“Không buông.” Lệ Nam Hành không hề thấp giọng, thản nhiên nắm chặt tay của cô hơn.
Phong Lăng tức giận, hận không thể úp nguyên miếng bánh socola vẫn chưa ăn vào mặt anh.
Bà Phong nhìn thấy hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình với nhau, mặc dù không nỡ rời đi lúc này, vẫn còn muốn hỏi vài điều, muốn chắc chắn một số chuyện nữa, nhưng tự bà cũng cảm thấy bản thân mình tạm thời đang cản trở họ. Thế nên bà đành đứng dậy nói: “Hai đứa cứ ngồi đây, bác đi vào nhà vệ sinh chút.”
Phong Lăng nhanh chóng quay qua nhìn bà Phong rồi gật đầu một cách khách sáo.
Sau khi bà Phong đã đi xa, người đàn ông ngồi cạnh lại thuận theo lực tay của cô, giơ lên, đặt tay lên mặt bàn. Lệ Nam Hành vẫn tiếp tục nắm lấy mu bàn tay Phong Lăng, cô rút tay lại, anh cũng chỉ di chuyển ngón tay, nắm lấy cổ tay cô, không để cô tránh ra xa.
“Trước đó thái độ vẫn còn rất tốt cơ mà?” Người đàn ông ngồi sát gần lại cô. Cho dù anh không cố tình ghé sát vào cô nói chuyện nhưng giọng nói của anh lại cứ như vang vọng bên tai cô.
Tất nhiên Phong Lăng cũng muốn dùng thái độ tốt để nói chuyện với anh, nhưng vừa rồi người đàn ông này lại tỏ thái độ công khai trắng trợn ở trước mặt bà Phong, đúng là không coi ai ra gì cả.
Quả thật là quá phô trương rồi!
Phô trương đến mức… khiến tim cô đập loạn không ngừng.
Người đàn ông lại đưa tay cô về lại chỗ cũ, cố định nó lên chân mình. Dường như anh rất thích động tác cô hơi nghiêng người vào ngực anh, một tay đặt lên đùi anh, giống như kiểu cô hơi ỷ lại, nương tựa vào anh vậy.
“Anh còn tưởng rằng sau khi từ Campuchia trở về, em đã nghĩ kỹ xem phải đối xử với anh như nào rồi, ai ngờ…” Lệ Nam Hành nhướng mày tỏ vẻ vô tội, sau đó nhìn bàn tay của cô đang bị anh ép đặt trêи đùi: “Đây chính là cách em xử sự với chuyện tình cảm của chúng ta sau khi đã nghĩ thông và bận bịu suốt mấy ngày qua đó à?”
Phong Lăng hơi ngập ngừng, bất ngờ rút tay mình khỏi lòng bàn tay anh, im lặng không lên tiếng.
Đương nhiên là bà Phong không thật sự đi vào nhà vệ sinh, nên lúc này vẫn chưa quay lại. Có lẽ bà không muốn rời đi sớm nhưng cũng không nỡ làm ảnh hưởng đến việc yêu đương của đôi trẻ nên đi lâu một chút. Lúc này chỉ có mỗi hai người họ ngồi ở đó.
Trong giây phút im lặng này, Phong Lăng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, không một ai nói gì.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
“Đang nghĩ gì thế?” Lệ Nam Hành không chạm vào cô nữa, một tay anh ma sát vào tách cà phê.
Phong Lăng cảm thấy hoàn cảnh lúc này không thích hợp để nhắc đến chuyện đó, hơn nữa bất cứ lúc nào bà Phong cũng có thể quay lại. Nhưng khi vừa định lên tiếng, cô lại nhìn thấy người đàn ông đang kiên nhẫn ngồi bên cạnh mình, vừa rồi cho dù biết rằng người kia là bà Phong, anh cũng bộc lộ hết tình cảm giữa hai người họ mà không giấu giếm, đến mức không chừa cho cô một con đường lui nào cả. Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy bà Phong quay lại, cánh tay đang khoác lên lưng ghế của Phong Lăng đã sắp ôm lấy bả vai cô.
Cô bất thình lình quay mặt qua, nhìn thẳng vào mắt anh: “Lệ Nam Hành, lúc nào rảnh rỗi chúng ta đi hẹn hò đi.”
Lệ Nam Hành vừa mới thuận tay nhận lấy cốc nước chanh mà người phục vụ mang tới, mới uống được một ngụm, nghe thấy cô nói vậy thì suýt nữa phun ra, bị sặc đến mức ho khù khụ. Anh ho một lúc lâu, tỏ vẻ không thể nào ngờ được, hỏi: “Em vừa nói gì cơ? Hẹn hò?”
“Em đã nghĩ rồi, nếu như đã trốn không được, chạy không xong, số phận đã an bài cứ phải dây dưa với anh thế này, vậy thì chi bằng em nên thẳng thắn đối mặt với vị trí của anh trong trái tim mình…” Phong Lăng cố gắng để cho giọng nói nghe vốn đã bình tĩnh, lãnh đạm càng thêm bình tĩnh, lãnh đạm hơn: “Chúng ta cứ dây dưa mãi từ lúc trong căn cứ đến tận bây giờ đã mấy năm, cũng nên nói cho rõ ràng rồi.”
Thấy cô muốn thẳng thắn đón nhận, khóe miệng của Lệ Nam Hành hơi cong, cười như không cười: “Vậy nên? Cái mà em gọi là nói chuyện tử tế là muốn chính thức trở thành người phụ nữ của anh?”
“..” Vốn dĩ Phong Lăng muốn chỉnh lại câu nói của anh, định sửa lại là “bạn gái”.
Nhưng lời lại nghẹn lại trong cổ họng, cô cảm thấy hai từ này cũng không khác nhau là mấy, chỉ là sự khác biệt giữa hai chữ và ba chữ mà thôi, điều quan trọng nhất vẫn là ở người đàn ông kia.
Vậy nên cô lại sửa thành: “Những thứ khác tạm thời bỏ qua. Bây giờ anh hãy nói thật cho em biết đêm hôm đó, lúc ở trong doanh trại tại Campuchia, anh đã làm gì với em? Anh nói thật cho em biết đi.”
Lệ Nam Hành đang cười tươi rói khi thấy cô đã dần chịu tiến về phía mình, nhưng khi nghe thấy cô hỏi vậy, nụ cười ngoác tới tận mang tai của anh bỗng cứng đờ lại. Anh nhìn cô, ánh mắt như đã đoán được điều gì đó…
Anh ho một tiếng, sau đấy nắm tay lại rồi đưa lên miệng, hắng giọng một hồi, ho thêm mấy tiếng không trả lời.
“Tối hôm đấy, rốt cuộc anh đã làm gì với em?”
Còn có thể làm gì được chứ?
Anh nuôi cô ở bên mình bao nhiêu năm như thế, chỉ được ngắm, không được ăn. Mấy lần không khống chế được ham muốn của bản thân, xém chút nữa anh đã vượt rào. Cuối cùng lại phải niệm tình cô còn nhỏ, hoặc là vì nhiều việc đột ngột xảy ra mà bận bịu đến mức anh không có tâm trạng làm gì cô.
Khó khăn lắm mới được “ăn mặn” một lần, ai ngờ vì chuyện ở Campuchia mà bị trì hoãn lâu đến vậy, cả quá trình cứ như một hòa thượng tu hành khổ cực.
Sau đấy, cuối cùng cũng anh có thể ôm cô ngủ một giấc thì “bà dì” của cô tới.
Vậy nên anh chỉ có thể nhìn, không thể ăn. Đúng là đêm hôm đấy, anh đã hơi phát điên, nếu như không phải anh còn sót lại được chút lý trí cuối cùng, chắc ngay cả việc phải chiến trong cảnh đẫm máu anh cũng có thể làm ra được.
Anh chỉ khiến cô mệt mỏi cả đêm, sau đó còn lằng lặng dùng nước nóng giúp cô rửa bàn tay không thoải mái một lúc lâu, sau khi đã chắc chắn rửa sạch sẽ rồi anh mới buông cô ra. Đêm hôm vì bị cô ép đến cực điểm, động tác của anh vô cùng mạnh bạo, căn bản không mạnh không được.
Dựa trêи những gì mà anh làm vào đêm hôm đó, hôm sau tỉnh dậy, tay cô nhất định sẽ có cảm giác nên anh cũng không lấy gì làm lạ.
“Hay là chúng ta tiếp tục bàn chuyện hẹn hò đi?”
“… Không bàn”
“Không phải chủ đề này là do em khơi ra sao?”
Bà Phong từ nhà vệ sinh đi ra, khi quay lại, Phong Lăng ngước mắt nhìn bà, thấy tuy bà đang cười, nhưng khóe mắt lại hơi đỏ.
Bà đã khóc một mình trong nhà vệ sinh sao?
Khóc gì vậy?
Hình như cô cũng không thể hiện ra là bản thân có quan hệ gì với nhà họ Phong. Cho dù bà Phong có phỏng đoán hay nghi ngờ gì đi chăng nữa thì cũng không đến mức đã xác nhận được ngay chứ. Có điều quả thực bà đã khóc, mặc dù dưới mắt đã thoa một lớp phấn mỏng để che đi dấu vết nhưng khóe mắt vẫn còn đỏ hoe.
Một người phụ nữ đã có tuổi, dường như điều duy nhất khiến bà vui vẻ, điều duy nhất khiến bà rơi nước mắt đều liên quan đến Phong Lăng.
Trong chuyện tình cảm gia đình, Phong Lăng vô cùng hờ hững. Tuy cô định lên tiếng nói điều gì đó với bà Phong, nhưng vì chưa chắc chắn về thân thế của mình nên cô quyết định không nói gì.