Mục lục
Chiến long vô song – Trần Ninh (Full) – Truyện tác giả: Bạch Ngọc Cầu Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 991:

 

Trần Ninh cười cười: “Nhóm Các lão nói không sai, tôi quá mức xuất sắc, thà gãy không cong, không thích hợp vào trong các, vẫn là loại địa phương như chiến trường này thích hợp với tôi hơn.”

 

Tần Hằng cười khổ: “Tôi sợ là sợ, cậu nhập các không thành, đến lúc đó Hạng Thành làm Quốc chủ, cậu đến vị trí Thiếu soái Bắc Cảnh cũng không làm nổi nữa.”

 

Trần Ninh nói: “Lúc trước con gái ông ta làm càn, làm thanh danh của ông ta bị hao tổn.”

 

“Lần này con trai ông ta làm càn, người cha như ông ta càng không thể trốn tránh trách nhiệm.”

 

“Ông ta bị chuyện của con trai con gái liên lụy, gần đây tỉ lệ ủng hộ đã giảm xuống rất nhiều.”

 

“Ông ta muốn làm Quốc chủ đời tiếp theo, tôi thấy cũng chưa chắc đã thành công.”

 

Tần Hằng gật gật đầu: “Không sai, Hạng Thành do vấn đề của con, lộ ra không ít chuyện, gần đây tỷ lệ ủng hộ ông ta cũng đã giảm đi rất nhiều.”

 

Tần Hằng lại nói: “Cho nên tôi dự định sắp xếp để cậu và Hạng Thành tranh một trận, nhỡ đâu thắng thì sao.”

 

Trần Ninh nhịn không được ngắng đầu, kinh ngạc nhìn Tần Hằng.

 

Dựa theo quy tắc chủ, người không cùng phe phái, không thể liên tục ra làm đại biểu tranh chức Quốc chủ, đây là để tránh việc luôn để người một phái làm Quốc chủ, tạo thành một cục diện độc đoán.

 

Độc đoán cho tới bây giờ cũng không phải chuyện tốt, quyền lực cũng cần cân bằng.

 

Tần Hằng vậy mà muốn phái đại biểu, lại tranh một nhiệm kỳ Quốc chủ nữa?

 

Sâu trong nội tâm Trần Ninh có chút không coi trọng, nhưng cũng không tiện nói gì.

 

Tần Hằng thấy Trần Ninh không nói lời nào, tiếp tục nói: “Cậu không hỏi xem tôi định để ai tranh chức Quốc chủ với Hạng Thành sao?”

 

Trần Ninh nói: “Ai?”

 

Tần Hằng nói: “Các lão La Trí Tuyền, cậu thấy ông ấy thế nào?”

 

Trần Ninh nói: “Lão luyện thận trọng!”

 

Đánh giá của Trần Ninh, thật ra chỉ nói một nửa.

 

Anh cảm thấy La Trí Tuyền lão luyện thận trọng, bảo thủ có thừa, làm Các lão không tệ, làm Quốc chủ thiếu quyết đoán, hơn nữa La Trí Tuyền muốn làm Quốc chủ, đoán chừng khó.

 

Tần Hằng nghe vậy cười nói: “Ha ha, tôi cũng cảm thấy La lão có thể, cậu nhớ thân cận với La lão hơn một chút, lúc chọn Quốc chủ đời tiếp theo, toàn lực ủng hộ ông ấy.”

 

“Cậu là Thiếu soái Bắc Cảnh, dưới trướng có 30 vạn tướng sĩ, có quyền lên tiếng không nhỏ.”

 

“Cậu ủng hộ La lão, phần thắng La lão sẽ lớn hơn một chút.”

 

“Nếu như La lão thành công đánh bại Hạng Thành, lên làm Quốc chủ đời tiếp theo, như vậy cậu cũng không có nguy cơ sau khi Hạng Thành lên làm Quốc chủ sẽ bắt đầu nhằm vào cậu nữa.”

 

“Hơn nữa, La lão nhất định sẽ chiều có cậu.”

 

Trần Ninh gật đầu, không nói gì thêm.

 

Dù sao những chuyện mà sư phụ nói đã sớm sắp xếp xong rồi, không có khả năng bởi vì cái nhìn của anh mà biến động.

 

Hơn nữa, nếu anh nói La Trí Tuyền không tốt, cũng không thích hợp, cho nên tốt nhất là không nói gì.

 

Tần Hằng và Trần Ninh nói chuyện một hồi, không bao lâu liền rời đi cùng phu nhân.

 

Ông tới đây chủ yếu là do ba chuyện, một chuyện là nói cho Trần Ninh biết nhập các thát bại, một chuyện là để đến lúc đó Trần Ninh toàn lực ủng hộ La Trí Tuyền, còn lại chính là thuận tiện tới thăm Tống Sính Đình một chút.

 

Sau khi Tần Hằng rời đi, anh trở lại phòng bệnh, cùng với Đồng Kha chăm sóc Tống Sinh Đình.

 

Tống Sính Đình nhẹ giọng nói: “Vừa rồi Quốc chủ phu nhân nói với em, chuyện Quốc chủ đề nghị anh nhập các, bị Hạng các lão bọn họ bác bỏ.”

 

Trần Ninh cười cười: “Không vào thì tốt hơn, nơi đó lục đục, anh tương đối thích hợp với chiến trường hơn.”

 

Tống Sính Đình nhỏ giọng nói: “Quốc chủ phu nhân còn nói chuyện anh bắn chết Hạng Tây Sở, có phải là do em dẫn đến chuyện anh thất bại không?”

 

Trần Ninh không vui nói: “Cái gì mà em dẫn đến, em nói linh tỉnh cái gì thế?”

 

“Những chuyện khác em không cần để ý đến, bây giờ em chỉ cần bồi dưỡng cơ thể cho tốt, em chỉ cần biết em là vợ anh, ai bắt nạt em anh nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó, Thiên Vương lão tử cũng không được.”

 

Mắt Tống Sinh Đình ướt ướt, ôm Trần Ninh, chui vào trong lòng Trần Ninh, nhẹ giọng nói: “Chồng, gặp được anh là hạnh phúc lớn nhát của em, bây giờ em chỉ muốn về nhà, một nhà chúng ta bình an sống cùng nhau.”

 

Trần Ninh an ủi: “Bác sĩ nói em cần dưỡng thêm hai ngày, mới có thể xuất viện.”

 

“Dù sao thì chuyện anh nhập các bị bác bỏ, vừa vặn thừa dịp còn chút ngày nghỉ, cùng em về Trung Hải.”

 

Tống Sính Đình gật gật đầu: “Vâng!”

 

Trần Ninh hỏi Tống Sính Đình cơm tối muốn ăn gì?

 

Tống Sính Đình nói muốn ăn đồ Trần Ninh tự làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK