Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ăn rồi.”

“Không chừa lại chút nào à?”

“Nhà tôi không nuôi mèo, nuôi chó, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chừa lại làm gì?” Nhìn con số trêи thang máy chầm chậm tăng lên, cô bảo: “Trong tủ lạnh có bánh mì, muốn ăn thì tự nướng.”

“Ừm, anh đi ngủ trước, dậy rồi ăn.” Người đàn ông dứt lời bèn đóng cửa lại luôn.

Phong Lăng: “…”

Cô lặng lẽ nhìn thang máy lên trước mặt, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.

Cảm thấy hình như mình không nên cho anh vào trong.

Mặc dù nói quả thực tối hôm qua anh rất đàng hoàng, không còn ngang ngược xông vào giống trước đây, cũng lịch sự ở bên ngoài suốt đêm, không bi lụy hi vọng tha thứ cũng không quấn lấy nhất định phải giải thích trước mặt cô, lại càng không bá đạo quá đáng cưỡng ép làm gì cô.

Nhưng bây giờ, loại hành vi không biết xấu hổ này, mãi đến lúc cửa bị anh đóng lại từ bên trong, Phong Lăng mới phản ứng lại được, rốt cuộc vừa rồi cô nghĩ gì vậy? Sao lại để anh vào?

Nếu anh quá hung hăng thì chắc chắn cô sẽ từ chối, nhưng dường như anh đã làm ngược lại hoàn toàn với cách làm trước kia.

Cửa thang máy mở ra, cô không kịp suy nghĩ nhiều nữa mà đi vào, quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng, hơi cau mày lại rồi sau đó đóng cửa thang máy.

Mãi đến lúc ra khỏi khu chung cư, trong lúc nhất thời, Phong Lăng cũng mất đi hứng thú muốn chạy bộ buổi sáng, bèn trực tiếp đi tới bãi đỗ xe. Phong Lăng ngồi vào trong xe, cảm nhận nhiệt độ không khí cực thấp khi để xe ở bên ngoài suốt cả đêm, lại nghĩ tới người đàn ông nói mấy ngày gần đây anh vẫn ngủ như vậy.

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Nếu như anh đủ hiểu cô, không, phải nói là anh cực kỳ hiểu cô, chắc hẳn là anh phải biết rất rõ, bất kể thế nào thì cô và anh cũng không thể trở lại như hai năm trước được nữa.

Cô cũng không thể có bất kỳ tình cảm mập mờ hoặc là vượt khỏi lý trí gì với một người đàn ông đã kết hôn.

Anh nên hiểu và cũng nên biết, mình không cần thiết phải ở lại đây, bởi sẽ chẳng có bất kỳ kết quả gì.

Sáu giờ tối.

“Đến giờ tan tầm rồi, sao cô vẫn chưa về nữa?” Huấn luyện viên trưởng vừa mới dạy xong lớp cuối cùng của hôm nay, sau khi vào phòng làm việc thấy Phong Lăng đang ôm cốc, ngồi trước máy vi tính.

Phong Lăng ngước mắt lên nhìn về phía anh ta: “Không có chuyện gì, ngồi lại một lát ở văn phòng thôi.”

“Thời tiết lạnh như thế, không có việc gì thì ngồi đây làm gì, về nhà ấm hơn.” Huấn luyện viên trưởng cười: “Cô có lái xe tới không? Có cần tôi đưa về không?”

“Có, tự tôi có thể về được.” Phong Lăng đặt cốc xuống, nhìn đồng hồ: “Sáu giờ rưỡi tôi về.”

Huấn luyện viên trưởng lại nhìn cô vài lần: “Khó chịu ở đâu à?”

“Không có.”

“Bình thường thấy sau khi tới giờ tan làm cô đều về nhà đúng giờ, sao hôm nay hình như lại không muốn về lắm vậy?” Phong Lăng không trả lời, chỉ cười nhạt.

Cô không chắc rốt cuộc Lệ Nam Hành đã đi chưa, cũng không biết anh đã tỉnh ngủ hay chưa nên cảm thấy nên về muộn hơn một chút, có lẽ thời gian có thể xê dịch so với anh, nhưng cũng không chắc lắm.

Có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, cô vốn đã hơi hối hận vì chuyện mình để anh vào nhà, nếu không phải vì bây giờ quả thực thời tiết quá lạnh thì có lẽ cô có thể đi bộ suốt đêm bên ngoài.

Thời gian trôi đi đến sáu giờ bốn mươi, đèn trong ngoài võ quán đều đã tắt, chỉ còn lại gian phòng làm việc này.

Khu vực xung quanh Đại học Bách khoa đều là trường học, có chế độ quản lý rất nghiêm ngặt. Những võ quán mở lớp thế này đều phải dựa theo thời gian nghỉ ngơi quy định một cách chặt chẽ, nếu như tiếp tục để đèn mở thì sẽ bị nghỉ ngờ tăng thêm thời gian lên lớp, có thể sẽ bị điều tra.

Thấy không thể kéo dài thêm được nữa, Phong Lăng mới đứng dậy thu dọn đồ đạc, lái xe về nhà.

Khi về đến dưới khu chung cư, cô ngẩng đầu nhìn lên trêи, đèn trong phòng tối om.

Có phải điều này có thể chứng minh, Lệ Nam Hành đã đi rồi hay không?

Phong Lăng lại nhìn chằm chằm phía trêи một hồi, do dự một lát cô mới xuống xe về nhà.

Lúc đến trước cửa nhà, cô cầm chìa khoá mở cửa rồi vào trong. Nhìn căn phòng tối đen như mực, Phong Lăng giơ tay lên tìm kiếm trêи tường, “bụp” một tiếng, ngọn đèn trong phòng khách nhỏ chợt sáng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK