Chương 439: Chuyên Quyền Cậy Thế
Lão Đao và đám người của hắn bên cạnh Lý Tử Dương tỏ ra tức giận trước lời nói của Trần Ninh.
Đặc biệt là Lão Đao, đang định động tay với Trần Ninh ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, Lý Tử Dương lại kêu lên ngăn cản Lão Đao.
Hắn ta nhìn Trần Ninh từ trên xuống dưới, sau đó đẩy cái kính gọng vàng trên sống mũi, cười nói: “Ha ha, anh chính là người đã tài trợ tiền cho viện nghiên cứu y học này, Trần Ninh.”
“Anh đến vừa đúng lúc. Tôi muốn mua viện nghiên cứu của anh với giá một tỷ nhân dân tệ.”
Sau khi nói xong, hắn ta cầm hợp đồng mua lại từ luật sư rồi ném hợp đồng vào chân Trần Ninh, sau đó híp mắt cười nói: “Nhặt lên ký xong rồi cút đi.”
Lão Đao và những người khác đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Trần Ninh.
Như thể Trần Ninh dám từ chối yêu cầu của chủ tử thì họ sẽ giết Trần Ninh ngay tại chỗ.
Tần Triều Ca rất lo lắng nhìn Trần Ninh, dáng vẻ của Trần Ninh khiến cô nhất thời yên tâm, nhưng Trần Ninh cũng đã đắc tội Lý Tử Dương.
Nếu như Trần Ninh dám từ chối yêu cầu của Lý Tử Dương thì với tính cách nhìn thì có vẻ ôn nhu văn nhã nhưng thực ra lại vô cùng hung ác của Lý Tử Dương, phỏng chừng tính mạng của Trần Ninh sẽ không được đảm bảo!
Trong khi cô ấy đang lo lắng cho Trần Ninh!
Nhưng Trần Ninh thì vẫn rất bình tĩnh nhìn Lý Tử Dương, đầy ẩn ý nói: “Ha ha, chỉ có cái giá một tỷ tệ mà anh cũng muốn mua viện nghiên cứu của tôi sao, Lí Tử Dương, anh thật giỏi kiếm tiền!”
Lý Tử Dương cười lạnh: “Từ trước đến nay không ai có thể từ chối những yêu cầu mà tôi đưa ra, anh cũng không ngoại lệ.
Ngoan ngoãn ký hợp đồng mua lại đi.”
“Bằng không, tôi sẽ có trăm phương ngàn kế để đối phó với anh và người trong nhà anh, khiến anh sống không bằng chết.”
“Về phần cụ thể thủ đoạn thế nào thì tôi sẽ không nói cho anh biết chỉ tiết, miễn dọa anh sợ hãi.”
Trần Ninh cười nói: “Đây có nghĩa là không cho tôi con đường sống saol”
Lý Tử Dương nhíu mày, cười như không cười nói: “Tôi đã cho anh con đường sống rồi!”
“Nếu anh làm theo yêu cầu của tôi, ký hợp đồng mua lại, bán viện nghiên cứu và các dự án anh đã phát triển cho tôi. Thì đây là cách duy nhất để tồn tại của anh.”
Trần Ninh cười nói: “Thiếu gia Lý Phiệt quả nhiên là có thực lực.”
“Nhưng thật đáng tiếc là cho dù là anh hay là Lý Phiệt của các anh đều không là gì trong mắt tôi.”
Tần Triều Ca không dám tin mở to mắt khi nghe thấy vậy!
Trần Ninh không chỉ không coi Lý Tử Dương ra gì, thậm chí còn không coi cả Lý Phiệt ra gì.
Cô ấy kinh ngạc nhìn Trần Ninh, là Trần Ninh quá tự tin hay là anh không biết gì về sự lợi hại của Lý Phiệt?
Lý Tử Dương tức giận nói: “Trần Ninh, anh đây là rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt đúng không?”
Trần Ninh cười cười, bình tĩnh ra lệnh: “Người đâu, bắt đám người này lại.”
Lý Tử Dương sắc bén hét lớn: “Ai dám!”
Lão Đao phía sau cùng hơn chục người của hắn ta lần lượt rút dao găm và các loại vũ khí khác ra.
Tuy nhiên, động tác của Điển Chử và Bát Hỗ Vệ nhanh hơn và độc hơn nhiều.
Điển Chử cùng mấy vệ hỗ xông ra như hỗ rình mồi, căn phòng lập tức vang lên tiếng đánh nhau ầm ï, mùi máu tanh nồng nặc.
Trong phút chốc, trận chiến đã kết thúc.
Không ai trong số những người của Lý Tử Dương còn đứng vững, tất cả các vệ sĩ đều đã ngã trong vũng máu.
Tân Triêu Ca kinh ngạc mở to hai mắt, tim đập loạn xạ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cô ấy không ngờ người của Trần Ninh lại mạnh đến mức hạ gục được toàn bộ vệ sĩ của Lý Tử Dương khi vừa mới chiến đấu không lâu.
Hai mắt Lý Tử Dương lại càng trợn tròn to hơn, hận không thể móc cả con ngươi ra ngoài để xem cảnh tượng trước mắt có phải là thật không?
“Quỳ xuống!”
Điển Chử tức giận hét lên, một tay đè lên vai Lý Tử Dương, hung hăng dùng lực.
Lý Tử Dương cảm giác được bàn tay to trên vai dường như có mắy vạn trọng lực, ép hắn ta không tự chủ được mà phải quỳ xuống.
Bụp!
Đầu gối đập mạnh xuống đất, khuôn mặt hắn ta méo mó vì đau đớn, nước mắt lưng tròng.
Trần Ninh nhìn Lý Tử Dương đang quỳ trước mặt mình, nhàn nhạt nói: “Anh xem, tôi không thích đi theo con đường sống mà anh đã chỉ cho. Tôi thích tự mình tìm con đường sống như thế này.
Lý Tử Dương nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt hung hăng tàn độc: “Tên nhóc này, anh thật có gan, ngay cả Lý Phiệt chúng tôi mà cũng dám đãc tội.”
“Sông có khúc người có lúc, tương lai chúng ta cứ chống mắt lên chờ xem.”
Trần Ninh cười lạnh: “Ha, chuyện của ngày hôm nay còn chưa kết thúc mà anh đã nghĩ tới tương lai rồi sao?”
“Trước tiên tôi chưa tính toán chuyện anh muốn mua lại viện nghiên cứu của tôi. Nhưng anh đã lừa gạt Phan Gia Hào 300 tỷ nhân dân tệ do Trần gia quyên góp và khiến Phan Gia Hào phải nhảy lầu tự tử.”
“Chuyện này anh tính sao?”
Sắc mặt Lý Tử Dương thay đổi rõ rệt khi nghe thấy lời này, hắn ta lớn tiếng nói: “Chúng tôi làm việc đúng theo hợp đồng!”
“Số tiền quyên góp của Phan Gia Hào được giao cho chúng tôi để làm từ thiện. Tất nhiên, việc sử dụng nó là do Lý Phiệt chúng tôi quyết định. Làm sao có thể nói rằng Lý Phiệt chúng tôi lừa tiền!”
“Nhóc con, tôi là thiếu gia của Lý Phiệt, tôi khuyên anh nên cân nhắc một chút, nếu không cuối cùng anh sẽ giống như Phàn Gia Hào, chết rất thê thảm.”
Sắc mặt Trần Ninh trầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Anh còn dám giở trò trước mặt tôi!”
“Vả miệng!”
Điễn Chử lập tức bước tới, vung tay lên tát mạnh vào mặt Lý Tử Dương.
Bốp, tiếng động lớn vang lên.
Mặt kẻ vừa lớn tiếng gọi tên nhóc sưng tấy, khóe miệng chảy nhiều máu.
Lý Tử Dương trợn to hai mắt tức giận, gầm lên như dã thú nỗi giận: “Tôi là tam thiếu gia thứ ba của Lý Phiệt, anh dám đánh tôi…”
Bộp!
Điễn Chử lại lật tay tung ra một cú tát dữ dội khác, má còn lại của Lý Tử Dương cũng sưng tấy, miệng đầy máu.
Lý Tử Dương thở dốc, hung hăng nói: “Tao muốn giết cả nhà mày…”
Bôp!
Điền Chử lại tát một cái nữa khiến lỗ tai Lý Tử Dương ù đi, đầu óc như muốn nỗ tung.
Giọng mắng chửi của hắn suy yếu: “Lý Phiệt chúng tao sẽ không tha cho bọn mày…”
Bồp!
Bốp bốp bốp bốp …
Mỗi lần Lý Tử Dương la lên, Điển Chử đều lại hung hăng tát thêm một cái.
Sau hàng chục cái tát, Lý Tử Dương đã bị đánh đến nỗi hai má sưng tấy như đầu lợn, trên miệng và mặt đầy máu, có chút không ra hình người.
Hắn ta đã bị tra tắn đến mức không còn có thể tức giận được nữa, vừa khóc vừa cầu xin: “Tôi sai rồi… xin các anh đừng đánh nữa… Tôi sai rồi …”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Sai ở chỗ nào?”
Lý Tử Dương hấp hối, yếu ớt nói: “Tôi không nên để ý đến món tiền của Phan Gia Hào, không nên lừa mắt tiền của ông ta.”
“Tôi không nên để ý đến về viện y học Hy Vọng, tôi cũng không nên đe dọa Trần tiên sinh…”
Trần Ninh lạnh lùng hỏi: “Số tiền Trần gia chúng tôi quyên góp ở đâu?”
Lý Tử Dương yếu ớt nói: “Số tiền này đã được chuyển vào tài khoản Lý Phiệt nhà chúng tôi từ lâu. Tôi không có quyền lấy ra.
Muốn lấy ra thì phải có sự cho phép của cha tôi…”
Trần Ninh nghe vậy thì cau mày!
Điển Chử hỏi: “Thiếu gia, chúng ta phải làm sao?”
Trần Ninh lạnh lùng ra lệnh: “Đừng nói là đã chuyển vào tài khoản của Lý Phiệt, cho dù số tiền này có bị Lý Phiệt tiêu hết : rồi thì bọn họ cũng phải trả lại cho tôi không thiếu một xu.”
“Số tiền này là do Trần gia chúng tôi quyên góp. Ai dám dùng số tiền này, tôi sẽ động vào người đó.”
Tần Triều Ca sững sờ nhìn Trần Ninh!
Cô ấy đã vô cùng kinh ngạc khi biết việc Trần Ninh quyên góp 300 tỷ nhân dân tệ để từ thiện, và càng kinh ngạc hơn khi Trần Ninh không coi Lý Phiệt ra gì.
Ánh mắt phát sáng, cô ấy càng nhìn Trần Ninh càng thấy tò mò.
Trần Ninh trong lòng cô ấy càng ngày càng sâu không thể dò được.
Trần Ninh nói với Điển Chử: “Hãy đưa tên này đến linh đường của Phan Gia Hào, bắn hắn quỳ trong sảnh linh đường của Phan Gia Hào một ngày đêm, ăn năn về những sai lầm của mình.”
“Sau đó giao chúng cho cảnh sát xử lý!”
“Hãy để cơ quan tư pháp xét xử tên lừa bịp là hắn ta và thu hồi số tiền hắn ta đã lừa được.”
Điễn Chử lớn tiếng nói: “Vâng, Thiếu gia!”
Lý Tử Dương đang hấp hối, nghe nói rằng Trần Ninh sẽ đưa mình đến linh đường của Phan Gia Hào để quỳ một ngày đêm, sám hối lỗi lầm của mình thì gần như tức giận đến mức suýt ngắt xỉu ngay tại chỗ.
Tam thiếu gia uy nghiêm của Lý Phiệt mà lại phải quỳ gối trong linh đường để bồi tội.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì hắn ta sẽ không còn mặt mũi nào gặp người khác, ngay cả mặt mũi của nhà họ Lý cũng không còn.