Chương 509: Cho Cậu Ta Toại Nguyện
Hai nhóm binh lính của Điển Chử và Đinh Hạo rất nhanh đã đánh giết lẫn nhau, giao tranh quyết liệt.
Trần Ninh đứng chắp tay, vẻ mặt bình tĩnh ở bên cạnh quan sát.
Vương Long Phi lại lạnh lùng nhìn Trần Ninh, như cười như không nói: “Những người này đều là quân nhân, tôi không tiện ra tay tham gia vào cuộc chiến của bọn họ, nhưng hình như anh không phải là quân nhân!”
Trần Ninh nhìn về phía Vương Long Phi, thản nhiên nói: “Có ý gì?”
Khóe miệng Vương Long Phi khẽ nhéch lên, cười lạnh nói: *Ý là tôi không tiện ra tay với bọn họ, nhưng lại có thể ra tay với anh.”
Anh ta nói xong liền cao giọng hét nói: “Người đâu, bắt thằng ranh này lại cho tôi, đánh gãy hai chân chó của nó, trước tiên lấy chút lãi báo thủ cho ngài William.”
“Rõ, Vương thiếu!”
Vương Long Phi vừa dứt lời, lập tức có hai tên thân hình vạm vỡ, cùng song song nhào về phía Trần Ninh.
Trần Ninh hừ lạnh: “Muốn chết!”
Bịch bịch hai tiếng!
Hai tên thuộc hạ của Vương Long Phi trực tiếp bị hai chân Trần Ninh đá bay.
Vương Long Phi thấy vậy mở to hai mắt: “Lại thật sự có bản lĩnh, tất cả cùng xông lên, hắn có thể đánh thắng hai đối thủ, tôi không tin hắn có thể đánh thắng hai mươi người!”
Xoạt!
Xoạt!
Đám thuộc hạ mặc vest đen bên cạnh Vương Long Phi như bẩy sói, gầm gừ nhào lên, đánh giết về phía Trần Ninh.
Trần Ninh không chút né tránh, ngược lại trực tiếp nghênh đón.
Bóng dáng anh lóe lên, tốc độ đạt đến cực đại, nháy mắt đã lao vào trong lòng một đối thủ.
Bịch!
Đối thủ đó như bị mãnh thú viễn cổ va vào, trong nháy mắt kêu thảm thiết một tiếng, bay ngược thẳng ra ngoài.
Bước chân Trần Ninh di chuyển, ra tay như chớp, bùng nỗ như sắm.
Giữa lúc giơ tay nhắc chân ắt có người bị đánh bay.
Những kẻ bị đánh bay, tất cả đều dập nát xương cốt, bị thương rất nặng.
Vương Long Phi thấy vậy liền hít một hơi lạnh!
Ở bên kia, Điển Chử cũng như mãnh hồ lao vào bầy cừu, đánh cho đám Đinh Hạo kêu thảm thiết liên tục.
Vương Long Phi thấy vậy mắt cũng sắp bay ra ngoài!
Lúc này, bóng người trước mắt anh ta chợt lóe, Trần Ninh đã xuất hiện trước mặt anh ta.
Anh ta nhìn Trần Ninh như sát thần ở trước mặt, trong lòng bắt giác dâng lên sự sợ hãi, miệng hùm gan sứa quát nói: “Anh muốn làm gì?”
“Anh có biết tôi là người của Vương phiệt hay không?”
“Anh dám động đến môt sợi lông tơ của tôi, Vương phiệt chúng tôi sẽ khiến cả nhà anh chét không có chỗ chôn.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nói xong máy lời vô nghĩa chưa?
Nói xong rồi thì quỳ xuống cho tôi!”
Trần Ninh nói xong, một tay ấn lên trên vai của Vương Long Phi.
Vương Long Phi ngay lập tức cảm giác như có một ngọn núi lớn đè lên vai anh ta, hai chân anh ta đứng không vững, trực tiếp quỳ thụp xuống dưới đất vô cùng cứng chắc, nện đến mức hai đầu gối cũng bị thương, đau tới mức anh ta nhếch mép, nước mắt cũng tuôn rơi.
Phía bên kia, Điển Chử cùng lính canh nhà giam của Lưu Tiến Trung cũng đã đánh gục tất cả đám người Đinh Hạo, đồng thời nhân cơ hội thu lại vũ khí của đám người Đinh Hạo.
Điển Chử hỏi Trần Ninh: “Thiếu gia, xử lý bọn chúng thế nào?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Giữ lại hai người Vương Long Phi và Đinh Hạo, những người còn lại đuổi hết ra ngoài.”
Điển Chử và Lưu Tiến Trung đồng thanh nói: “Rõ!”
Rất nhanh!
Tất cả thuộc hạ của Vương Long Phi và Đinh Hạo đều bị vứt ra bên ngoài nhà giam.
Trong sân trước nhà giam rộng lớn, ngoại trừ đám người Trần Ninh, chỉ còn lại hai người là Vương Long Phi và Định Hạo.
Bọn chúng đều rất ấm ức quỳ trên mặt đắt.
Trần Ninh quay đầu hỏi Lưu Tiến Trung: “Hai chú chó nghiệp vụ bị bọn họ giết chết an táng ở chỗ nào là hợp lý?”
Hai chú chó nghiệp vụ đều được Lưu Tiến Trung phụ trách quản lý nuôi nắng chăm sóc nhiều năm, tình cảm sâu đậm. Hai chú chó này chết rồi, Lưu Tiến Trung vô củng đau buồn.
Anh ta chỉ vào nơi góc sân nhà giam, nói: “Hai chú chó này đều là chó nghiệp vụ trong biên chế, tôi không đành lòng an táng ở nơi đồng hoang bên ngoài, hãy chôn chúng ở dưới cây hòe lâu năm ở trong vườn đi.”
Trần Ninh nghe vậy gật đầu, lạnh lùng nói với Vương Long Phi và Định Hạo: “Hai người chuyển thi thể của hai chú chó ra đó, sau đó dùng tay không đào hó dưới gốc cây để mai táng chúng. Sau khi mai táng thì quỳ dưới phần mộ chúng sám hối một đêm, ngày mai trời sáng mới có thể rời đi.”
Định Hạo nghe vậy sắc mặt thay đổi cực lớn!
Vương Long Phi càng không nhịn nổi tức giận gào lên: “Trần Ninh, mày dám bảo tao đào mộ cho chó, còn dám bảo tao quỳ trước mộ chó sám hồi, mày có tin tao giết cả nhà mày không…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vả miệng!”
Điển Chử chộp lấy súng trường của một lính canh nhà giam ở bên cạnh, vung báng súng liền nện mạnh vào mặt ‘Vương Long Phi.
Tát một lúc!
Vương Long Phi bị đánh đến mức máu chảy khắp mặt khắp miệng, răng cũng bị đánh rơi hai chiếc.
Vương Long Phi từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chịu khổ như vậy, lúc này ôm mặt ôm miệng kêu gào thảm thiết, không dám buông lời ngu ngốc nữa.
Ngay cả Đinh Hạo ở bên cạnh cũng kinh hãi trợn to mắt.
Tên Trần Ninh này thật sự tàn nhẫn, ngay cả Vương phiệt cũng không nể mặt, trực tiếp ra tay tàn bạo với Vương soái!
Trần Ninh quay đầu nói với Lưu Tiến Trung: “Trông bọn họ đào hố mai táng chó nghiệp vụ, phái người trông bọn họ quỳ đến trời sáng rồi mới thả bọn họ đi.”
“Nếu bọn họ không bằng lòng chấp nhận trừng phạt, hoặc cả gan chống lại, chạy trốn, vậy anh hãy trực tiếp an táng hai bọn họ cho tôi!”
Vương Long Phi và Đinh Hạo lại lần nữa kinh hãi!
Điều càng khiến bọn họ kinh sợ hơn là, Lưu Tiến Trung lại dõng dạc nói: “Rõ!”
Mấy binh lính bên cạnh Lưu Tiến Trung tay cầm súng trường kéo răng rắc vài tiếng, tất cả đạn đã được lên nòng, đồng loạt hướng miệng súng chĩa về phía Vương Long Phi và Định Hạo.
‘Vương Long Phi và Định Hạo lúc này vô cùng sợ hãi!
Bọn họ không muốn bởi vì tranh giành khí thế nhất thời mà bị mấy kẻ thô lỗ này an táng!
Bắt đắc dĩ, hai bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn chuyển hai chú chó nghiệp vụ đã chết đến dưới cây già trong vườn, sau đó bắt đầu tay không đào hồ.
Đất rất cứng!
Đỉnh Hạo là quân nhân còn đỡ một chút, tuy rằng máu đầm đìa khắp hai tay đào, nhưng vẫn có đủ kiên trì.
Nhưng Vương Long Phi lại thảm hại, anh ta sống trong nhung lụa, được nuông chiều từ nhỏ, lúc nào dùng tay không đào hồ chứ?
Rất nhanh hai tay anh ta liền bị tróc da, đều là máu tươi và vết rộp máu.
Nếu không phải xung quanh có lính dùng súng chĩa vào anh ta, anh ta sớm đã khóc lóc om sòm rồi.
Nhưng lúc này anh ta chỉ có thể rưng rưng nước mắt gắng gượng đào hồ, trong lòng đã hận chết Trần Ninh, anh ta hạ quyết tâm: đợi ngày anh ta trở lại chính là lúc Trần Ninh phải chết!
Trần Ninh nhìn Vương Long Phi và Đinh Hạo đào hố một cách thảm hại, lửa giận trong lòng cũng nguôi đi.
Anh dẫn Điển Chử rời đi!
Trên đường trở về, Trần Ninh dặn dò Điển Chử: “Chào hỏi với Vương Đạo Phương, phái thêm binh lực trông coi nhà giam quân sự, đừng để xuất hiện sai sót nữa.”
Điển Chử nói: “Vâng!”
Trần Ninh lại nói: “Trước mắt xem ra, tin tức Trần Mục Phong nói Vương phiệt là thành viên quan trọng của hội Toàn Trí là thật.”
“Anh nói với Vương Song – gia chủ của Vương phiệt, bảo ông ta đích thân tới gặp tôi, nếu không Vương phiệt bọn họ sẽ bị xóa tên khỏi danh sách bát đại thế gia môn phiệt của Hoa Hạ.”
Điển Chử nói: “Tuân lệnh!”
Thành phố Kim Lăng, tỉnh Đông Hải!
Trong tòa biệt thự trang viên của Vương phiệt, gia chủ ‘Vương Song đang vô cùng giận dữ.
Vương Song tức giận nói: “Cái gì, Long Phi và Định Hạo lại không những không đưa được William ra, ngược lại hai người đó còn bị tạm thời giữ lại?”
Môn khách đầu tiên của Vương phiệt, Vương Lục Hợp nói: “Đúng vậy, nghe nói thiếu gia và Đinh Hạo đánh bị thương linh canh,giết chết chó săn của nhà giam Trung Thành.”
“Trần Ninh ra lệnh cho binh lính của nhà giam Trung Thành bắt thiếu gia và Đinh Hạo lại.”
“Trần Ninh ép buộc thiếu gia và Đinh Hạo tay không đào hố chôn chó, còn ép hai người quỳ sám hồi trước mộ chó đến khi trời sáng.”
Vương Song trợn tròn mắt, đằng đằng sát khí, tức giận nói: “Há có lý đó!”
Vương Lục Hợp nói: “Điều quá đáng hơn là, Trần Ninh sai người chuyển lời đến lão gia, yêu cầu trong vòng ba ngày lão gia phải đến gặp anh ta, nếu không, anh ta sẽ xóa tên Vương phiệt ra khỏi bát đại thế gia môn phiệt.”
‘Vương Song nghe vậy suýt nữa tức điên!
Ông ta nói: “Trần Ninh chỉ tên muốn ta đến nhà cầu kiến, cậu ta là muốn ta đến nhà xin lỗi sao?”
“Được lắm, cho cậu ta toại nguyện!”
“Lập tức triệu tập môn đồ thuộc hạ của Vương phiệt chúng ta, ta muốn đích thân đến Trung Hải!”
“Ta muốn xem thử, khi ta dẫn theo đại quân Vương gia hùng dũng vân tập tại Trung Hải, Trần Ninh sẽ sợ hãi thành bộ dạng thế nào?”