Mục lục
Chiến long vô song – Trần Ninh (Full) – Truyện tác giả: Bạch Ngọc Cầu Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 848:

 

Bên cạnh Mạc viện trưởng còn có hai công nhân, một nam nhân viên tên Trương Mục, còn có một nữ nhân viên là bác Trương.

 

Cô nhi viện thì hoàn toàn dựa vào ba người Mạc viện trưởng bọn họ quản lý và duy trì, cuộc sống rất khổ cực.

 

Ngày thường Tống Sính Đình là người quyên tặng cô nhi viện nhiều nhất!

 

Vì vậy, Mạc viện trưởng đưa hai công nhân, cùng hơn hai trăm đứa trẻ, cùng nhau nghênh đón một nhóm Tống Sính Đình đến.

 

Mạc viện trưởng cười híp mắt nói: “Xin chàoTống tiểu thư!”

 

Tống Sính Đình theo đối phương bắt tay, mỉm cười nói: “Mạc viện trưởng xin chào.”

 

Mạc viện trưởng nhắc nhở bọn nhỏ: “Còn không nhanh chào hỏi dì Tống đi.”

 

Hiện trường bọn nhỏ cũng khiếp sanh sanh đích nói: “Chào dì Tống ạI”

 

Tống Sinh Đình cười lúm đồng tiền như hoa: “Chào những bạn nhỏ!”

 

Tống Sính Đình căn dặn nhóm người Đồng Kha, mang tới hơn hai trăm bộ đồ mới, còn có giầy, cùng với dầu và gạo, các loại sách tiểu học cũng đem vào, đóng góp cho cô nhỉ viện.

 

Đồng thời, cô còn đóng góp 2 triệu, dùng để cải thiện hoàn cảnh sống của nhóm trẻ.

 

Mạc viện trưởng kích động nói: “Đa tạ Tống tiểu thư, cô thật là Bồ tát sống, tôi thay mặt bọn nhỏ cảm ơn cô lần nữa.”

 

Tống Sính Đình lắc đầu nói: “Không cần cảm ơn tôi, tôi chẳng qua là góp ít đồ, Mạc viện trưởng bà cả đời đều ở đây vì cô nhi viện, bà mới thật sự là Bồ tát và thiên sứ.”

 

Nét mặt già nua của Mạc viện trưởng toát ra vẻ rự rỡ đặc biệt, vén mái tóc hoa râm bên tai, cười nói: “Thời điểm tôi ba mươi tuổi, người nhà bởi vì một tai nạn xe mà qua đời, để lại mình tôi cô đơn.”

 

“Tôi nhiều lần nghĩ tới tự sát, cho đến khi tôi thu nhận một đứa trẻ tàn tật bị vứt bỏ ở bên đường.”

 

“Tôi thu nhận đứa bé đó, nuôi dưỡng thằng bé lớn lên, thấy tận mắt thằng bé đi vào xã hội, sống cuộc sống của người bình thường.”

 

“Từ trong thâm tâm tôi vui vẻ và yên tâm, cũng tìm được phương hướng phấn đấu của đời người.”

 

“Sau đó tôi càng nhiều đứa bé hơn, xhính phủ còn chấp thuận cho tôi thành lập cô nhi viện này, tôi chiếu cố bọn nhỏ, khổ cực nghèo khó, nhưng trong đó cũng vui.”

 

Tống Sính Đình tán dương: “Bà Mạc bà là người bình thường, nhưng làm chuyện không bình thường, tôi có loại khâm phục bà.”

 

Mạc viện trưởng có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: “Đi, mời vào bên trong, tôi cùng bọn nhỏ đưa Tống tiểu thư đi thăm phòng bọn nhỏ một chút, phòng ăn, còn có phòng học các nơi, để cô càng hiểu hơn về chúng tôi.”

 

Tống Sính Đình nói: “Được!”

 

Thật ra thì trước kia cô nhi viện là một nhà thờ, có một đại viện, còn có một nhà nhà thờ kiến trúc cũ kỹ.

 

Kiến trúc nhà thờ tổng cộng có bảy tầng, phong cách giáo đường châu Âu cổ, còn dùng chủ yếu là gỗ để xây dựng.

 

Kiến trúc nhà này cũ kỹ, cũng là nhà của bọn nhỏ cô nhi viện.

 

Lầu một là phòng bếp cùng phòng để đồ lặt vặt, lầu hai là phòng ăn của bọn nhỏ, lầu ba là chỗ học tập bọn nhỏ đi học, lầu bốn là phòng làm việc của Mạc viện trưởng, còn có tầng lầu tồn trữ đồ.

 

Lầu năm đến lầu bảy là nhà trọ!

 

Một nhóm Tống Sính Đình, đang đi cùng Mạc viện trưởng và bọn nhỏ, đi từ phòng ăn lầu một, thăm đến nhà trọ lầu bảy.

 

Đi tới lầu bảy, sau khi Tống Sính Đình đi thăm xong, nói với Mạc Quỳnh Mai: “Mạc viện trưởng, mọi người ở chỗ này, vật liệu xây dựng lầu này chủ yếu làm từ gỗ, hơn nữa rất là cũ kỹ.”

 

“Trừ hoàn cảnh vệ sinh không tốt lắm ra, an toàn cũng tồn tại tai họa ngầm.”

 

“Bà nhìn đi lầu này không có lối thoát hiểm, một khi bốc cháy, bọn nhỏ rất khó chạy thoát.”

 

Mạc viện trưởng lúng túng nói: “Tình huống này tôi cũng biết, nhưng không có tiền không có điều kiện cải thiện…”

 

Tống Sính Đình lập tức liền căn dặn những cấp cao của tập đoàn Ninh Đại bên cạnh: “Lấy danh nghĩa của tập đoàn Ninh Đại chúng ta, đóng góp 10 triệu nữa, xây cất một nhà túc xá mới, cho những đứa trẻ ở.”

 

Nhóm người Đồng Kha nói: “DạI”

 

Mạc viện trưởng kích động, bọn nhỏ cũng hoan hô lên.

 

Mạc viện trưởng liên tục bái tạ Tống Sính Đình, đồng thời cũng nói: “Tống tiểu thư, thật ra thì chúng tôi thường xuyên phổ cấp kiến thức phòng cháy thông thường cho bọn trẻ, còn thường xuyên bắt chước huấn luyện chạy thoát thân khỏi hỏa hoạn…”

 

Lời bà còn chưa nói hết!

 

Bỗng nhiên mọi người liền nghe được một tiếng cháy nỗ, bà kêu lên: “Mùi gì vậy, nơi đó nấu cơm?”

 

Rất nhanh, mọi người và bọn nhỏ có mặt cũng kinh hô lên.

 

Thì ra, phòng bếp lầu một cháy.

 

Hơn nữa thế lửa lớn vô cùng, lửa lớn hừng hừng đã từ lầu một đốt tới lầu hai, lúc này mọi người ở lầu bảy, mới hậu tri hậu giác phát hiện hỏa hoạn.

 

Mặt Tống Sính Đình trắng bệch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK