“Cậu xem thử mấy thứ bên trong đi! Trong căn cứ không có phụ nữ, chỉ toàn một đám đàn ông thô lỗ, bên cạnh tôi cũng không sắp xếp thư ký hay trợ lý gì đó, mà những tài liệu này bình thường đều cần một người cẩn thận tỉ mỉ lại tương đối kín miệng chỉnh sửa lại. Thứ nhất, cậu phù hợp với tiêu chuẩn không chỉ nói năng thận trọng mà năng lực tự kiềm chế còn rất mạnh. Thứ hai, cậu làm việc gì cũng cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, hơn nữa lại ở gần tôi, cần cậu sắp xếp gì đó cũng thuận tiện, từ nay về sau nhiệm vụ này cứ giao cho cậu vậy.” Người đàn ông rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn thiếu niên đang ngồi trước bàn.
Sau khi Phong Lăng nhìn một lúc, phát hiện phần lớn tài liệu cũng không được tính là đặc biệt bí mật, chỉ có điều trong ổ D của máy tính quả thật có một số thứ được mã hóa, mỗi lần mở một tài liệu trong số này lại cần mật khẩu, cũng tức là cần Lệ lão đại đích thân nói mật khẩu xong mới có thể mở ra, vậy nên sẽ không liên quan đến bí mật quan trọng của căn cứ.
Cô gật đầu: “Được, bình thường ngoại trừ lúc huấn luyện và làm nhiệm vụ ra, chỉ cần có thời gian, tôi có thể làm được.”
“Không hỏi xem tại sao tôi lại đặc biệt gọi cậu qua đây sắp xếp những thứ này sao?” Ánh mắt của người đàn ông đảo qua khuôn mặt cô.
“Nếu lão đại đã gọi tôi qua đây, hơn nữa mật khẩu máy tính cũng nói cho tôi biết, chứng tỏ anh đã trải qua một quá trình cân nhắc nhất định mới xác định dùng tôi. Nếu đã xác định rồi, mà anh cũng đã nói tôi là người khá kín miệng, vậy tôi cũng không cần phải hỏi lý do nữa.”
“Tôi còn nói thiếu một ưu điểm của cậu, năng lực tiếp nhận của cậu rất tốt.” Mặc dù giọng điệu của Lệ Nam Hành rất lạnh nhạt, nhưng lại mang theo mệnh lệnh tuyệt đối: “Cho dù có thấy hay đọc được bất kỳ tài liệu bí mật nào cũng đều phải giữ kín như bưng, cậu có thể làm được không?”
Hai tay Phong Lăng rời khỏi bàn phím máy tính, cô đứng lên, quay người lại nhìn thẳng vào người đàn ông cao hơn mình hơn một cái đầu: “Dùng người thì phải tin, đã không tin thì đừng dùng, chỉ cần lão đại tin tưởng thì tôi có thể làm được.”
Lúc Phong Lăng đứng dậy cũng không ngờ lão đại sẽ cách mình gần như vậy, sau khi nói xong câu đó cô liền im bặt, không biết có nên lùi lại hay không.
Sau khi cô dứt lời, căn phòng cũng trở nên cực kỳ yên ắng!
Lệ Nam Hành nhìn thiếu niên đã xoay người lại lúc đứng lên, hai người đứng rất gần, gần đến nỗi khi Phong Lăng nói chuyện, mùi thơm thoang thoảng trên người và mùi bạc hà của kem đánh răng trong miệng đều lướt qua cổ anh, trong nháy mắt ánh mắt Lệ Nam Hành thoáng qua một mảng màu tối không rõ là gì.
Chắc cũng chỉ trong khoảng bốn năm giây, Phong Lăng đã tránh khỏi chiếc ghế đang chặn mình lại ở bên cạnh, sau đó lùi về sau một khoảng nhất định.
“Lão đại, anh có cần dặn dò thêm gì nữa không?” Phong Lăng nói, chỉ đồng hồ trên tường: “Buổi tối tôi còn phải tiến hành huấn luyện thăng bằng trong phòng ngủ, mới vừa trở về căn cứ, phải khôi phục từng chút từng chút một, nếu thời gian huấn luyện thăng bằng buổi tối không đủ, e rằng tôi sẽ không trụ nổi buổi huấn luyện ngày mai mất.”
Lệ Nam Hành nghiêng mắt: “Bên tôi cũng rộng rãi, nếu muốn huấn luyện thăng bằng thì cậu có thể thực hiện ở đây, vừa hay tôi cũng có thể xem xem khả năng giữ thăng bằng hiện tại của cậu ra sao.”
Phong Lăng liếc nhìn tấm nệm dùng để huấn luyện bên cạnh, cân nhắc tư thế huấn luyện thăng bằng bình thường một người có thể làm ở nơi ở. Chỉ là động tác thăng bằng hai cánh tay cong lên, nằm sấp trên mặt đất kiên trì một giờ đồng hồ mà thôi, cũng sẽ không bị phát hiện ra cái gì. Vì thế cô không từ chối, bước qua trải nệm huấn luyện lên mặt đất, sau đó theo thói quen cởi giày, nằm sấp xuống, giữ vững cân bằng cơ thể, đầu rướn lên, khuỷu tay và ngón chân là điểm tựa, tư thế cơ thể tiêu chuẩn, đồng thời khả năng giữ thăng bằng cũng rất tốt, về điểm này cô vẫn rất tự tin.
Lệ Nam Hành liếc nhìn đôi chân trần trắng nõn đến khó tin của cô, ánh mắt lại chuyển qua tấm lưng nhỏ gầy không nhúc nhích lúc thực hiện động tác huấn luyện thăng bằng. Anh đi qua, đứng bên cạnh xem cô liên tục duy trì động tác này.
Phong Lăng đang mặc một cái quần màu đen rộng thùng thình, thân trên là áo phông màu trắng cũng rộng y như vậy. Đây là quần áo bình thường cô mặc lúc đi ngủ, có điều bởi vì tư thế nằm sấp xuống này mà quần áo rộng thùng thình cứ buông thõng xuống, có thể rõ ràng thấy được vòng eo tinh tế không giống đàn ông của Phong Lăng. Nhất là thiếu niên mới vừa tắm xong đã qua đây, mái tóc nửa khô nửa ướt, có vài sợi rũ xuống trán và mặt.
Lệ Nam Hành đứng ở một bên, đôi chân thon dài, nghiêng mặt kiêu ngạo, không nói năng gì, đôi mắt thâm thúy đen như hồ sâu, đầu ngón tay lướt qua chiếc điện thoại màu đen vừa thuận tay cầm lên, đột nhiên chĩa về phía bóng lưng của thiếu niên đang nằm sấp trên đất chụp một tấm ảnh.
Điện thoại di động của anh để chế độ yên lặng, lúc chụp hình đương nhiên cũng không phát ra tiếng động, Phong Lăng đang nghiêm túc cố gắng thực hiện huấn luyện thăng bằng nên không quay đầu lại nhìn.
Cứ như vậy một người thực hiện huấn luyện, một người khác đứng ở bên cạnh nhìn. Khoảng nửa tiếng sau, Phong Lăng đột nhiên tạm ngừng động tác rồi đứng lên, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông cao lớn: “Lão đại, tôi thực hiện huấn luyện ở đây sẽ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, tôi vẫn nên về phòng mình rồi tiếp tục thì hơn.”
Động tác huấn luyện thăng bằng này tuy đơn giản nhưng bất kể là người đã luyện tập bao nhiêu năm, chỉ cần vượt quá mười mấy phút thì đều sẽ nhễ nhại mồ hôi. Phong Lăng cũng không ngoại lệ, rõ ràng mới vừa tắm xong mà lúc này trên mặt đã có có một lớp mồ hôi mỏng, vùng gần cần cổ trắng nõn và xương quai xanh cũng thấm mồ hôi.
“Đúng là ảnh hưởng việc tôi nghỉ ngơi thật, cậu về đi.” Chỉ vài chữ không hề mang theo chút độ ấm nào, nhưng lại khiến Phong Lăng cảm thấy được tự do, xoay người đi nhanh ra khỏi phòng của anh.
Mãi đến khi cánh cửa được Phong Lăng đóng lại từ phía bên ngoài, Lệ Nam Hành mới liếc nhìn tấm nệm trên mặt đất, hai mắt anh nhắm nghiền, trong đầu là hình ảnh ngón chân trắng muốt của thiếu niên bởi vì vô cùng cố sức mà hơi hơi cong lên ở trên nệm, còn cả vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, cả…
Một loại cảm giác nào đó từ bụng dưới bắt đầu xộc lên, nóng hầm hập, Lệ Nam Hành đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm đũng quần mình.
M* nó, chẳng qua tên nhóc Phong Lăng kia chỉ thực hiện một động tác giữ thăng bằng rất bình thường trong phòng anh thôi, vậy mà anh lại cứng lên một cách đáng xấu hổ như vậy…
Vào giờ phút này, Lệ Nam Hành nhìn “người anh em” không nghe lời ở thân dưới, đang có xu hướng dựng cao hơn bởi vì một hình bóng trong đầu anh. Ngay lập tức ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, dữ tợn, màu mắt tựa như biển sâu ban đêm, nguy hiểm âm u.
Anh là đàn ông, tuyệt đối là một chàng trai thẳng tắp!
Nhưng m* kiếp, “người anh em” của anh lại cứng lên với một thằng con trai?
Cánh cửa vừa đóng vào lại đột nhiên có tiếng gõ vang lên, tiếp đó Phong Lăng lại đi vào, không nhìn ánh mắt anh mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày bị cô để quên trên mặt đất, nói một câu: “Lão đại, tôi để quên giày.” Rồi cô nhanh chóng chạy vào trong, đi giày vào rồi nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Lệ Nam Hành trơ mắt nhìn đôi chân trần trắng nõn của Phong Lăng chạy vào, mang giày rồi lại chạy ra, nhìn bóng lưng cô nhanh chóng biến mất ở trước cửa, đóng cửa lại…
Anh đen mặt nhìn thứ ở thân dưới của mình lại dựng đứng lên lần thứ hai, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn về phía cửa, chợt xoay người đi qua…