Chương 157: Xin Lỗi Bạn Của Tôi
Trận chiến trong khu khai thác gỗ đã kết thúc, Long Uyên đã chết!
Mười tám Lang Ky của Lục gia và hàng chục thuộc hạ tỉnh nhuệ của Lục gia đều nằm trên mặt đắt.
Kẻ thì chết, kẻ thì tàn tật.
Điển Chử và Đồng Thiên Bảo cũng như Bát Hỗ Vệ đứng hiên ngang kiêu hãnh trên mặt đất nhuốm máu, gió lớn khiến quần áo bay phấp phới.
Cha mẹ Đồng Kha nhìn cảnh này đều sửng sốt.
Đồng Kha biết bí mật về thân thế của Trần Ninh, Trần Ninh là chiến thần Bắc Cảnh, chắc chắn là người đã từng đi qua biển máu núi xác.
Vì vậy, cô không cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy Trần Ninh giết chóc.
Nhưng cha mẹ của Đồng Kha lại không nghĩ vậy, họ đều sợ hãi nhìn Trần Ninh.
Nhất là hai vợ chồng lại nhớ tới đã nhờ Hiên thiếu tìm người đánh gãy chân Trần Ninh, lúc này nghĩ lại đều hối hận không thôi!
Trần Ninh bình tĩnh nói với Đồng Kha: “Kẻ bắt cóc đều đã bị khuất phục, chúng ta đi trước đi, để bọn họ xử lý ở đây là được.”
Cả nhà Đồng Kha cũng không muốn ở nơi kinh khủng này nữa, liên tục gật gật đầu nói: “Được!”
Trần Ninh và cả nhà Đồng Kha lái xe đi trước, giao hiện trường lại cho Điển Chử và Đồng Thiên Bảo xử lý sau.
Khi họ về đến nhà, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đã lo lắng chờ đợi từ lâu.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Trần Ninh đã cứu được cả nhà cha người Đồng Kha an toàn, liên tục nói: “Cảm ơn ông trời, Đồng Kha, mấy người đều không sao. Thật sự quá tốt rồi.”
Đồng Kha nhìn lén Trần Ninh, thán phục nói: “Chúng cháu có thể sống được là nhờ có anh rễ, không có anh ấy thì gia đình chúng cháu chỉ sợ là đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Sau khi Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chỉ trở lại, sự hoảng sợ trong lòng họ đã biến mắt.
Sự cảm kích của họ đối với Trần Ninh cũng đã không còn nữa!
Theo ý kiến của họ, gia đình 3 người họ hôm nay bị những kẻ giết người này bắt cóc hoàn toàn phải trách Trần Ninh.
Nếu như Trần Ninh không kết thù hận với người khác thì nhà bọn họ sao có thể bị bắt cóc?
Vì vậy, Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chỉ lúc này đều hừ lạnh một tiếng, kỳ quái nói: “Nếu không phải bởi vì cậu ta thì nhà chúng tôi căn bản không thể bị bắt cóc. Tiểu Kha, con cảm ơn cậu ta cái gì, cậu ta nên xin lỗi chúng ta mới đúng.”
Đồng Kha lo lắng: “Cha mẹ, sao hai người lại nói vậy?”
Trần Ninh hào phóng cười nói: “Chú và dì nói đúng. Từ khi tập đoàn Ninh Đại giành được quyền đại lý của vắc-xin ung thư gan thì rất nhiều người đã ghen tị và muốn đối phó với chúng cháu.”
“Chuyện lần này thật sự là cả nhà chú dì đã bị liên lụy. Vậy cháu ở đây xin lỗi mọi người.”
Đồng Kha vội nói: “Anh rễ, chuyện này làm sao có thể trách anh?”
Trần Ninh cười nhẹ nói: “Không sao, mấy người ngồi một lát đi.
Cháu có chút chuyện nhỏ phải xử lý.”
Trần Ninh nói xong liền rời nhà đi.
Đồng Thiên Bảo đã lái một chiếc xe địa hình màu đen đợi ở của.
Trần Ninh lên xe, lạnh nhạt nói: “Tới biệt thự Lục gia ở núi Vân Đỉnh!”
Đồng Thiên Bảo nghiêm nghị nói: “Tuân lệnh!”
Núi Vân Đỉnh, Biệt thự Lục gia.
Trong đại sảnh tráng lệ, Lục Thương Thiên đang đi tới đi lui, ông ta đang chờ tin tức của Long Uyên và 18 Lang Ky của Lục gia.
Điện thoại của Long Uyên và những người khác đều không kết nối được, lúc này Lục Thương Thiên đang vô cùng lo lắng, trong lòng đã có dự cảm không tốt.
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ từ ngoài cửa bước vào: “Lục gia!”
Lục Thương Thiên lo lắng nói: “Làm sao vậy, có phải là bọn nhị gia đã về rồi không?”
Thuộc hạ run lên: “Không phải mấy người nhị gia mà là Trần Ninh, Trần Ninh đến rồi!”
Tròng mắt của Lục Thương Thiên đột nhiên lồi ra như sắp rơi ra ngoài, ông ta thất thanh nói: “Cái gì?”
Đúng lúc này, Trần Ninh mang theo Điển Chử, Đồng Thiên Bảo, và Bát Hỗ Vệ đã không nhanh không chậm từ bên ngoài tiến vào.
Trần Ninh nhìn Lục Thương Thiên đang mang vẻ mặt kinh ngạc, khẽ cười nói: “Lục Thương Thiên, ông không cần chờ Long Uyên trở lại, bởi vì ông ta đã không thể trở lại nữa.”
Lục Thương Thiên nghe vậy như sắm chớp giữa trời quang, thân hỗ lung lay, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, cả người run lên: “Cậu nói gì, nhị đệ của tôi, cậu Ay Điển Chử lạnh lùng nói: “Nhị đệ của ông đã làm rất nhiều chuyện ác, đã xuống địa ngục rồi, bao gồm cả mười tám Lang Ky của Lục gia nhà ông cũng đã không còn tồn tại.”
Lục Thương Thiên ngồi phịch xuống ghé. Hai huynh đệ kết bái này luôn là cánh tay trái và phải của ông ta. Mười tám Lang Ky là trụ cột của Lục gia, vậy mà toàn bộ họ đều đã nằm lại ở Trung Hải!
Lục Thương Thiên bị đả kích như vậy, cả người dường như già đi mười tuổi!
Tuy nhiên, ngay cả như vậy thì chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Trần Ninh rõ ràng đang ở đây để giải quyết nợ nần với ông ta.
Ông ta ngẳng đầu nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt phức tạp: “Tiểu tử, tôi đã đánh giá thấp cậu, bây giờ cậu muốn thế nào?”
Trần Ninh thờ ơ nói: “Tôi đã cảnh cáo Lục gia các ông, nhưng ông vẫn liên tục thách thức giới hạn của tôi. Tối qua còn gây ra một trận gió tanh mưa máu ở Trung Hải, thậm chí còn đưa bạn của tôi là Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải vào bệnh viện.”
“Tôi vốn muốn tiễn ông lên đường để ông có thể gặp hai người anh em của mình ở Hoàng Tuyền.”
“Nhưng tôi nghĩ như thế lại quá dễ dàng cho ông, nếu ông bị giết chết rồi thì ông không thể bù đắp cho sự mắt mát mà ông đã gây ra đêm qua.”
Nói xong, Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Như vậy đi, nếu như ông nguyện ý bồi thường tổn thất đêm qua, và đích thân đi xin lỗi người mà ông đã làm tổn thương đêm qua thì tôi có thể tha mạng cho ông, thả ông về tỉnh lị.”
Đến con kiến cũng quý trọng sinh mệnh, huống chỉ là Lục Thương Thiên.
Ông ta bực bội hỏi: “Cậu muốn tôi bồi thường như thế nào?”
Trần Ninh hờ hững nói: “Tùy Lục tiên sinh nghĩ tính mạng của ông đáng giá bao nhiêu. Tôi chỉ cho ông một cơ hội ra giá. Nếu tôi hài lòng, ông có thể còn sống quay về tỉnh lị. Néu tôi không hài lòng, ông cũng không phải ra giá nữa, vĩnh viễn ở lại Trung Hải đi.”
Nét mặt của Lục Thương Thiên vô cùng khó coi. Trần Ninh đang cho ông ta một cơ hội bỏ tiền ra để mua lại mạng sống của mình.
Và ông ta chỉ có thể đưa ra giá một lần, ra giá cao đến mức khiến Trần Ninh hài lòng thì ông ta có thể sống sót.
Cuối cùng ông ta uất ức nói: “Một tỷ, tôi trả một tỷ để mua ⁄ : ; ` k ` mạng sông của chính mình, đủ chưa?
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Một tỷ vẫn còn thiếu, thế này đi, ông bồi thường cho Tiêu Trí Viễn một tỷ, Âu Dương Hải một tỷ, còn lại người nhà của những người bị thương và chết một tỷ, tổng cộng là 3 tỷ.”
“Và ông còn phải đến bệnh viện đích thân xin lỗi Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải, có vấn đề gì không?”
Lục Thương Thiên chảy máu trong lòng, nhưng không thể không cúi đầu trước kẻ địch mạnh, bèn cắn môi nói: “Được!”
ni Trần Ninh thấy Lục Thương Thiên hứa sẽ xin lỗi và bồi thường thì mỉm cười nói với Điển Chử và Đồng Thiên Bảo: “Khi tiền bồi thường được trả xong, hai anh đích thân cùng ông ta đến bệnh viện xin lỗi Tiêu tiên sinh và Âu Dương tiên sinh rồi mới cho phép ông ta rời khỏi Trung Hải.”
Điễn Chử và Đồng Thiên Bảo cùng nói: “Vâng!”
Bệnh viện, khu phòng bệnh đôi cao cấp VỊP.
Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải đang nằm trên hai giường bệnh riêng biệt Cả hai đều vì công khai ủng hộ Trần Ninh mà đã bị Lục Thương Thiên trả thù, bị thương phải nằm trong bệnh viện.
Lúc này, người nhà Tiêu gia và Âu Dương gia đều đang vây quanh giường bệnh.
Người trong nhà đều phàn nàn rằng họ không nên ủng hộ Trần Ninh. Nhìn đi, đắc tội Lục gia nên bây giờ không phải là đang phải chịu thiệt sao?
Hai ông già Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải hừ lạnh: “Bất kể thế nào chúng tôi cũng ủng hộ Trần tiên sinh, tôi tin chắc rằng Trần tiên sinh sẽ tìm lại công bằng cho chúng tôi.”
Người nhà hai gia đình lần lượt lắc đầu: “Trần Ninh là một bồ tát bùn còn không thể tự bảo vệ mình qua sông. Làm sao có thể tìm lại công bằng cho hai người?”
Vừa dút lời, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Điển Chử và Đổng Thiên Bảo mang theo một người thảm hại tiến vào, khi mọi người nhìn thấy người vô cùng thảm hại này thì đều thất thanh: “Là Lục Thương Thiên, Lục gial”
“Lục Thương Thiên, ông đến đây làm gì, ông đánh bị thương lão gia của chúng tôi còn chưa đủ sao?”
“Đúng vậy, ông đừng ức hiếp người khác quá đáng, ông muốn giết hai lão gia của nhà chúng tôi rồi mới chịu thôi sao?”
Người nhà Tiêu gia và Âu Dương gia đầy phẫn nộ, thi nhau buộc tội Lục Thương Thiên.
Điển Chử lại cười nói: “Mọi người hiểu lầm rồi. Lục Thương Thiên đến để tạ lỗi với Tiêu tiên sinh và Âu Dương tiên sinh theo yêu cầu của thiếu gia chúng tôi.”
Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải nghe vậy bị sốc.
Lục Thương Thiên cúi thấp đầu xấu hỗ và tức giận, nói nhỏ: “Tiêu tiên sinh, Âu Dương tiên sinh, tôi tới đây để xin lỗi hai người và sẽ bồi thường cho mỗi người một tỷ tệ. Mong hai người tha thứ cho tôi!”
Người nhà Tiêu gia và Âu Dương gia hoàn toàn sững sờ.
Đường đường là một trong tứ trụ ở Giang Nam và là lão gia của Lục gia, người chỉ cần giậm chân xuống phía Nam là có thể làm kinh thiên động địa, vậy mà lại đến xin lỗi và bồi thường!
Tiêu Chí Viễn đỏ mặt, hưng phấn nói: “Ha ha, tôi đã nói Trần tiên sinh rất lợi hại mà, các người nhìn đi, Trần tiên sinh bảo ông ta đến đây bồi thường và xin lỗi!”
Người nhà hai nhà hoàn hồn, lần lượt sùng bái nói: “Đúng vậy, tiên sinh thật là quá lợi hại!”