nam Hành xuất hiện trong sân huấn luyện. Thường ngày Lệ lão đại thỉnh thoảng sẽ đến đây nhìn bọn họ huấn luyện, ai cũng quen rồi, chỉ đồng thanh hô to một tiếng “lão đại”, rồi sau đó lại nghiêm túc tập luyện.

Phong Lăng nhìn về phía Lệ Nam Hành đứng, nhưng người đàn ông kia không nhìn cô, anh chỉ lạnh lùng dửng dưng đứng đấy nhìn bọn họ huấn luyện, không nói gì thêm.

Trang phục chiến đấu màu đen rất rộng, không nhìn thấy trêи tay anh bị gì cả, nhưng Phong Lăng biết chắc chắn bên trong đang quấn băng gạc. Cũng không biết rốt cuộc vết thương có nghiêm trọng hay không, tối qua cô về rất sớm, không theo anh đến phòng y tế, chỉ có thể thấy được sắc mặt của Lệ lão đại hình như không ổn cho lắm. Cô nghĩ chắc sẽ không quá sâu, nhưng tiếng đạn sượt qua da thịt vang lên bên tai cô rất rõ ràng…

Cô nhìn chằm chằm vào cánh tay của anh, lúc Kiều Phỉ yêu cầu bọn họ làm động tác thứ hai thì phản ứng hơi chậm chạp. Đây là việc rất ít khi xảy ra, Kiều Phỉ bỗng nhìn về phía cô: “Phong Lăng?”

Phong Lăng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng ưỡn thẳng người lên, nghiêm túc xoay người tiếp tục làm theo động tác của những người khác, cũng không nhìn về phía kia nữa.

Kiều Phỉ nhanh chóng liếc về phía Lệ Nam Hành đứng, thấy vẻ mặt của Lệ lão đại vẫn như cũ, suy nghĩ một lát rồi cũng không nói gì thêm, chỉ đi lên phía trước tiếp tục hướng dẫn bọn họ làm động tác. Lúc đến phía sau Phong Lăng thì anh ta đưa tay kéo hai tay cô rộng ra rồi nâng lên trêи, đồng thời cũng thấp giọng hỏi: “Sao sắc mặt kém vậy? Trạng thái ngày hôm nay của cô tệ lắm đấy.”

Phong Lăng nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, thấp giọng trả lời một câu: “Tối hôm qua ngủ không ngon.”

Kiều Phỉ lại nhìn cô một lát, đúng là vành mắt hơi đen, nhưng không quá thâm, có thể thấy bình thường Phong Lăng chưa bao giờ thức khuya, hình như tối qua đúng là mất ngủ cả đêm.

Thấy bộ dạng phờ phạc nhưng lại gắng gượng huấn luyện này của cô, Kiều Phỉ xoay người đi đến chỗ của các thành viên khác, khoảng chừng mười phút sau, anh ta lên tiếng: “Được rồi, giải lao nửa tiếng, sau đó tiếp tục.”

A K thấy quái lạ vô cùng: “Không phải bảo trong vòng một tiếng buộc phải đạt được tư thế tiêu chuẩn sao? Sáng nay đã tập được bao lâu đâu mà đã được giải lao rồi? Tết đến hay là chuyện tốt gì khác? Từ khi nào mà căn cứ đã sắp xếp thời gian huấn luyện có nhân tính đến mức này vậy?”

Kiều Phỉ liếc anh ta một cái: “Cậu không muốn giải lao thì có thể tiếp tục luyện, trong vòng một tiếng tôi sẽ nghiệm thu thành tích của cậu đầu tiên.”

A K lập tức buông hai tay nãy giờ vẫn đang dang rộng xuống: “Không được, nói giải lao là giải lao, anh Kiều không thể đổi ý được đâu!”

Kiều Phỉ lại liếc anh ta một cái rồi nhìn sang chỗ của Phong Lăng, thấy sau khi nghe nói được giải lao thì cô đã thả hai tay xuống, xoay người đi đến ngồi xuống chiếc ghế dài thường dùng để ngồi nghỉ.

Hiếm khi thấy Phong Lăng có trạng thái không tốt khi đang ở trong căn cứ và sân huấn luyện, Kiều Phỉ đang định đi đến, nhưng kết quả vừa nhấc chân lên thì đã bị bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh chặn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK